Thôn Biên Hạnh Hoa Bạch

Chương 7: Nhầm lẫn



Trời còn chưa sáng, Triệu Trường Hạ liền tỉnh dậy dùng rơm buộc thịt xông khói rồi đeo lên lưng, sẵn còn sớm nên ghé sang xem bẫy đã giăng có bắt được con mồi nào không, nếu có có thể đem đi đổi chút vật liệu.

Buổi sáng, trên núi sương mù dày đặc. Triệu Trường Hạ kéo nhẹ bụi cây, hai tay nàng bị lạnh mà đỏ bừng, nhưng nàng không thèm để ý. Kiểm tra xong cái bẫy không có con mồi, nàng cũng biết rõ nguyên nhân, thời tiết lạnh giá cũng là lúc động vật ngủ đông, hoạt động cũng giảm bớt.

Lúc kiểm tra xong cái bẫy cuối cùng, nàng phát hiện dưới mặt đất có dấu chân còn mới, tuy nhiên dấu chân này trông có vẻ giống như bị trượt chân nhưng xét về độ sâu và kích thước thì giống của một nam nhân bắt buộc phải cao tầm một mét bảy.

Bỗng nhiên, từ xa mơ hồ vang vọng một giọng nói quen thuộc: "Triệu Lục Nguyệt, ngươi có ở đó không?"

Triệu Trường Hạ dừng lại một chút: Nếu như giọng nói đó là của Khúc Thanh Giang, vậy dấu

chân này là của ai?

Nàng không tuỳ tiện xuất hiện ngay, mà là lén lút đi theo dấu chân, kết quả cách cây nhãn trăm tuổi không xa, nàng nhìn thấy Khúc Thanh Giang, cùng với một người đang lén lút đi phía sau Khúc Thanh Giang.

Tuy nhiên không thấy được mặt mũi thế nào, nhưng nhìn từ thân hình, y phục của đối phương, đều khẳng định đây là nam nhân. Cũng không biết hắn đi theo Khúc Thanh Giang để làm gì.

Khúc Thanh Giang đi đến gốc cây nhãn trăm tuổi, kêu hai tiếng "Triệu Lục Nguyệt" nhưng không có ai đáp lại, không khỏi nói thầm: "Có phải là ta đến sớm quá? Hay là do mấy ngày nay ta không đến, nàng liền cho rằng ta sẽ không đến đây nữa, nên nàng cũng không đến đây chờ nữa sao?"

Nàng thấy ở đây không có dấu hiệu của người sinh hoạt, cũng biết Triệu Trường Hạ sẽ không sống ở đây, mà trên núi mênh mông rộng lớn, tìm Triệu Trường Hạ như mò kim đáy biển.

Đem đồ mình mang theo cột lên trên cành cây dễ thấy nhất, dùng cành cây dọn sạch lá rụng dưới chân rồi viết vài chữ xuống mặt đất. Chưa được bao lâu nàng liền xoá đi: "Lỡ như Triệu Lục Nguyệt không biết chữ?"

Qua một lúc, nàng lại viết: "Chắc nàng biết chữ mà."

Bộ dạng liên tục rối rắm của nàng rơi vào mắt Khúc Phong, lại một cảnh tượng khác, hắn thầm nghĩ: "Nhạc nương từ trước đến nay đều là phong thái bình thản, nhưng hôm nay lại rất lo lắng còn mất tập trung đến vậy? Hơn nữa Triệu Lục Nguyệt là ai? Trong thôn không có họ Triệu, thứ này đến từ chỗ nào?"

Khúc Phong còn tưởng nữ nhi của mình bị nam thân của thôn khác lừa gạt mất rồi, cho nên mới chạy theo lên núi, tới xem nàng có phải đang hẹn hò không. Nhưng đối phương tại sao lại chọn địa điểm này để hẹn hò? Xung quanh toàn là rừng cây nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, người bình thường sẽ không hẹn hò ở đây, chắc chắn là có ý đồ xấu xa!

Nghĩ tới đây, hắn không kiềm được cơn giận, phất mạnh tay áo, ngầm hạ quyết tâm hôm nay phải bắt được tên súc sinh dám lừa gạt nữ nhi của hắn!

Bộ dạng nổi giận đùng đùng xắn tay áo của hắn khiến cho Triệu Trường Hạ nghĩ hắn sẽ làm hại Khúc Thanh Giang, vì vậy Triệu Trường Hạ lặng lẽ tiến đến gần, dứt khoát bẻ lấy cổ tay hắn và đè hắn xuống đất.

Đột nhiên Khúc Phong bị tập kích, cánh tay bị kéo về sau đau nhức dữ dội khiến hắn phải kêu lên: "Aaaaa.... Cứu mạng!"

"Thành thật đi!" Triệu Trường Hạ thấp giọng mắng.

Khúc Phong bị giọng nói lạnh lẽo kia làm doạ sợ, vội vàng ngậm miệng.

Triệu Trường Hạ hỏi: "Ngươi là ai, đi theo nàng làm gì?"

Khúc Phong ngẩn người, người này là ai? Tại sao lại nhận ra nữ nhi của hắn? Phải chăng, đây là đối tượng hẹn hò của nữ nhi nhà hắn?!

Tiếng thét vừa rồi kinh động đến Khúc Thanh Giang, nàng liền phản xạ theo tự nhiên, cầm lấy lưỡi hái bảo vệ mình trước.

Cũng may bốn phía không có bóng dáng của nam nhân lạ lẫm nào, nàng hơi an tâm, chậm rãi đi: "Âm thanh vừa rồi, giống như là của cha?"

Tim đập thình thịch, nàng cẩn thận đi từng bước đến nơi phát ra âm thanh, kết quả phát hiện trong bụi cây là Triệu Trường Hạ, nàng kinh ngạc nói: "Triệu Lục Nguyệt!"

Nhưng một giây sau, nụ cười của nàng chợt đông cứng, nàng nhìn theo động tác của Triệu Trường Hạ, phát hiện ra người bị đè xuống đất là cha ruột của mình!

"Cha?!" Khúc Thanh Giang sợ hãi kêu.

"...." Cơ thể của Triệu Trường Hạ cứng đơ, trong lòng chuông báo động vang lên điên cuồng —- Bản đồ bỏ trốn của nàng sắp phát huy tác dụng rồi?

Buông lỏng tay ra, Triệu Trường Hạ lui về sau vài bước, sẵn sàn bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Sau khi Khúc Phong thoát nạn, được Khúc Thanh Giang đỡ dậy từ trên mặt đất. Khăn vấn đầu của hắn bị rơi mất, quần áo thì lấm lem bùn đất, còn có lá cây dính lên người, bộ dạng trông cực kỳ chật vật.

Khúc Thanh Giang cho rằng cha mình bị thương không nhẹ, khẩn trương hỏi: "Cha, người thế nào? Có bị thương ở đâu không?"

Khúc Phong thả lỏng bả vai và các khớp ngón tay, tuy đau nhức nhưng không đến nỗi trật khớp. Hắn nhìn nữ nhi, không đánh cũng không mắng được, cuối cùng chỉ tay vào mặt Triệu Trường Hạ: "Ngươi—"

Triệu Trường Hạ đánh giá Khúc Phong, sắc mặt có chút vi diệu: "Hai người, là cha con?"

Cha của Khúc Thanh Giang đã trung niên nhưng nhìn vẫn còn trẻ như thanh niên trai tráng, có người còn nhầm lẫn hắn là nữ cải nam trang.

Trong lúc đó, Khúc Phong cũng quan sát nàng: Vóc người cao hơn ta, tuy thoạt nhìn có vẻ gầy, nhưng xét theo thân thủ vừa rồi, thân thể của nàng rất cường tráng.

Khoan đã khăn vấn đầu và quần áo của đối phương sao trông quen mắt thế nhỉ? Đây không phải là đồ đạc ngày đó Nhạc nương lấy từ hắn đem quyên góp cho người nghèo sao?

Quả nhiên, lý do quyên góp cho người nghèo là giả, cho tình nhân hơi ấm mới là thật!

Khúc Thanh Giang mặc dù biết Triệu Trường Hạ không cố ý, nhưng người bị thương là cha nàng, lúc trả lời câu hỏi của Triệu Trường Hạ giọng điệu có phần cứng ngắc: "Đây là cha của ta."

Triệu Trường Hạ: "......., thật có lỗi."

Được rồi, ta đã phạm sai lầm.

Nhưng mà tại sao cha lại lén lút đi theo nàng?

Nghĩ đến một vấn đề có thể, Khúc Thanh Giang nhìn cha nàng, cau mày hỏi: "Cha, sao người lại đi theo ta đến đây?"

Nói đến đây, Khúc Phong lập tức nổi giận: "Hừ, ta đến xem tình nhân của con! Nhìn xem là cái dạng súc sinh gì mà dám câu dẫn con lên rừng sâu núi thẳm hẹn hò!"

Triệu Trường Hạ quay đầu đi chỗ khác, trợn mắt hết hồn.

Khúc Thanh Giang hiểu ngay vấn đề nằm ở đâu, nàng dở khóc dở cười giải thích: "Cha, đây là ân nhân cứu mạng của ta, không phải tình nhân."

"Ân nhân cứu mạng liền có thể câu dẫn con sao?" Khúc Phong nổi trận lôi đình, tư thế như muốn đánh nhau với Triệu Trường Hạ.

Khúc Thanh Giang cản lại cha mình, bất đắc dĩ phải kể lại sự việc nàng lên núi suýt bị dân lưu lạc vũ nhục trong sạch và bị bắt cóc thế nào, nhưng may mắn thay nàng được Triệu Trường Hạ cứu mạng cho cha nghe.

Khúc Phong kinh hãi đến mức quên trách móc Triệu Trường Hạ, vội hỏi Khúc Thanh Giang: "Vậy con có bị bọn họ bắt nạt không?"

Cuối cùng cũng có thể tâm sự chuyện này với người thân thiết nhất trong gia đình, Khúc Thanh Giang cảm thấy uỷ khuất, nước mắt lập tức mãnh liệt tràn ra như sông vỡ bờ, nàng nói: "Ân nhân xuất hiện đúng lúc, nên ta không sao, thế nhưng ta rất sợ."

Khúc Phong vừa đau lòng vừa tức giận: "Xem con còn dám chạy lên núi nữa không!"

Hắn mắng xong, chợt nhớ ra hiện tại nữ nhi của mình cũng đang là "chạy lên núi". Còn nữa, hai tên súc sinh dân lưu lạc kia đâu?

"Việc này sao con không nói sớm một chút, hai súc sinh kia đâu rồi? Dám khi dễ nữ nhi của Khúc Phong ta, ta muốn mạng của bọn hắn!"

Khúc Thanh Giang lau nước mắt, nói: "Ân nhân đã đem bọn hắn... xử lý. Ta không muốn làm lớn chuyện này, cũng không muốn làm người lo lắng, liền tự quyết định giấu diếm."

"Xử lý là chỉ đã giết?" Khúc Phong tạm dừng lại, thập phần hả giận nói: "Giết được là tốt rồi!"

Cũng thiệt thòi cho bọn hắn vì chết quá sớm, nếu rơi vào tay hắn, hắn nhất định sẽ mang chúng đem đi phanh thây từng khúc mới hả cơn giận!

Khúc Thanh Giang thừa cơ giải thích mối quan hệ của nàng với Triệu Trường Hạ: "Lục Nguyệt đối với ta có ân, ta nghĩ nên báo đáp nàng."

Vừa rồi Khúc Phong còn nhìn Triệu Trường Hạ không thuận mắt, bây giờ nhìn nàng thế nào cũng thích, nói: "Vậy sao con không mang người về nhà để chiêu đãi?"

"Cha, nàng là người lưu lạc không có hộ khẩu."

Khúc Phong đã hiểu, nhưng trong lòng đồng thời đề phòng, làm mất hộ khẩu thì không sao, lỡ như là tội phạm đang lẫn trốn thì....

Ngẫm nghĩ một lát, Khúc Phong nghiêm túc nói: "Ngươi cứu mạng của nữ nhi, lại giữ bí mật, Khúc Phong vô cùng cảm kích. Ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra, cho dù phải dốc hết sức, ta cũng sẽ thay ngươi làm. Chỉ là các người cô nam quả nữ, sau này không nên hẹn gặp ở chỗ này, nếu để người không hiểu chuyện trông thấy sẽ đi đồn bậy, ảnh hưởng không tốt."

Triệu Trường Hạ: "....."

Nàng cúi đầu nhìn chính mình, làm sao mà đối phương có thể nhìn mình ra được nam nhân?

Nhưng không sao, nơi đây không an toàn, nàng có ý định "dọn nhà", hôm nay vừa hay không cần phải lãng phí miệng lưỡi với người khác.

________

Tác giả có điều muốn nói:

Nhạc phụ: Đánh nhau đi!

Triệu sói diệt: Người xác định?

Nhạc phụ: Ngươi tưởng ta đánh không lại ngươi sao? Ta chỉ không muốn chọc cho con gái đau lòng mà thôi, lần này xem như bỏ qua cho ngươi!

Phương Tiện Diện Quân: Chúc mừng đồng chí Triệu sói diệt thành công đạt được độ hảo cảm -99 điểm đến nhạc phụ!

Triệu sói diệt:.........