Thời Quang Đẹp Tựa Gấm Thêu

Chương 3: Chấn động lòng người



Nhan Điệp Y sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra rằng, câu nói “cảm ơn” này là người đàn ông kia đang nói với cô, vào lúc đó, người đàn ông đã đẩy cửa và đi ra ngoài rồi.

“Anh…… Anh có thể cho tôi biết tên của anh không?”

Cô vội vàng xoay người đuổi theo hắn, muốn gọi người đã đi xa kia lại, thế nhưng một trận gió lạnh đột nhiên thổi ngay chính mặt, khiến cô rùng mình.

“Huyết ảnh! Rốt cuộc tìm được anh! Lần này xem anh trốn đi đâu cho thoát!”

Tiếng nói của Nhan Điệp Y hoàn toàn bị một tiếng động to lấn át cả đi, cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một người đàn ông khí thế hung hăng đứng ngay trước cổng, trên tay hắn cầm súng, miệng súng vừa vặn dừng lại trước mặt người đàn ông cô vừa cứu.

Hắn quả nhiên là huyết ảnh!

Một vị anh hùng cướp của người giàu chia người nghèo, hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo giúp kẻ yếu, trong lòng của Nhan Điệp Y, hắn là một người tốt, một anh hùng.

Huyết ảnh đứng nguyên tại vị trí, kẻ địch đã đuổi đến tận cửa, hắn đã không chỗ có thể trốn.

Vết thương phía sau đau nhức như bị lửa thiêu, dường như khiến hắn không thể đứng vững, thế nhưng hắn biết, bản thân mình không được thể hiện điểm yếu trước mặt đối phương, nếu không, hắn chỉ có một con đường chết.

“Mau giao đồ ra đây!”

Người đàn ông giơ súng, một mực nhắm vào chỗ trọng yếu của huyết ảnh, càng lúc càng bước tới gần.

“Thứ này quả nhiên đối cậu rất quan trọng……”, huyết ảnh ra vẻ bình tĩnh đi về phía trước mấy bước, dừng lại, lúc này mới lại chậm rãi mở miệng: “Hay là, chúng ta làm một cái giao dịch. Cậu nói cho tôi biết, thứ này lấy ở đâu, tôi sẽ nói cho cậu hiện giờ nó ở dâu, cậu thấy thế nào?”

“Tôi sao mà biết được cậu có đang lừa tôi không?”

Người đàn ông kia dường như đã có chút mềm lòng, thái độ cũng không còn kiên quyết như trước nữa.

“Hoặc là cậu có thể bắn chết tôi, tôi đảm bảo, từ nay trên đời này, sẽ không còn ai biết khóa Bát Bảo Cát Tường ở đâu nữa!”

Huyết ảnh thừa cơ ném đồng xu duy nhất trong tay hắn ra ngoài, giọng điệu chắc chắn, thế nhưng Nhan Điệp Y đứng một bên giật mình, đến sắc mặt cũng thay đổi.

Khóa Bát Bảo Cát Tường? Huyết ảnh vậy mà biết tung tích của nó!

Nhan Điệp Y không nhịn được mà tay nắm thành nắm đấm, theo cô biết, khóa Bát Bảo Cát Tường đã mất tích trên giang hồ hơn mười tám năm, không ngờ rằng, nó lại một lần nữa xuất hiện tại đây!

“Được, tôi nói cho anh biết cũng không sao, tháng trước, tôi mua một lô hàng trong tay tên thổ phỉ tên Lôi Cửu, Khóa Bát Bảo Cát Tường là một thứ trong đó.”

Ngữ khí của người đàn ông không giống là đang lừa người, huyết ảnh gật đầu một cái, tay phải đặt trên đùi, nói tiếp: “Nếu như lời anh nói là thật, như vậy tôi……”

Nhan Điệp Y nghĩ rằng hắn sẽ làm theo như ước hẹn, đem tung tích của Khóa Bát Bảo Cát Tường nói cho người kia, trong lòng sốt suột muốn lên tiếng ngăn cản!

“Đừng!”

“Bang!”

Cùng lúc âm thanh của Nhan Điệp Y vang lên, một ánh sáng lướt qua mặt cô, người vừa rồi còn đang cầm súng, giờ phút này đã ngã người xuống mặt đất, cổ họng của hắn bị cắt đứt ngang, lúc này máu vẫn còn tuôn ra, thậm chí đến một câu cứu cũng không kịp hét lên, trong chốc lát đã không còn hơi thở!

Dâng lên mà ra máu thậm chí vẩy ra đến trên mặt của nàng, lưỡi đao xẹt qua không khí, phát ra tranh tranh tiếng vang!

Nhan bướm theo cảm thấy toàn thân lông tơ đều dựng lên! Đao thật là nhanh!

Trên tay Huyết ảnh cầm dao, mũi dao hướng xuống dưới, lưỡi dao mỏng như giấy, từnggiọt máu còn sót lại đang chảy xuống theo chiều dao. Lồng ngực hắn nâng lên hạ xuống, hô hấp dồn dập, hẳn là đã giữ hơi thở rất lâu mới vung ra nhát dao chí mạng này!

Với tình cảnh này, trông hắn như Tu La ở Địa ngục, khiến người khác rùng mình.

Nhan Điệp Y nhớ rằng, ban nãy khi hắn nói chuyện, tay phải có đặt lên đùi trong chốc lát, chỉ e rằng con dao kia vẫn luôn được giấu ở đó, như vậy thì khi rút dao ra cũng sẽ nhanh hơn, khiến cho đối phương không chút phòng bị, một nhát chí mạng.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Cô nhìn người cầm dao trước mặt, phảng phất như Tu La Huyết Ảnh, hắn quay đầu nhìn về phía cô, hai chân Nhan Điệp Y mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống, may mắn bám được vào khung cửa phía sau, lúc này mới miễn cưỡng đứng vững.

Nếu như hắn thực sự giết cô diệt khẩu, cô cũng chỉ đành…… Nhan Điệp Y nhìn bước chân hắn ngày càng tới gần, trong lòng thầm tính toán.

Huyết ảnh chậm rãi đi về phía Nhan Điệp Y, động tác của hắn rất chậm, hẳn là nhát dao vừa vung ra đã khiến hắn mất hết sức lực. Nhan Điệp Y nhìn vào mặt dao phản chiếu bóng hình mình, cười nhạt: “Giết tôi, anh sẽ phải hối hận đấy. Bởi vì hắn ta không biết sự tình, nhưng tôi biết.”

Huyết ảnh sững người lại, lưỡi dao hướng lên, thân người di chuyển nhanh chóng, lưỡi dao liền dán vào cổ cô, lạnh lùng ép hỏi: “Cô biết những gì?”

Nhan Điệp Y cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ lưỡi dao, đối phương dường như không hề có ý định thương hoa tiếc ngọc.

Đủ loại cảnh tượng đầy màu sắc xuất hiện trong đầu, rất nhiều người, rất nhiều chuyện, cô trấn an mình hất cằm lên, dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt huyết ảnh, thấp giọng, nói ra bốn chữ.

“Anh nói cái gì?”

Trong nháy mắt, tay Huyết ảnh run một cái, Nhan Điệp Y nhanh chóng bắt được cơ hội này, năm ngón tay bắt lấy cổ tay Huyết Ảnh, dùng sức nắm chặt, thuận thế rút dao ra khỏi tay hắn!

Huyết ảnh không nghĩ rằng đối phương còn có chiêu này, muốn đưa tay ra khống chế cô một lần nữa, nhưng Nhan Điệp Y không cam lòng đánh trả lúc người ta đang yếu thế, cánh tay dùng sức vung ra hướng bên ngoài, ấy vậy mà vô ý đụng trúng vào mặt nạ của Huyết Ảnh!

Lạch cạch!

Mặt nạ trên mặt Huyết Ảnh rơi xuống phát ra âm thanh, dáng vẻ khuôn mặt người đàn ông không che giấu cứ thế lọt vào tầm mắt cô, Nhan Điệp Y hét lên một tiếng kinh hãi, cả người lập tức sợ đến ngây ra!

Kia là một gương mặt không cách nào dùng từ ngữ để hình dung được. Thật giống như là dùng từ ngữ hoa mỹ như nào đi chăng nữa, cũng không đủ để miêu tả một phần vạn vẻ đẹp của hắn.

Một ánh sáng bỗng nhiên lóe lên, hắn như cố ý quay đầu về phía chiếc mặt nạ bị rơi, lại bỗng nhiên quay đầu Nhan Điệp Y.

Lúc ngẩng đầu lên, ngũ quan của hắn như không chút bảo lưu mà rơi xuống ánh ban mai đang lên, sống mũi cao, cặp mắt đào hoa đen sáng, cặp lông mày thẳng tắp kéo về hướng thái dương.

Nhan Điệp Y kinh ngạc dùng tay che miệng mình lại, ngăn không cho âm thanh phát ra lớn hơn.

Cô trước nay chưa từng gặp qua người nào có dáng vẻ đẹp như vậy, mà lại còn là một người đàn ông!

“Cô, cô vừa nói cái gì?”

Huyết ảnh nhìn Nhan Điệp Y nâng cao ngữ điệu hỏi, trong lòng hắn lúc này, bốn chữ cô nói trong lúc đấu tranh ban nãy dường như còn quan trọng hơn việc mặt nạ hắn bị rơi.