[HTTCCNVPD/MĐTS/TQTP] Thời Niên Thiếu Của Chúng Ta

Chương 17



Lần này trên cửa xuất hiện một câu, nói là câu hỏi, chi bằng nói là một câu chất vấn.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi có dám hay không lại một lần nữa rút Tuỳ Tiện ra."

"Đây là có ý tứ gì?"

"Ngươi là muốn Ngụy Vô Tiện rút kiếm mới có thể mở cửa sao?"

Ngụy Vô Tiện cũng là không hiểu ra sao, nhưng vẫn rút Tuỳ Tiện ra, ánh sáng màu đỏ lập lèo lập loè, có thể nhìn thấy được tu vi của chủ nhân rất cao.

Nhưng cửa vẫn không có mở ra.

Vì vậy mà ánh mắt của mọi người chuyển hướng sang Ngụy Vô Tiện (2.0), mới phát hiện, hắn vẫn luôn cúi đầu trầm mặc không nói.

"Ngụy công tử, rút kiếm đi."

Ngụy Vô Tiện (2.0) không để ý đến hắn, nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy tay đang nắm Trần Tình của hắn có nổi lên gân xanh, run nhè nhẹ.

Giang Trừng (2.0) cảm giác có gì đó không được đúng cho lắm, hắn lúc trước vẫn cho rằng Ngụy Vô Tiện (2.0) không đeo kiếm là vì niên thiếu khinh cuồng, không nghĩ đeo, hiện tại nhìn lại, hắn không phải không nghĩ đeo, mà là...... Không thể đeo!

Giang Trừng (2.0) nghĩ vậy thế, đột nhiên có chút bất an.

"Ngụy công tử, ngươi như vậy, có chút ích kỷ đi? Tất cả chúng ta đều đang chờ ngươi đâu." Người nọ thấy Ngụy Vô Tiện (2.0) không để ý đến hắn, cảm giác thật mất mặt, mở miệng châm chọc nói: "Ngươi như thế, tất cả chúng ta đều đi không được."

"Quả nhiên, tà ma ngoại đạo chính là tà ma ngoại đạo."

"Bất quá chỉ là cái gia phó nhi tử, không có một chút gia giáo......" Những người nói lời này đều bị Ngu Tử Diên thưởng cho một roi Tử Điện.

Ngu Tử Diên: "Gia giáo của Vân Mộng Giang thị ta, lúc nào được các ngươi quan tâm! Đại đệ tử Giang gia ta, đến lượt các đám người các ngươi xoi mói hay sao! Nguỵ Anh! Rút kiếm!"

Nghe Ngu Tử Diên rống giận, Ngụy Vô Tiện (2.0) thân thể run rẩy: Xem ra, giấu không nổi nữa.

Tiếp nhận Tùy Tiện, rút ra, thân kiếm tuyết trắng, chính là, không có một chút ánh sáng màu đỏ nào.

Giang Trừng (2.0): "Ngụy Vô Tiện! Linh lực của ngươi là chuyện như thế nào!" Hắn xông lên, bắt tay lấy Ngụy Vô Tiện (2.0), cẩn thận cảm thụ một chút, không thể tin tưởng nói: "Kim Đan của ngươi đâu! Kim Đan của ngươi đâu! Vì cái gì không có!"

Ngụy Vô Tiện (2.0) rút tay ra, nhàn nhạ nói: "Không có gì, bị hóa mà thôi."

Giang Trừng (2.0) sửng sốt một chớp mắt, còn muốn nói cái gì, lại bị Ngụy Vô Tiện (2.0) giơ tay ngăn lại.

Ngụy Vô Tiện (2.0): "Không có chuyện gì để nói, đi thôi." Theo sau, dẫn đầu đi tới hướng cửa lớn mở ra.

【Ở bên kia, đám người Lam Tư Truy ở cổ mọ tra xét không có kết quả gì, đã sớm chuyển sang hướng Thiên Nữ Từ để tìm kiếm manh mối.

Bên trong hang đá trống trải như một tòa nhị vào miếu vũ, ngày đó nữ giống lập với trung ương. Chợt mắt vừa thấy, quả nhiên cực giống cá nhân, liền vòng eo đều nhưng nói được thượng mạn diệu. Đến gần chút nhìn kỹ, liền thô ráp, nhưng thiên nhiên tạo vật có thể loại người đến như thế trình độ, đủ để lệnh người tấm tắc bảo lạ.

Lam Cảnh Nghi canh chừng tà bàn cử cao bãi thấp, kim đồng hồ vẫn không dao động. Bàn thượng có hỗn độn tàn đuốc cùng thật dày một tầng hương tro, cống phẩm quả đĩa phát ra hư thối vị ngọt. Người Cô Tô Lam thị đều hoặc nhiều hoặc ít có chút thói ở sạch, hắn phẩy phẩy trước mũi không khí, nói: "Nghe dân bản xứ nói hôm nay Thiên Nữ Từ hứa nguyện thực linh, làm sao rách nát thành như vậy. Cũng không gọi vài người quét tước quét tước."】

Người Lam gia:...... Quy phạm của ngươi này đâu!

Lam Cảnh Nghi (3.0):...... Tiêu rồi tiêu rồi, mạng ta tiêu rồi!

Lam Khải Nhân: "Không ra thể thống gì, gia quy một lần."

Lam Cảnh Nghi (3.0) khóc không ra nước mắt: "Dạ vâng."

Ngụy Vô Tiện (2.0): "Vị kia Lam...... Cảnh Nghi, đúng, Lam Cảnh Nghi, trên tay ngươi cầm là cái gì? Tại sao ta lại cảm thấy quen mắt?"

Lam Cảnh Nghi (3.0): "Đó là Phong Tà Bàn mà ngươi đã làm."

Ngụy Vô Tiện (2.0): "Một cái gì đó mà tà ma ngoại đạo như ta làm, các ngươi vậy mà cũng dùng?"

"Mội thứ gì đó mà tà ma ma đạo như hắn làm, chúng ta làm sao có thể dùng được?"

Lam Cảnh Nghi (3.0) không phục, nói: "Có ý tứ gì? Rõ ràng là trừ Giang gia ra thì mỗi một cái thế gia đều dùng Phong Tà Bàn cùng Chiêu Âm Kỳ."

Ngu Tử Diên: "A, các ngươi chẳng phải đòi đánh đòi giết thằng nhóc chết tiệt Nguỵ Anh này hay sao? Làm sao lại còn dùng đồ của hắn đâu?"

"......"

【Lam Tư Truy nói: "Đã có liên tục bảy người mất hồn, đều đồn đại rằng là do thiên lôi bổ xuống thả hung sát trong mộ tổ của Trấn Phật Cước ra, làm gì còn ai dám lên núi nữa. Hương hỏa đứt đoạn đương nhiên cũng không có ai đến quét dọn."

Một thanh âm khinh thường từ bên ngoài hang đá vang lên: "Một tảng đá nát, chẳng biết là ai phong cho thành thần, đặt ở đây nhận hương hoả quỳ bái!"

Kim Lăng chắp tay đi vào. Hiệu lực của thuật cấm nói đã qua, miệng hắn cuối cùng cũng coi như có thể mở. Nhưng mà vừa mở miệng đã chẳng có lời nào hay ho, hắn liếc mắt nhìn pho tượng Thiên Nữ, hừ nói: "Cái đám thôn dân quê mùa này, đụng chuyện chả biết nỗ lực gì, lại bỏ cả ngày thắp hương bái Phật cầu thần hỏi quỷ. Trên đời có ngàn ngàn vạn người, Thần Phật thân mình còn lo chưa xong, ở đó mà trông coi bọn họ! Huống chi đây còn là một vị dã thần không danh không phận. Nếu như linh thật, vậy giờ ta đây cầu nguyện, muốn cái thứ đang ăn hồn phách người trong ngọn Đại Phạn Sơn này lập tức xuất hiện trước mặt ta, nó có thể làm được hay không?"

Theo sau hắn còn một đám tu sĩ những gia tộc khác, nghe vậy lập tức phụ họa, cười to kêu phải. Thần Từ vốn yên tĩnh bởi vì một đám người đi vào mà thoáng cái ồn ào, cũng trở nên chật hẹp. Lam Tư Truy âm thầm lắc đầu. Trong lúc xoay người vô tình liếc nhìn sang mặt của Thiên Nữ, ngũ quan có thể thấy mơ hồ, dường như là một gương mặt từ bi. Nhưng mà, cậu vừa nhìn gương mặt cười này, lại có cảm giác quen thuộc khó nói thành lời. Phảng phất đã trông thấy vẻ tươi cười này ở đâu đó rồi.

Lam Tư Truy không tự chủ được mà tới gần thần đài. Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có người đụng phải hắn một chút.

Một tu sĩ lúc nãy vốn đứng ở đằng sau của hắn bỗng nhiên không có tiếng động mà ngã xuống. Những người khác cũng bất ngờ kinh hãi, nhất thời đề phòng, Kim Lăng cảnh giác nói: "Hắn làm sao vậy?"

Lam Tư Truy cầm kiếm bám vào người xem kỹ, hô hấp của tên tu sĩ này không có chuyện gì, tựa như chỉ ngủ một giấc mà thôi, nhưng dù đánh hay kêu vẫn không có tỉnh lại. Hắn đứng dậy nói: "Hắn như thế này hình như là......"】

"Đây là mất hồn đi?"

Ngụy Vô Tiện (2.0) nhíu mày: "Vũ Thiên Nữ này không thích hợp."

Giang Trừng (2.0): "Không đúng chỗ nào?"

Ngụy Vô Tiện (2.0): "Đây là Tôn Dã Thần, đám người Kim Lăng không thể ứng phó được."

【Còn chưa nói xong, hang động vốn âm u bỗng nhiên bừng sáng, khắp động đầy ánh đỏ, phảng phất như có một lớp thác máu dọc theo bốn vách tường dội xuống. Bệ cúng và hương nến bên trong góc hang đá vậy mà đều tự bốc cháy.

Mọi người trong hang đá đồng loạt có kiếm rút kiếm, có phù nắm phù. Bỗng nhiên, có một người từ ngoài Thần Từ xông vào, xách theo một thứ, rồi hắt thứ đó lên toàn thân tượng đá Thiên Nữ, hang đá tức khắc đầy mùi rượu nồng nặc sặc người, hắn cầm một lá bùa vạch một cái trên không trung, sau đó ném về hướng tượng đá, bệ thờ thoáng cái dấy lên ngọn lửa hừng hực, chiếu hang đá sáng như ban ngày.

Ngụy Vô Tiện xài xong món đồ nhặt được trong túi Càn Khôn, ném túi quát lên: "Tất cả lùi ra khỏi đây! Thứ đó không phải Thực Hồn Thú, cũng không phải Thực Hồn Sát, mà là một vị Thiên Nữ Thực Hồn!"

Có người cả kinh kêu lên: "Tư thế của Thiên Nữ thay đổi kìa!"

Rõ ràng vừa nãy vị thần này giơ hai cánh tay, một trong đó nhắm thẳng lên trời cao, một chân giơ lên, dáng người mềm mại thướt tha. Nhưng giờ phút này - trong ngọn lửa đỏ đỏ vàng vàng, hai tay đều đã hạ xuống. Thiên chân vạn xác, tuyệt đối không phải hoa mắt!

Sau một khắc, pho tượng thần kia lại giơ lên một chân - bước ra khỏi ngọn lửa!

Ngụy Vô Tiện quát: "Chạy chạy chạy! Đừng chém! Vô dụng thôi!"】

Ngụy Vô Tiện (2.0) kinh ngạc nói: "Đây là ai? Vậy mà có thể nhận ra được Thiên Nữ Thực Hồn."

Kim Lăng (3.0): "Hắn kêu Mạc Huyền Vũ, là, ạch, nếu mà tính theo bối phận thì hắn cũng coi như là tiểu thúc thúc của ta."

Đám người Ma Đạo hiểu rõ: Thì ra đây là tư sinh tử của người nào đó.

【Đại đa số tu sĩ đều không để ý đến hắn, quái vật ăn hồn ngàn tìm vạn kiếm tìm mãi không được cuối cùng cũng không được, đâu dễ buông tha! Nhưng mà nhiều tiên kiếm đồng loạt đâm chém, còn kèm thêm tung đủ thứ phù triện và pháp bảo ra như thế, nhưng vẫn cứ không ngăn cản tượng đá được một bước. Thân cao một trượng của nó đến gần, khi di chuyển trông như một người khổng lồ, cảm giác hết sức áp bách, nhấc hai tu sĩ giơ lên trước mặt, miệng đá dường như khẽ mở ra khép lại, kiếm trong tay hai tên tu sĩ kia leng keng rơi xuống đất, đầu gục xuống, rõ ràng đã bị rút sạch hồn phách.

Thấy đủ thứ công kích đều hoàn toàn vô hiệu, lần này người còn lại cuối cùng cũng coi như chịu nghe Ngụy Vô Tiện, lũ lượt tuôn ra, tản khắp bốn phía. Nhiều người hỗn tạp, Ngụy Vô Tiện càng cuống càng không tìm thấy Kim Lăng, cưỡi lừa chạy chạy tìm tìm lao vào một một mảnh rừng trúc, quay đầu lại thấy tiểu bối Lam gia đuổi theo, Ngụy Vô Tiện gọi bọn họ: "Nè mấy con!"

Lam Cảnh Nghi nói: "Ai là con của ngươi! Biết chúng ta là nhà ai sao? Cho rằng chỉ cần rửa mặt là có thể gọi là trưởng bối?!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Được được được. Các ca ca. Bắn tín hiệu đi, kêu vị kia nhà các ngươi...... Vị Hàm Quang Quân kia!"】

Giang Trừng: "Ngụy Vô Tiện, ta tại sao lại cảm thấy vị Mạc Huyền Vũ này da mặt dày giống như ngươi?"

Ngụy Vô Tiện: "Sao có thể? So với hắn thì ta soái hơn nhiều."

Giang Trừng: "......"

【Chúng tiểu bối gật đầu liên tục, vừa chạy vừa lục lọi người, chỉ chốc lát sau, Lam Tư Truy nói: "Khói màu tín hiệu...... Đều đã bắn hết trong cái đêm ở Mạc Gia Trang rồi."

Ngụy Vô Tiện kinh hãi: "Sau đó các ngươi không bổ sung?!"

Lam Tư Truy hổ thẹn nói: "Đã quên."

Ngụy Vô Tiện hù dọa nói: "Này mà cũng có thể quên? Để Hàm Quang Quân của các ngươi biết là đẹp mặt!"

Mặt Lam Cảnh Nghi xám như tro: "Tiêu rồi, lần này chắc bị Hàm Quang Quân phạt chết mất......"

Ngụy Vô Tiện: "Phạt. Nên phạt! Không phạt không nhớ rõ."】

Lam Vong Cơ: "Gia quy ba lần."

Lam Tư Truy (3.0) cùng Lam Cảnh Nghi (3.0) đồng thời hành lễ nói: "Vâng." Không hề bởi vì vị Hàm Quang Quân trước mặt này lớn không khác bọn hắn cho lắm mà chậm trễ.

【Lam Tư Truy: "Mạc công tử, Mạc công tử! Làm sao ngươi biết kẻ hút hồn phách không phải Thực Hồn sát, mà là pho tượng Thiên Nữ này?"

Ngụy Vô Tiện vừa chạy vừa tìm kiếm bóng dáng Kim Lăng: "Làm sao ta biết ư? Nhìn thấy chứ sao."

Lam Cảnh Nghi cũng đuổi theo, chạy kẹp hai bên hắn: "Thấy cái gì? Tụi này cũng thấy không ít thứ mà."

"Nhìn thấy rồi, sau đó thì sao? Gần khu mộ cổ có cái gì?"

"Có thể có cái gì chứ, có tử hồn."

"Đúng, có tử hồn. Này đã nói rõ đây không phải Thực Hồn Thú hoặc Thực Hồn Sát. Nếu như là hai thứ này, nhiều tử hồn lượn lờ ở đó như thế, nó không thèm ăn hay sao? Không hề."

Lần này không chỉ có một người hỏi: "Vì cái gì?"

"Ta nói Lam gia các ngươi ấy......" Ngụy Vô Tiện thật sự nhịn không được: "Giảng mấy thứ vô tích sự như lễ nghi tiên môn với cội nguồn lịch sử phả hệ của gia tộc tu chân vừa thúi vừa dài lại còn thuộc lòng này làm gì, dạy mấy thứ thực dụng không được hay sao? Có cái gì khó hiểu đâu chứ. Tử hồn dễ hấp thu hơn sinh hồn. Thân thể người sống chính là một lớp bình phong, muốn ăn sinh hồn thì phải loại bỏ lớp bình phong này. Cũng như..." Hắn liếc mắt nhìn con lừa hoa vừa thở vừa chạy vừa trợn trắng mắt – "Cũng như có một trái táo đặt trước mặt ngươi, một trái khác thì đặt trong hộp có khoá, thế thì ngươi chọn ăn trái nào? Đương nhiên là trái trước mặt kia rồi! Vật này chỉ ăn sinh hồn, hơn nữa còn có cách ăn được, lại cực kỳ kén chọn, và cũng cực kỳ lợi hại."】

"Mạc Huyền Vũ vậy mà lại biết nhiều như vậy."

"Hơn nữa hắn hình như rất quen thuộc về Lam gia"

Lam Tư Truy (3.0): "Đúng thế, Mạc tiền bối chưa bao giờ tới Lam gia. Hơn nữa......"

"Hơn nữa cái gì?"

Kim Lăng: "Hơn nữa hắn vẫn là một kẻ điên, còn là một kẻ điên đoạn tụ chi phích. Bởi vì từng quấy rầy tiểu thúc thúc của ta, nên bị đuổi về Mạc Gia Trang."

"......"

Ngươi nói với ta đây là một kẻ điên, một kẻ điên mà có thể nói ra được những lời này!

Ngụy Vô Tiện: "Nếu như thế này được coi là kẻ điên, vậy còn có mấy người là bình thường?"

【Lam Cảnh Nghi cả kinh nói: "Thì ra là như vậy sao? Giống như rất có đạo lý! Từ từ, thì ra ngươi căn bản không phải là kẻ điên!"

Lam Tư Truy vừa chạy vừa giải thích nói: "Chúng ta đều cho rằng, việc mất hồn là do núi lở và sét bổ quan tài tạo ra, tự nhiên cũng cho rằng nó là Thực Hồn Sát."

Ngụy Vô Tiện nói: "Sai."

"Sai cái gì?"

"Trình tự sai, nhân quả sai. Ta hỏi các ngươi, núi lở cùng sự kiện thực hồn, ai trước ai sau, ai nhân ai quả? "

Lam Tư Truy không cần nghĩ ngợi: "Núi lở ở phía trước, thực hồn ở phía sau. Người trước nhân, người sau quả."

Ngụy Vô Tiện nói: "Hoàn toàn sai. Là thực hồn ở phía trước, núi lở ở phía sau. Thực hồn là nhân, núi lở là quả! Một đêm núi lở kia, đột nhiên có mưa ta rơi xuống, thiên lôi đánh xuống, bổ ra một quan tài, nhớ kỹ cái này. Người thứ nhất bị mất hồn, người làm biếng kia bị nhốt ở trong núi một đêm, mấy ngày đi qua liền cưới vợ."

Lam Cảnh Nghi nói: "Không đúng chỗ nào?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Chỗ nào cũng không đúng! Một kẻ nghèo hèn chơi bời lêu lỏng, tiền đâu ra mà mạnh tay đón dâu?"

Mấy thiếu niên á khẩu không nói được.

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Nếu như các ngươi tra rõ tất cả tử hồn trên Đại Phạn Sơn này, sẽ phát hiện có một hồn phách của ông lão bị đập đầu tới chết, mang áo liệm cực kỳ hoa lệ. Mang áo liệm hoa lệ như thế, quan tài của ông ta không thể nào trống không được, nhất định sẽ có vài món áp quan chôn cùng. Chiếc quan tài bị tia sét bổ mở ra kia, hơn nửa là của ông ấy, mà sau đó người thu gom hài cốt lại không phát hiện vật chôn cùng, đương nhiên tất cả đều đã bị cái tên làm biếng kia lấy đi, như vậy có thể giải thích tại sao hắn đột nhiên xa hoa. Cái tên làm biếng kia bỗng nhiên phát tài cưới vợ sau cái đêm núi lở ấy, tối hôm đó nhất định đã xảy ra chuyện gì bất thường. Đêm đó mưa rơi xối xả, hắn trốn trong núi trú mưa, mà trên Đại Phạn Sơn thì có chỗ nào để trốn? Thiên Nữ Từ. Mà nếu người bình thường vào Thiên Nữ Từ, thì không thể thiếu một chuyện phải làm."

Lam Tư Truy nói: "Hứa nguyện?"

"Không sai. Tỷ như cho hắn gặp vận may, phát tài, có tiền cưới vợ gì đó. Thiên Nữ tác thành cho hắn, giáng một tia sét, bổ nát ngôi mộ, để hắn nhìn thấy tiền của bên trong quan tài. Mà hắn đạt được nguyện vọng rồi thì phải trả đại giới, Thiên Nữ đã hàng lâm đến vào đêm tân hôn của hắn, hút đi hồn phách của hắn!"

Lam Cảnh Nghi: "Ngươi là đoán đi?"

Ngụy Vô Tiện: "Là đoán. Nhưng giữ suy đoán này mà đi tiếp, tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích."

Lam Tư truy: "A Yên cô nương thì phải giải thích làm sao?

Ngụy Vô Tiện: "Hỏi rất hay. Trước khi lên núi cái ngươi đều đã hỏi qua. Đoạn thời gian đó, A Yên vừa mới đính hôn. Đối với đa số thiếu nữ vừa mới đính hôn, các nàng nhất định đều có cùng một loại nguyện vọng."

Lam Cảnh Nghi ngây thơ mờ mịt nói: "Nguyện vọng gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Không ngoài việc như vầy 'hy vọng đời này phu quân đều thương ta yêu ta, chỉ yêu một mình ta'."

Đám niên thiếu ngốc: "Loại nguyện vọng này có thể thực hiện sao......"

Ngụy Vô Tiện buông tay nói: "Rất đơn giản. Chỉ cần làm 'đời này' của phu quân nàng lập tức kết thúc, chẳng phải có thể tính rằng hắn 'cả đời này chỉ yêu một người' sao?"

Lam Cảnh Nghi bỗng nhiên tỉnh ngộ, kích động nói: "A, a! Sau, sau, sau khi A Yên cô nương đính hôn, sang ngày kế trượng phu liền bị sài lang trong núi giết chết, bởi vì nguyên do rất có thể là ngày đầu tiên A Yên cô nương đã đến Thiên Nữ Từ cầu nguyện!"

Ngụy Vô Tiện rèn sắt khi còn nóng: "Có phải do sài lang trong núi giết chết hay không, khó mà nói. Trên người A Yên còn có một chỗ đặc thù, tại sao trong tất cả kẻ mất hồn chỉ có hồn phách của nàng quay về? Nàng và người khác có gì không giống nhau? Chỗ không giống chính là, nàng còn có một người thân bị mất hồn. Hoặc là nói, người thân này, đã thay thế cho nàng! Thợ rèn Trịnh là phụ thân của A Yên, một người phụ thân yêu thương nữ nhi, khi nhìn thấy con gái mất hồn, tình hình thuốc thang vô dụng, thúc thủ vô sách, thì chỉ có thể làm gì đây?"

Lần này Lam Tư Truy tiếp thu rất nhanh: "---- Ông ấy chỉ có thể gửi gắm hy vọng cuối cùng vào trời cao. Vì lẽ đó nên ông ấy cũng đến Thiên Nữ Từ cầu nguyện, nguyện vọng là 'hy vọng hồn phách của nữ nhi ta được tìm về!'"

Ngụy Vô Tiện nói: Trẻ nhỏ dễ dạy. Đây là lý do vì sao chỉ có hồn phách của một mình A Yên trở về, cũng là nguyên nhân mà kẻ thứ ba mất hồn chính là thợ rèn Trịnh. Còn hồn phách của A Yên tuy đã bị nhả ra, nhưng vì đã chìm trong bụng Thiên Nữ Thực Hồn một quãng thời gian, khó tránh khỏi bị hao tổn. Sau khi hồn phách trở về vị trí cũ, nàng bắt đầu vô thức bắt chước theo dáng múa, thậm chí là nụ cười của tượng Thiên Nữ."】

"Mạc Huyền Vũ này cũng quá lợi hại đi."

"Đúng vậy, ta còn chưa có kịp hoảng thần lại."

"Dù như thế nào cũng không giống một kẻ điên nha?"

"Mấy tiểu bối kia của Lam gia cũng không tồi, phản ứng thực nhanh."

【Lam Cảnh Nghi lớn tiếng nói: "Từ từ! Nhưng mà khi nãy lúc ở trong Thần Từ, có một tu sĩ cũng bị hút hồn phách, chúng ta đâu có nghe hắn cầu nguyện!"

Ngụy Vô Tiện tâm đột nhiên nhắc tới, ngừng bước chân: "Có người bị hút hồn trong Thần Từ? Ngươi nói lại tình hình ban nãy không sót một chữ cho ta nghe."

Lam Tư Truy liền rõ ràng nhanh chóng kể lại lần nữa, lúc nghe tới câu "Nếu như linh thật, vậy giờ ta đây cầu nguyện, muốn cái thứ đang ăn hồn phách người trong ngọn Đại Phạn Sơn này lập tức xuất hiện trước mặt ta, nó có thể làm được hay không" của Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện nói: "Này còn không phải hứa nguyện hả? Này rõ ràng là hứa nguyện mà!"

Bỗng dưng, con lừa hoa ngừng chân, chạy về hướng ngược lại. Ngụy Vô Tiện bị nó hất xuống lần nữa, đang cố sống cố chết kéo dây thừng, lại nghe có tiếng nhai nuốt "rột roạt", "ừng ực" truyền tới từ lùm cây phía trước. Một hình thể cực kỳ cao lớn nằm trong lùm cây, phần bụng khổng lồ nhích tới nhích lui trên đất, nghe thấy tiếng vang lạ, đột nhiên ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt của bọn họ.

Khuôn mặt của Thiên Nữ Thực Hồn này vốn mơ hồ, chỉ có đại khái mắt mũi tai miệng, sau khi hút một hơi mấy hồn phách của đám tu chân giả, đã biến hoá ra được ngũ quan có dung mạo rõ ràng, là mặt mày của một nữ nhân đang mỉm cười, bên khoé môi chảy rất nhiều máu tươi, ngậm một cánh tay đã bị xé, đang tích cực nhai cắn.

Mọi người lập tức cùng chạy về hướng ngược lại theo con lừa hoa.

Lam Tư Truy suy sụp nói: "Này không đúng! Di Lăng Lão Tổ đã nói, cấp cao ăn hồn, cấp thấp mới ăn thịt!"】

Ngụy Vô Tiện (2.0): "Ngươi mê tín ta làm gì?"

【Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ nói: "Ngươi mê tín hắn làm gì, chính hắn cũng làm ra mấy thứ rối tinh rối mù đó thôi! Không phải cứ là quy tắc thì đều chẳng thể thay đổi, ngẫm lại mà xem, một đứa con nít, lúc chưa có răng chỉ có thể húp cháo uống nước canh, một khi lớn lên đương nhiên cũng sẽ muốn dùng răng để ăn thịt. Giờ pháp lực của nó đã tăng mạnh, đương nhiên cũng muốn nếm thử việc ăn thịt sống rồi!"】

Ngụy Vô Tiện (2.0):...... Tuy rằng đây là sự thật, nhưng nghe đến những lời này vẫn là cảm giác thực khó chịu.

Giang Trừng (2.0): "Nguỵ Vô Tiện, có nghe được không, người khác đều nhìn không được."

【Thiên Nữ Thực Hồn đứng dậy khỏi mặt đất, thân hình to lớn, dùng cả tay lẫn chân mừng rỡ múa loạn xạ, dường như vô cùng sung sướng phấn khởi. Bỗng nhiên, một mũi tên rít gió mà tới, bắn trúng trán nó, mũi tên xuyên qua đầu bay ra sau gáy.

Nghe tiếng kéo cung, Ngụy Vô Tiện theo tiếng ngoái nhìn, Kim Lăng đứng trên dốc cao cách đó không xa, mắc tên thứ hai, kéo dây, buông tay - lại là một mũi xuyên đầu, lực đạo mạnh mẽ, khiến Thiên Nữ Thực Hồn lảo đảo lùi lại vài bước.

Lực tay ổn, bắn cũng chuẩn, chỉ tiếc tất cả tiên môn pháp khí đều vô dụng với nó!

Lam Tư Truy hô: "Kim công tử! Thả tín hiệu trên người ngươi ra đi!"

Kim Lăng mắt điếc tai ngơ, một lòng muốn bắt lấy con quái vật này, khuôn mặt trầm, lần này một lúc bắn ba mũi tên. Bị hai mũi tên bắn vào đầu, Thiên Nữ Thực Hồn cũng không buồn bực, đầy mặt vẫn tươi cười như cũ, hướng Kim Lăng mà đánh. Tuy rằng nàng vừa đi vừa múa, nhưng tốc độ nhanh đến đáng sợ, ngay lập tức liền kéo gần lại một nửa khoảng cách. Một bên vài tên tu sĩ lòe ra tới, cùng nàng triền đấu, vướng bước chân nàng.】

Kim Tử Hiên: "Kim Lăng!"

Giang Yếm Ly: "A Lăng, không thể có bộ dáng này nha."

Kim Lăng: "Ah, ta đã biết." May mắn cữu cửu ở thời không của ta không có ở, nếu không chân của ta khó mà giữ được.

【Ngụy Vô Tiện rút bội kiếm của Lam Tư Truy ra, chém đứt một khúc trúc nhỏ, chế tác qua loa thành một cây sáo trúc, đặt bên môi, thổi vào một hơi dài. Tiếng sáo sắc bén như một mũi tên rít gió mà bay, cắt phá bầu trời đêm, xông thẳng tận trời.

Lam Tư Truy đều sợ ngây cả người, Lam Cảnh Nghi lại che tai nói: "Đã lúc nào rồi mà ngươi còn thổi sáo cái gì! Khó nghe muốn chết!"】

Ngụy Vô Tiện: "Thổi thật khó nghe."

Giang Trừng: "Đồng ý."

【Trong một đám tu sĩ hỗn đấu với Thiên Nữ Thực Hồn đã có ba, bốn kẻ bị hút mất hồn phách, Kim Lăng rút bội kiếm ra, cách Thiên Nữ Thực Hồn không tới hai trượng.

Đúng vào lúc này, giữa rừng Đại Phạn Sơn, vang lên một trận thanh âm leng keng leng keng.

Leng keng leng keng, leng keng leng keng. Lúc nhanh lúc chậm, lúc ngừng lúc vang. Vang vọng trong núi rừng yên tĩnh. Phảng phất như xích sắt va vào nhau, kéo dài trên đất.Càng ngày càng gần, càng ngày càng vang.

Thiên Nữ Thực Hồn cũng ngừng múa, giơ cánh tay, ngơ ngác mà nhìn thanh âm truyền bên trong đến chỗ sâu hắc ám.

Ngụy Vô Tiện thu hồi cây sáo, ngưng thần quan sát nơi tới.

Thanh âm này đột nhiên im bặt, một đạo thân ảnh từ trong bóng tối hiện ra.

Thấy rõ thân ảnh này, lúc sau thấy rõ gương mặt này, vài tên tu sĩ khuôn mặt vặn vẹo.】

Ngụy Vô Tiện (2.0) trừng lớn mắt, thất thanh kêu lên: "Ôn Ninh!" Làm sao có thể? Hắn không phải bị nghiền xương thành tro sao?

Giang Trừng (2.0): "Tên này chẳng phải đã bị Lan Lăng Kim thị nghiền xương thành tro hay sao? Tại sao vẫn còn ở chỗ này?"

"Đây là hung thi!"

"Mạc Huyền Vũ vậy mà tu tà ma ngoại đạo!"

Ôn Ninh: "Đây, đây là ta?"

Ôn Tình: "A Ninh!"

Mọi người nhìn theo tiếng, thật sự không thể nào mà đem người sợ hãi rụt rè trước mặt này cùng bên trong hình ảnh hung thi hung thần ác sát liên hệ.

【"......'Quỷ Tướng Quân', là ' Quỷ Tướng Quân'---- Ôn Ninh!"】

Giang Trừng (2.0) trừu Tử Điện hướng Kim Quang Thiện: "Tại sao lại như vậy! Hắn chẳng phải bị các ngươi nghiền xương thành tro hay sao?"

Kim Quang Thiện: "Ta làm sao mà biết được?"

Thẩm Thanh Thu như suy tư gì: "Xem ra là có người thèm sức mạnh của Quỷ Tướng Quân này, nghĩ muốn đem về vì mình mà dùng, liền nói với bên ngoài là bị nghiền xương thành tro?"

Ngu Tử Diên: "Kim tông chủ, bút tích thật lớn."

Giang Phong Miên, Thanh Hành Quân cũng là nhíu mày.

Nhiếp Minh Quyết: "Tiểu nhân hành vi, vô sỉ đến cực điểm."

Hoa Thành (3.0): "A, dối trá."