Thổi Mộng Về Tây Châu

Chương 8



21.

Tinh thần ta hoàn toàn sụp đổ.

Không muốn sống, lại không dám chết.

Trước kia ta chỉ biết sự chân thành rất hiếm gặp, không thể dễ dàng trao đi.

Ta lại không biết rằng, chân thành cũng sẽ hại chết người khác.

Tiêu Vân Khởi nói không sai, ta mới là đầu sỏ hại chết của Hạ Tây Châu.

Tiêu Vân Khởi không cần cho người trói ta nữa, ta như một con rối gỗ bị cướp mất linh hồn.

Ăn cơm, uống nước, ngủ, đều phối hợp, ai đến cũng không chối từ.

Mãi đến một lần nha hoàn quá bất cẩn, liên tục đút cơm cho ta hai lần, ta no đến mức nôn ra, rốt cuộc Tiêu Vân Khởi không nhịn được nữa, giận dữ hất đổ chén cơm.

“Nàng còn muốn sống dở chết dở tới khi nào nữa? Chẳng phải chỉ là một tên thư sinh nghèo hay sao, đáng để nàng làm vậy à? Nàng và hắn mới quen nhau được bao lâu mà đã tỏ ra thâm tình đến thế này?”

“Mười lăm tuổi nàng theo ta, quen biết hai năm, liều mình dây dưa, ta nên là người trong lòng của nàng mới đúng! Ta mới là nam nhân duy nhất của nàng!”

Hắn đột nhiên túm ta lên giường, đè lên người ta, thô bạo cởi quần áo của ta.

Ta như con thú nhỏ hấp hối, kịch liệt giãy giụa.

Tay sờ loạn lên giường, sờ đến một chiếc kẹp tóc vàng, bất chợt chộp lấy, đâm mạnh vào cổ hắn.

Tiêu Vân Khởi rít một tiếng, thình lình đẩy ta ra, giơ tay che cổ lại.

Kẹp tóc vàng run rẩy cắm vào bên gáy hắn, máu ồ ạt chảy ra qua kẽ ngón tay.

Hắn tức giận trừng mắt liếc ta một cái, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống ta.

Ta rúc vào góc giường, im lặng cuộn tròn người lại.

Tiêu Vân Khởi cắn răng rút kẹp tóc vàng ra, ném mạnh xuống đất.

Châu ngọc đính trên kẹp tóc bắn tung toé, phát ra tiếng đinh đang.

Hắn oán hận nhìn ta trong chốc lát, nổi giận đùng đùng rời đi.

Ta cho rằng mình chết chắc rồi.

Cũng không biết vì sao, Tiêu Vân Khởi không nói gì mà chỉ lặng lẽ tìm đại phu ngoài phủ chữa trị.

Sau khi hoàn hồn khỏi nỗi khiếp sợ, ta bắt đầu hối hận, vì sao ban nãy không dùng nhiều sức hơn một chút?

Hoặc là, vì sao thứ lúc trước đặt ở dưới gối không phải một thanh chuỷ thủ?

Ta thầm vui mừng khôn xiết mà ấp ủ cho màn ám sát tiếp theo. Nhưng Tiêu Vân Khởi không đến Thuỳ Hương Tạ nữa, chỉ sai người lấy hết đồ trang sức trâm vòng sắc nhọn trong phòng ta đi.

Ta tiếc nuối thở dài.

Ngay khi ta cho rằng sự tình đã qua, tin tức vẫn được truyền tới tai Trưởng công chúa.

Nghe nói là tâm trạng Tiêu Vân Khởi không tốt, đi uống rượu với người ta, kết quả dầm mưa trúng gió lạnh, dẫn đến vết thương nhiễm trùng lần nữa, sốt cao hôn mê, bấy giờ mới lộ tẩy.

Trưởng công chúa giận tím mặt, lập tức dẫn người xông vào Thuỳ Hương Tạ, sai người bịt miệng ta, vội vàng kéo ra ngoài đánh chết ngay tại chỗ.

Từ khi Thế tử bị thương, sức khoẻ hoàn toàn suy kiệt, Trưởng công chúa đã cực kỳ chú ý tới sức khoẻ của Tiêu Vân Khởi.

Ngay cả lúc hắn đến quân doanh rèn luyện cũng phải xin rất lâu mới được cho phép.

Mà lần này hắn lại bị thương bởi một ả kỹ nữ thân phận thấp hèn như ta.

Ta cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn để mặc ma ma áp giải ta vào viện.

Trưởng công chúa cầm lấy cây roi dài đen nhánh từ tay ma ma, vặn cổ tay, vung một roi vang dội vào không trung.

Lòng ta chẳng hề thấy sợ hãi, ngược lại không hiểu sao còn có cảm giác như trút được gánh nặng.

Hai mẹ con này đúng là mẹ truyền con nối, đều thích dùng roi đánh người.

Tâm trí ta không khỏi trôi xa, nhịn không được mà cười rộ lên.

Nụ cười này như thêm dầu vào lửa, Trưởng công chúa xanh cả mặt, roi dài trong tay như linh xà, nhằm thẳng vào mặt ta mà xông tới.

Âm thanh giòn vang, nửa bên mặt ta tê dại, sau đó là nóng rát.

Một cảm giác vui sướng vô lý trào dâng trong lòng ta.

Huỷ đi gương mặt này cũng tốt!

Nếu không nhờ nó thì cũng không trêu chọc phải tên Hỗn Thế Ma Vương Tiêu Vân Khởi này.

Không trêu chọc Tiêu Vân Khởi, Hạ Tây Châu cũng sẽ không phải chết.

Ta muốn chọc giận Trưởng công chúa, cố ý rướn cổ lên gào:

“Tạ Trưởng công chúa ban roi! Chỉ là ta da dày thịt béo, từ nhỏ bị đánh quen rồi, chút đau này chỉ như gãi ngứa mà thôi.”

“Xin Trưởng công chúa dùng sức một chút, để cho ta được mở mang tầm mắt về khí phách hoàng gia!”

Trưởng công chúa giận run cả người, bà ta quát: “Ả tiện tì này!”

Roi dài trong tay như mưa rền gió dữ, lao về phía ta như cơn cuồng nộ che kín bầu trời.

Ta nằm trên đất, vết thương chồng chất, phần lưng đã không phân được đâu máu đâu thịt.

Trưởng công chúa bị ta khích bộc lộ hết tính tình, lê roi đến bên cạnh ta: “Tiện tì, ngươi biết sai chưa?”

Ta phun một ngụm máu trong miệng ra, cười ha hả nói:

“Dòng dõi hoàng tộc cũng chỉ đến thế mà thôi, đánh người cũng không đau bằng tú bà ở Xuân Phong Lâu!”

Trưởng công chúa nghiến răng nghiến lợi, nói vài câu được lắm.

Cây roi mỏng trong tay quấn vào cổ ta, một chân dẫm lên lưng ta, hai tay dùng sức siết chặt:

“Nếu đã như vậy, bổn cung sẽ cho ngươi nếm thử thủ đoạn hoàng gia!”

Ta bị siết không thở nổi, mặt mày tím tái, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.

Phổi không thở được, bị đè nén gần như muốn nổ tung.

Ta bỗng nhiên thấy khổ sở.

Lúc Hạ Tây Châu giãy giụa trong nước cũng thống khổ như thế này sao?

Ngay khi ý thức ta sắp rơi vào bóng tối, trói buộc trên cổ đột nhiên thả lỏng.

Không khí liên tục ùa vào phổi, ta như một con cá bị ném lên bờ, theo bản năng há miệng thở dốc.

Tiêu Vân Khởi nắm chặt cổ tay Trưởng công chúa, hất bà ta sang một bên.

Ngực phập phồng kịch liệt chưa ổn định lại.

Sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, người mặc độc chiếc áo ngủ mỏng manh, trên cổ quấn băng gạc màu trắng, máu từ từ chảy ra.

Một nha hoàn đứng ở cửa viện nhìn ngó xung quanh.

Ta nhận ra, đó là nha hoàn Tiêu Vân Khởi sắp xếp cho ở Thuỳ Hương Tạ, tên là Xuân Hỉ.

Trưởng công chúa vừa lo vừa tức: “Bệnh của con còn chưa khoẻ, sao lại chạy ra ngoài thế này? Người bên cạnh con chết hết rồi phải không! Còn không mau mang công tử trở về?”

Tiêu Vân Khởi không dao động: “Mẹ, mẹ giận quá rồi, đây là hậu trạch của con, con sẽ tự xử lý, mời mẹ về cho.”

Mày liễu Trưởng công chúa dựng ngược, nhìn ta với vẻ chán ghét: “Không được! Tiện tì này trước là làm con bị thương, sau là làm nhục ta, hôm nay ta không đánh chết nó là không được!”

Tiêu Vân Khởi quay đầu liếc nhìn ta một cái, bình tĩnh quỳ xuống:

“Mẹ, nếu hôm nay mẹ cứ khăng khăng phải đánh chết nàng, con ngăn không được. Chỉ là từ nay về sau, con sẽ không gần nữ sắc nữa, hậu duệ Định Viễn Hầu phủ ta coi như đến đời con là hết.”

Trưởng công chúa chán nản: “Con mù quáng rồi phải không?! Tiện tì này ngang ngược khó thuần, còn dám lấy kẹp tóc vàng đâm con bị thương, con bảo ta làm sao yên tâm để nó ở bên cạnh con?”

“Nữ tử tuyệt sắc thế gian thiếu gì, có rất nhiều người dịu dàng biết hầu hạ con, ngày khác ta tự mình đi tìm cho con, con tội gì mà cứ một hai không phải nàng là không được? Sức khoẻ huynh trưởng con đã như vậy, nếu con còn có gì sơ suất, bảo ta và cha con phải làm sao đây?”

Tiêu Vân Khởi ngoảnh mặt làm ngơ, sắc mặt không thay đổi: “Lời muốn nói con đã nói rõ, tương lai của Định Viễn Hầu phủ nằm trong tay mẹ.”

Trưởng công chúa ôm ngực, lảo đảo về sau vài bước: “Con, con đang uy hiếp ta phải không?!”

Tiêu Vân Khởi hờ hững: “Con không dám.”

Trưởng công chúa tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Một lúc lâu sau, ra vẻ chịu thua, ném roi dài trong tay đi: “Thôi, từ nhỏ con đã hành sự quái đản, bây giờ ta không quản được con nữa, mong là con biết nghĩ cho công sinh thành của cha mẹ, tự giải quyết cho tốt.”

22.

Ta không chịu bôi thuốc chữa vết thương trên mặt.

Khuôn mặt rước hoạ như thế này, tốt nhất là nên huỷ đi.

Tiêu Vân Khởi nắm cổ áo ta, kìm nén lửa giận trong mắt:

“Tương Tư, ta mua nàng từ Xuân Phong Lâu, giấy bán thân của nàng giờ nằm trong tay ta. Tuy gương mặt này sinh ra trên người nàng, nhưng nó thuộc về ta. Nàng muốn huỷ hoại đồ của ta, có được ta đồng ý chưa?”

Nhìn xem, không trách người khác xem thường kỹ nữ.

Một tờ giấy bán thân mỏng manh, mấy tờ công văn thôi đã xem như mua đứt cả người cả mạng.

Từ đây vui giận không do mình, sống chết cũng chẳng thể tự quyết.

Một món trưng bày hình người mà thôi! Không khác gì con chó con mèo.

Thế nhưng, chó mèo nghe lời cũng có lúc cáu kỉnh.

Ta cười nhạo một tiếng: “Cô nương ta không vui, ngươi nhìn không quen thì có thể trói ta lại.”

Tiêu Vân Khởi nhíu mày rậm, trừng mắt nhìn ta, ta không cam lòng yếu thế mà trừng lại.

Thế gian có rất nhiều chuyện, so là so xem ai bỏ được nhiều hơn mà thôi.

Nếu hắn nói gương mặt này là của hắn, vậy ta càng muốn huỷ hoại.

Có lẽ nhìn ta sự quyết liệt ngọc nát đá tan trong mắt ta, Tiêu Vân Khởi buông cổ áo ta ra, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Ban đêm lại trở về, tay cầm theo chiếc khăn thêu đậu đỏ.

Ta như bị lửa thiêu, đồng tử chợt co rút lại.

Đó là chiếc khăn ta nhét vào lòng Hạ Tây Châu khi mai táng chàng.

Trên người ta không còn gì nữa, đồ đáng giá nhất là chiếc khăn mẹ để lại cho ta trước khi bỏ đi này.

Đồ đáng quý nhất bồi táng cùng người ta quý trọng nhất.

Nhưng bây giờ nó lại xuất hiện trong tay Tiêu Vân Khởi.

Ánh mắt Tiêu Vân Khởi hung ác: “Tương Tư, nếu nàng dám huỷ hoại gương mặt này, ta sẽ nghiền xương tên thư sinh nghèo đó thành tro, tan thành tro bụi.”

Ta chịu thua.

Xem như món đồ chơi thì cứ xem đi, dù sao trước kia cũng đã làm nhiều năm rồi.

Ta đã hại Hạ Tây Châu, không thể hại chàng biến thành cô hồn dã quỷ nữa.

Trước kia ta bất kính đất trời, không tin thần quỷ, nhưng sau khi chàng chết, ta bắt đầu tin.

Quỷ thần chính là tia hy vọng cuối cùng mà con người có thể báo víu vào khi chìm trong nỗi tuyệt vọng.

Dù cho mờ ảo hư vô, chung quy vẫn là có còn hơn không.

Vết roi trên người ta quá nặng, trải khắp toàn thân, đại phu trong phủ trị không được, Tiêu Vân Khởi bèn mời Trương đại phu giỏi trị ngoại thương nhất ở Hồi Xuân Đường đến.

Lần đầu tiên trông thấy ta, trong mắt Trương đại phu loé lên chút kinh ngạc.

Ông ấy có quan hệ rất tốt với Hạ Tây Châu, quán hoành thánh kia cũng cách Hồi Xuân Đường không xa.

Lúc ta và Hạ Tây Châu chuẩn bị thành thân, còn từng trịnh trọng mời Trường đại phu, mời ông ấy đến làm chứng cho hôn lễ của chúng ta.

Tạo hoá trêu ngươi.

Bây giờ gặp lại, tân nương lúc trước đã thành cơ thiếp trong phủ người khác, dựa vào giường rộng gối êm, cơ thể chồng chất vết roi quật.

Không biết trong lòng ông ấy sẽ nghĩ ta thế nào.

Ta không chịu nổi mà quay đầu đi.

Trước kia ta chưa từng coi trọng ánh nhìn của người khác, bây giờ không biết tại sao lại lo được lo mất, không muốn làm người cũ thất vọng.

Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, ông ấy không nói gì, thuần thục mở hòm thuốc ra, bôi thuốc cho ta.

Tay nghề ông ấy rất nhẹ, động tác lại nhanh, ta lại cảm thấy đôi mắt sau lưng còn đau hơn khi bị roi đánh, thời gian không biết sao lại như dài đằng đẵng.

Cứ cách năm ngày Trương đại phu lại tới một lần, thay thuốc cho ta. Nhờ sự chăm sóc của ông ấy, vết roi trên người ta nhanh chóng liền lại.

Cuối cùng cho tới một lần, Trương đại phu ra tới cửa lại quay trở về.

Ông ấy mở hòm thuốc ra, lấy ra một hộp thuốc nhỏ.

Bên trong có mười hai viên sơn tra tròn vo.

“Ngày Tây Châu xảy ra chuyện đã đặt mua một hộp sơn tra ở cửa hàng ta, hắn nói cô rất hay bỏ ăn, nên muốn tích trong nhà nhiều một chút. Ta nhận tiền đặt cọc, bảo hắn ngày mai tới lấy, ai ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không còn cơ hội giao đồ nữa.”

“Sau khi hắn xảy ra chuyện, ta đi qua hẻm Tế Liễu, vốn muốn đưa nó cho cô, nhưng hàng xóm lại nói với ta rằng cô chưa từng túc trực bên linh sàng hắn ngày nào, chôn hắn qua loa rồi chạy trốn mất dạng. Chuyện giữa hai người, rốt cuộc bên trong thế nào, ta là người ngoài cuộc, không tiện phán xét. Chỉ là xưa nay Hồi Xuân Đường lấy chữ tín làm trọng, đã hứa với người cũ thì nhất định phải làm. Nếu thứ này hắn đã định cho cô, vậy hôm nay ta giao nó cho cô, giao dịch này coi như xong. Tuổi ta đã già, hai ngày nữa là đóng cửa về quê rồi, có lẽ ngày sau núi cao đường xa, sẽ không có cơ hội gặp lại.”

Ông ấy không nói một lời gay gắt nào, nhưng ta lại cảm thấy mình như bị giáng một cái tát.

Mãi đến khi bóng ông ấy biến mất trong ánh hoàng hôn, ta vẫn chưa thể hoàn hồn.

Ta lấy một viên sơn tra cho vào miệng.

Vị chua ngọt lan ra đầu lưỡi, là hương vị đã từng quen thuộc.

Ta chậm rãi gập hai đầu gối, im lặng vùi mặt vào đầu gối.

Lòng như có cơn lũ quét qua, phình lên dữ dội.



Ban đêm tắm rửa, ta ngây ra nhìn sóng nước lóng lánh.

Cơ thể ta từ từ trượt xuống, đầu chìm vào làn nước, mắt mũi miệng ta nhanh chóng bị nước bao phủ.

Hồi ức rất lâu trước kia ùa về theo bọt nước ùng ục.

Ta nhớ sai khi cha phát hiện mẹ bỏ chạy đã túm lấy cây chổi cạnh cửa đánh ta, vừa đánh vừa mắng ta là đồ vô dụng.

Rõ ràng là ở nhà mà không giữ được mẹ lại.

Ta nhớ đêm đó, gió rất lạnh, ta ôm chân mẹ ta đau khổ cầu xin.

Cát sỏi thô ráp trên mặt đất xé toạc bộ quần áo vốn đã cũ kỹ của ta, cẳng chân và cổ chân ta cũng bị ma sát tứa máu.

Vận mạng vốn có thì cuối cùng sẽ có, trong mạng chẳng có thì đừng cố mong cầu.

Người phải đi, không giữ lại được.

Cả đời này của ta, hình như không giữ lại được gì.

Thời gian từ từ trôi qua, phổi ta đau như muốn nổ tung.

Ta gần như ngược đãi bản thân mà vùi đầu xuống sâu hơn, tưởng tượng ra nỗi đau mà Hạ Tây Châu phải trải qua ngày ấy.

Lúc ấy ta đang làm gì?

Ta ở nhà, âm thầm giận dỗi như một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Giận Thẩm Tĩnh Đàn rõ ràng làm chàng tổn thương, vậy mà chàng vẫn chân thành lo lắng cho nàng ta.

Giận Thẩm Tĩnh Đàn phái người đến gọi chàng, chàng lập tức đi giúp nàng ta chẳng hề nghĩ ngợi, ngay cả sinh nhật mình cũng không nhớ.

Giận chàng luôn đặt người khác lên trên bản thân mình.

Ta giấu mì trường thọ mà mình phải tốn nửa túi bột mì mới làm ra được, nghĩ lát nữa thế nào cũng phải làm khó chàng một chút mới cho chàng ăn.

Xem lần sau chàng còn dám bỏ ta đi tìm nữ nhân khác không.

Sau đó, nguội rồi.

Ta nghĩ thôi đi, không làm khó dễ chàng nữa, trở về ta sẽ hâm nóng cho chàng.

Sau đó, bở rồi.

Ta nghĩ chỉ cần chàng mau trở lại, ta sẽ tình nguyện tốn thêm nửa túi bột mì nấu cho chàng chén khác.

Sau đó, thiu rồi.

Ta nghĩ chỉ cần chàng có thể về, bảo ta nấu mì mỗi ngày ta cũng cam tâm tình nguyện.

Thế nhưng, chàng sẽ không trở lại.

Duyên phận giữa ta và chàng, ngắn ngủi đến độ không đủ lâu để ta có thể cùng chàng đón một cái sinh nhật trọn vẹn.

Ta cuộn tròn người lại, thét chói tai dưới làn nước.

Trong lúc ý thức mơ hồ, da đầu bỗng dưng căng ra, ta bất chợt bị kéo ra khỏi nước.

Sắc mặt Tiêu Vân Khởi âm trầm như có thể chảy ra nước.

Hắn túm tóc ta, bắt ta ngẩng mặt lên, tức hộc máu nói:

“Tương Tư, nàng lại muốn chết sao?”

Ta vùng khỏi tay hắn, bước ra khỏi bồn tắm.

Cơ thể không một mảnh vải che từ từ quay lại trước mặt hắn.

Ta chậm rãi tiến lại gần ngực hắn, giọng điệu tuỳ tiện phóng đãng, tự hạ thấp bản thân:

“Thân thể này, ta dưỡng thế nào? Khách quan có hài lòng không?”

Đồng tử Tiêu Vân Khởi đột nhiên co rút lại, hàm răng nghiến chặt kêu ken két.

Ta không chút sợ hãi, khinh miệt cười:

“Sao nào, bây giờ mặt và cơ thể còn chưa đủ, ngay cả việc ta suy nghĩ gì cũng phải theo ý muốn của ngươi sao?”

“Tiêu Vân Khởi, ngươi còn muốn gì nữa?”

Tiêu Vân Khởi hít sâu mấy hơi, lấy lại bình tĩnh.

Mặt hắn như núi tuyết sông băng, lửa giận nóng cháy kìm nén trong đôi mắt.

Hắn dựng thẳng ngón trỏ lên, chậm rãi chỉ vào ngực trái của ta, trong mắt không có chút ham muốn nào:

“Tim của nàng.”

“Tương Tư, ta còn muốn tim của nàng.”

23.

Tim ta?

Ta cười.

Trên đời này có nhiều chuyện không công bằng.

Có người sinh ra đã ngậm thìa vàng, tiền hô hậu ủng, có người còn chưa trưởng thành đã phải học cách bôn ba kiếm sống.

Nhưng trên đời vẫn còn nhiều chuyện công bằng.

Tỷ như, bất kể thân phận có sang hèn đắt rẻ, trong ngực mỗi người cũng chỉ có một trái tim.

Thân thể có thể mua bán, nhưng tim thì không được.

Chân thành là thứ dùng để đổi.

Dù ngươi có ra giá cao bao nhiêu cũng không mua được.

Mà tim ta, đã được người khác đổi đi rồi.

Tiêu Vân Khởi bị tiếng cười khinh thường của ta chọc cho giận, không bước vào Thuỳ Hương Tạ một thời gian.

Ta mừng vì được thanh tĩnh.

Có lẽ ông trời không thể nhìn ta vui vẻ, ban đêm nằm mơ, trong mơ có người chỉ vào mặt ta mắng to.

Nói ta thân mang tội nghiệt, vì sao có thể đứng dưới ánh nắng.

Đó là không lâu sau khi Hạ Tây Châu từ hôn.

Khi đó ngày nào ta cũng đều sung sướng, ngay cả lúc bận bịu ngoài quán hoành thánh cũng đều bất giác mỉm cười.

Diêu Hoàng xuất hiện vào lúc đó.

Nàng ta mặc áo vải thô, đầu quấn khăn trùm đầu màu lam, hai má hóp vào, gầy ốm đến đáng sợ.

Nếu không phải nàng ta lên tiếng gọi ta thì ta đã nhận không ra rồi.

Năm đó sau khi ta bước ra từ phòng chứa củi đã được Tang ma ma ưu ái, vượt qua Diêu Hoàng, trở thành đối tượng trọng điểm được bồi dưỡng trong lâu.

Giết gà doạ khỉ.

Diêu Hoàng chính là con gà bị giết kia.

Để ngăn cản những cô nương khác trong lâu muốn chuộc thân, Tang ma ma bán Diêu Hoàng cho một kỹ viện gái điếm hạ tiện nhất trong thành.

Ta cho rằng nàng ta đã chết ở nơi đó từ lâu, không ngờ nàng ta vẫn còn sống.

Chỉ là, trông có vẻ sống cũng không được như ý.

Ta bưng cho nàng ta một chén hoành thánh, nàng ta lại đột nhiên nắm chặt tay ta.

Tay áo trượt xuống, lộ ra da thịt thối rữa trên cánh tay.

Đồng tử ta chợt co rút lại.

Đó là… Hoa liễu.

Ác mộng của kỹ nữ.

Một khi mắc phải, thần tiên khó cứu.

Diêu Hoàng nhìn bốn phía xung quanh, nhìn nhóm khách quen cười nói với ta, trong mắt chất chứa sự oán hận sâu sắc:

“Đều là từ thanh lâu bước ra, vì sao những người này lại tươi cười chào đón ngươi, còn với ta lại phỉ nhổ khinh thường, nhìn một cái cũng thấy dơ bẩn?”

“Tương Tư, bọn họ có biết xuất thân của ngươi không? Đều là kỹ nữ, vì sao ngươi lại sống tốt hơn ta?”

“Mọi người đều nên rơi xuống bùn mới phải.”

Nàng ta đánh đổ chén hoành thánh, chỉ vào ta gào lên:

“Nàng là kỹ nữ Xuân Phong Lâu! Là kỹ nữ! Đồ các ngươi ăn là do kỹ nữ nấu đấy!”

Nàng ta vén áo lên, khoe ra cơ thể thối rữa, ánh mắt điên cuồng:

“Thấy cả chưa?! Đây là kết cục của kỹ nữ! Một ngày nào đó nàng cũng sẽ giống ta, mắc loại bệnh tình dục này.”

“Ăn đồ ăn do người như vậy làm, các ngươi không sợ chết sao?”

Các thực khách đều biến sắc, liên tiếp hất đổ chén trên bàn.

Có người sợ chết còn dùng tay móc họng, muốn nhổ những gì đã ăn ra.

Có người nóng nảy ném chén xuống, vừa xắn tay áo vừa hùng hổ đi về phía ta.

“Tiện nhân giả vờ hay lắm, lần trước chỉ trêu đùa hai câu đã tát ta một cái, ta còn tưởng là trinh tiết liệt nữ gì, ai ngờ là phường mua vui bán da bán thịt!”

“Phì, đúng là lòng người dơ bẩn, trời đánh thánh vật! Thân phận như vậy mà còn ra ngoài bán đồ ăn! Ta còn có người già trẻ nhỏ cần nuôi đấy, lỡ như bị bệnh, chẳng phải cả nhà sẽ chết đói sao?”

Đôi mắt Diêu Hoàng sáng rực, gương mặt ửng đỏ bất thường:

“Ngươi nhìn xem, một ngày là kỹ nữ, cả đời là kỹ nữ, đừng ai hòng trốn.”

“Người như chúng ta sẽ không có ai đối xử thật lòng đâu.”

Hai chữ kỹ nữ như dấu vết đóng chặt lên người.

Một đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa cánh môi hồng vạn người hôn.

Dựa vào thanh lâu bán rẻ tiếng cười, cho người tìm vui.

Từ thể xác đến linh hồn đều là món đồ yết giá rõ ràng.

Dù người ta mua không nổi, cũng có thể đi theo dẫm một chân, phun một bãi nước bọt:

“Phì, thứ hạ tiện nằm dưới thân nam nhân chiều ý mua vui!”

Không ai xem ngươi là người cả.

Đây là kết cục khi bước lên con đường trăng hoa.

Còn vì sao lại làm kỹ nữ, có ai quan tâm đâu?

Dù sao cũng là tự cam lòng hạ mình thôi.

Sống lưng thẳng tắp của ta khuỵ xuống.

Con người không thể an nhàn quá lâu.

Lâu ngày, nên quên mất bản tính con người xấu xa ghê tởm đến mức nào.

Ta ném giẻ lau trong tay đi, khéo léo nở nụ cười bất cần.

Nhiều năm kinh nghiệm tại Xuân Phong Lâu nói cho ta biết…

Cái gọi là tôn nghiêm, chính là thứ chỉ cần ngươi đạp nó xuống đất trước thì người khác sẽ không thể làm tổn thương ngươi.

Bởi vì ngươi đã thấp hèn như hạt bụi, bản thân đã hoá thành hạt bụi rồi.

Không ai có thể dẫm đạp hạt bụi xuống thấp hơn nữa.

Ta ngẩng đầu lên, đã chuẩn bị ứng đối như mưa rền gió dữ xong xuôi.

Đó là chiến trường mà ta quen thuộc, từ trước đến nay mọi việc đều thành công.

Nhưng một bóng người lại đột nhiên chắn trước mặt ta…

Là Hạ Tây Châu đi mua hồ lô đường cho ta trở về.

Chàng nắm lấy cổ tay ta, xoay người nhìn Diêu Hoàng, giọng nói ôn hoà:

“Cô nương này, ta nghĩ cô nhận lầm người rồi, Tương Tư là nương tử chưa qua cửa của ta.”

Diêu Hoàng ngơ ngẩn nhìn chàng, đột nhiên nổi giận, duỗi tay ra trước mặt chàng:

“Ngươi mù sao? Nàng là kỹ nữ, là kỹ nữ giống ta! Bây giờ trông nàng xinh đẹp, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ giống ta.”

“Cứ dây dưa với nàng, sớm muốn gì cũng có ngày hại chết ngươi!”

Hạ Tây Châu buông cổ tay ta ra, tim ta chậm rãi trùng xuồng.

Nhưng nụ cười bên khoé miệng Diêu Hoàng còn chưa kịp nở đã cứng lại.

Hạ Tây Châu cúi đầu, tháo túi tiền bên hông xuống, cũng không hề kiêng dè vết loét khắp người nàng ta, tự tay đặt nó vào lòng bàn tay nàng ta.

Trong giọng nói chàng có chút khổ sở: “Cô nương, trên người ta không có nhiều tiền lắm, chừng này tiền cô cứ cầm dùng đi. Trương đại phu của Hồi Xuân Đường thần y diệu thủ, cô đi tìm ông ấy xem thử, có lẽ có cơ hội chuyển mình. Nếu không đủ tiền thì lại về tìm chúng ta, ta và Tương Tư sẽ giúp cô. Cô không cần sa ngã, tự chà đạp mình. Thứ sai là thói đời ăn tươi nuốt sống người này, không phải cô.”

Đôi mắt Diêu Hoàng đột nhiên bao phủ một tầng hơi nước.

Nàng ta nhìn ta, lại nhìn Hạ Tây Châu, gượng cười cân đo túi tiền trong tay:

“Xuỳ, thật nhàm chán! Vốn dĩ ta thấy cô nương này xinh đẹp, nổi lòng ghen tỵ, muốn hắt cho nàng chậu nước bẩn chơi chơi, ai ngờ ngươi lại không mắc lừa, đúng là không thú vị!”

Các thực khách đồng loạt quát mắng: “Phì, đúng là kỹ nữ không biết xấu hổ, đúng là hạ tiện, vậy mà lại ngậm máu phun người, bôi nhọ gái nhà lành, hại chúng ta suýt thì hiểu lầm Tương Tư cô nương.”

“Biết ngay mà, ngày thường Tương Tư cô nương tốt như vậy, sao mà là kỹ nữ giống nàng ta được.”

Mũi giáo nhắm vào Diêu Hoàng, ngậm miệng không hề đề cập tới việc vừa rồi mắng chửi ta.

Diêu Hoàng nhìn ta với ánh mắt phức tạp.

Cái liếc mắt này mang theo nét buồn bã, như một bông hoa sắp tàn nhưng vẫn cố gắng phô ra nét đẹp của mình.

Nàng ta nắm chặt túi tiền của Hạ Tây Châu, cố gắng đứng thẳng lưng trong tiếng mắng chửi, xoay người rời đi.

Trên đường dọn quán về nhà, Hạ Tây Châu không nói một lời, không biết đang suy nghĩ gì.

Ta ngồi ở đầu xe, bánh xe dưới thân lăn lộc cộc, suy nghĩ cũng bay bổng theo.

Cổ tay vừa rồi bị chàng nắm lấy đột nhiên có cảm giác tồn tại mạnh mẽ.

Đặt lên đùi thì không được tự nhiên, rũ bên hông cũng không hề dễ chịu.

Ta đành phải giơ giữa không trung, im lặng ngây ngốc nhìn chằm chằm nó.

Sự im lặng này kéo dài đến buổi tối.

Khi ngồi vào bàn nhỏ ăn cơm, Hạ Tây Châu đột nhiên mở miệng.

Không biết có phải do ngồi bên nhà bếp hay không mà nửa bên lỗ tai đỏ bừng.

Chàng quay đầu đi, mắt nhìn A Hoàng đang ngủ say, nhưng lại nói với ta:

“Xin lỗi, hôm nay chuyện xảy ra đường đột, ta chưa được sự đồng ý của ngươi đã nói ngươi là nương tử chưa qua cửa của ta trước mặt mọi người. Vừa rồi thím Sầm đến hỏi ta, ta mới biết tin tức đã truyền tới hẻm nhỏ rồi.”

“Danh tiết của con gái quan trọng, ngươi… Nếu ngươi nghe được mấy lời linh tinh thì không cần lo lắng, chờ vài ngày nữa ta sẽ nghĩ cách làm sáng tỏ, trả lại trong sạch cho ngươi.”

Có lẽ là nhà bếp quá nóng, khiến mặt ta cũng hơi nóng lên.

“Nếu như… Ta đồng ý thì sao?”

Lời nói quanh quẩn bên đầu lưỡi mấy vòng mới dám thốt ra khỏi miệng.

Lúc trước được chàng nhặt về, nằm trên lưng chàng có thể dễ dàng nói ra mấy lời trêu chọc, có cần ta lấy thân báo đáp không?

Bây giờ cổ họng lại như kẹt một đống bông.

Khàn khàn câm lặng, có thế nào cũng không phát ra tiếng được.

Bếp củi cháy vang lên tiếng tí tách, vậy mà lại trở thành âm thanh duy nhất trong thế giới nhỏ bé này.

Ta hơi bực mình.

Đúng là càng sống càng thụt lùi.

Thấy chàng muốn đứng dậy trở về phòng, ta nhắm chặt mắt, hạ quyết tâm:

“Hạ Tây Châu, quân tử nhất ngôn, tứ mã nam truy, chàng nói muốn cưới ta thì không thể đổi ý! Nếu chàng đổi ý, ta…

Ta sẽ ra ngoài nói chàng bội tình bạc nghĩa, ta sẽ…”

“Không đổi ý.”

Ta bị ngắt lời, không khỏi sửng sốt.

Chàng nhìn ta, nét mặt thẹn thùng, giọng nói vẫn ôn hoà kiên định, khiến người ân tâm:

“Ta không đổi ý, Tương Tư, nàng cũng đừng đổi ý.”