Thôn Phệ Cổ Đế

Chương 18: Xem ra là đi cửa sau tiến vào



Tô tộc.

Thế lực cao cấp của Đông Hoang.

Tọa lạc ở vị trí phía Tây Nam của Đông Hoang, quản lý vạn dặm cương vực, nắm trong tay vô số hoàng triều và tông môn của vô số các thành trì, còn có cả chi nhánh, Tô gia ở Bàn U thành chính là một trong số đó.

Trên một sườn núi tĩnh lặng.

Một thanh niên anh tuấn đạo mạo ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn, hai tay không ngừng kết ấn, đang tu luyện Thất Sát kiếm quyết.

Năm xưa cướp được Đế cốt của Tô Minh, hơn nữa bản thân cũng có thiên phú nghịch thiên, Tô Hạo được Tô tộc khen là thiên tài đệ nhất, huyết luân thức tỉnh là huyết luân Thất Sát kiếm.

Có thể khiến huyết luân sinh ra võ học thuộc về chính mình đã chứng minh rất nhiều vấn đề.

Lần này tới rừng Thiên Phạt, nhận được cơ duyên, tu vi cũng thuận lợi đột phá lên cảnh giới Kim Đan trung cấp.

Sức mạnh trong cơ thể hắn ta điên cuồng xông ra như sóng triều, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra huyết luân, bên trong có một thanh kiếm chuôi màu đỏ đen, tản ra sát ý đáng sợ.

“Thất Sát Hồi Vị, phá!”

Kim đang ngưng tụ trong cơ thể, càng tản ra thì càng ngưng tụ, nháy mắt đã đột phá giới hạn trên cùng của bản thân, từ cảnh giới Kim Đan trung cấp thuận lợi thăng lên cảnh giới Kim Đan cao cấp.

Lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, quỳ một chân trên đất, người đó nói: “Thiếu chủ, Bàn U thành truyền tới tin tức, Tô Minh đã bị gia tộc trục xuất rồi.”

Tô Hạo hài lòng gật đầu, vốn dĩ trong mắt hắn ta, Tô Minh cũng chỉ là con kiến hôi thôi.

Dựa vào thân phận và thực lực của hắn ta, chỉ cần hắn ta cử động đầu ngón tay thì cũng có thể đè chết Tô Minh, tuyệt đối không có chút sai lệch nào.

Nhưng mà hắn ta đã không ra tay trong rừng Thiên Phạt, hắn ta chỉ thích cảm giác đứng trên cao nhìn xuống, thấy Tô Minh sống không bằng chết.

“Phái người làm nhục hắn đi, nhớ kĩ, đừng giết hắn.”

“Dạ.”

Bóng đen lập tức biến mất.

Tu vi vừa đạt tới cảnh giới Kim Đan cao cấp, cũng không lãng phí thời gian, hắn ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu tấn công lên cảnh giới Kim Đan đỉnh phong.

Sau năm ngày dốc hết sức đi đường, rốt cuộc Tô Minh cũng tới địa phận của học viện Đông Hoang.

Sơn cốc khổng lồ, xung quanh bao phủ sương trắng mờ mờ. Từ xa nhìn lại, nơi này như một ngọn núi phủ đầy mây trắng.

Ở cửa vào sơn cốc có một tấm bảng, trên đó viết bốn chữ “Học viện Đông Hoang”, đây chính là học viện Đông Hoang nổi tiếng khắp đại lục.

Thế lực và nội tình của học viện Đông Hoang rất mạnh, quan trọng nhất là nơi này đã đứng sừng sững ở Đông Hoang nhiều năm. Nguyên nhân căn bản nhất là học viện này đã đào tạo ra rất nhiều võ giả trở thành cường giả của Đông Hoang, thậm chí còn rời khỏi đại lục này.

Không có thế lực nào muốn chọc vào học viện này.

Tô Chiến, người được khen là cường giả đệ nhất Đông Hoang năm xưa từng có ơn với viện trưởng của học viện Đông Hoang.

Cũng vì vậy, Tô Uyên mới nhờ tới sự giúp đỡ của học viện Đông Hoang, để Tô Minh tới đây tu luyện, cũng có chỗ để tránh Tô tộc.

“Học viên này, hãy đưa ngọc bài thân phận của ngươi ra.”

“Chào lão sư, ta tên Tô Minh, chính là học viên mới của học viện, hôm nay tới báo cáo.”

Nam nhân trung niên ngồi ở cửa gật đầu, nói: “Đã qua thời gian nhập học rồi.”

“Trên đường có chuyện làm chậm trễ.”

Lấy sách ra, nam nhân tra xét từng cái tên, khoảng nửa giờ sau mới cất sách đi và nói: “Tô Minh, đây là ngọc bài thân phận của ngươi, ngươi được xếp vào lớp sơ cấp hai mươi hai.”

“Cảm ơn.”

Hắn nhận lấy ngọc bài, bên trên có khắc hai chữ “Tô Minh”, đúng là ngọc bài thân phận của mình.

“Tô Minh, bây giờ tất cả lớp sơ cấp đều đang tham gia cuộc chiến tranh giành Tiềm Long, nếu ngươi muốn tham gia thì trực tiếp đi đến rừng Đông Hoang là được.”

Cuộc chiến tranh giành Tiềm Long sao?

Không đợi Tô Minh nói chuyện, nam nhân đã giới thiệu những chuyện liên quan tới học viện và cuộc chiến tranh giành Tiềm Long cho hắn biết.

Các lớp học ở học viện Đông Hoang được chia thành năm cấp, theo thứ tự là lớp sơ cấp, lớp trung cấp, lớp cao cấp, lớp vương bài và lớp hoàng bài.

Võ giả cảnh giới Trúc Cơ tiến vào lớp sơ cấp để tu luyện.

Võ giả cảnh giới Hư Đan tiến vào lớp trung cấp để tu luyện.

Võ giả cảnh giới Thực Đan tiến vào lớp cao cấp để tu luyện.

Võ giả cảnh giới Kim Đan tiến vào lớp vương bài để tu luyện.

Muốn vào lớp hoàng bài để tu luyện thì phải đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh, hơn nữa có thể trở thành học viên được đào tạo đặc biệt của cả học viện thì có thể tiến vào bất kỳ chỗ tu luyện nào, có thể đạt được sự ủng hộ lớn nhất học viện, lấy được tài nguyên tu luyện.

Ở học viện Đông Hoang, tổng cộng có hai bảng danh sách, lần lượt là bảng Tiềm Long và bảng Bách Chiến. Bất kể là danh sách nào, mỗi năm đều tiến hành cuộc thi tranh tài. Còn bình thường, các học viện cũng có thể khiêu chiến với các học viên có tên trong danh sách.

Học viên lớp sơ cấp và trung cấp tham gia vào cuộc chiến tranh giành Tiềm Long, nhưng thật ra là lớp sơ cấp làm nền cho lớp trung cấp, dù sao thì giữa cảnh giới Trúc Cơ và cảnh giới Hư Đan cũng chênh lệch rất lớp, học viên lớp sơ cấp muốn đứng trong ba hạng đầu của danh sách là việc không thể nào.

Mọi việc đều có ngoại lệ, học viên yêu nghiệt xếp hạng đầu của lớp sơ cấp cũng có thể vượt cấp để đánh bại cảnh giới Hư Đan, từ đó tranh giành vào bảng Tiềm Long.

Ý của học viện rất đơn giản, chính là để cho các học viên lớp sơ cấp được lịch luyện nhiều hơn.

Tổng cộng có hai mươi hai lớp sơ cấp, Tô Minh được xếp vào học lớp thứ hai mươi hai, mà tổng số học viên của các lớp sơ cấp là khoảng bốn năm ngàn người.

Sau sơn cốc có một khu rừng rậm, tất cả yêu thú cao cấp đều đã bị đuổi ra, số yêu thú còn lại là những con học viên không thể chống lại.

Rừng rậm được chia làm hai, đồng thời tranh giải Tiềm Long và Bách Chiến.

Bất kể là học viên của lớp nào đều có quyền tự lựa chọn, học viện không ép các học viên phải tham gia tranh giải.

Nam nhân cũng hỏi xem Tô Minh có muốn tham gia hay không.

Cuộc tranh giải này kéo dài mười ngày, hôm nay đã là ngày thứ ba, hơn nữa cuộc tranh giải này không chỉ là tranh giành thứ hạng, các học viên vào danh sách có thể đạt được điểm tích lũy mà người tham dự cũng lấy được giải thưởng tương đương với điểm tích lũy.

Đối với học viên, điểm tích lũy cực kì quan trọng, bất kể muốn đi đâu tu luyện hay muốn thứ đồ gì thì cũng cần điểm tích lũy.

Có thể nói thế này, dù ngươi có nhiều tiền vàng hơn nữa thì cũng không dùng được trong học viện, chỉ có thể dùng điểm tích lũy thôi.

Không có điểm tích lũy, không làm được gì cả.

“Lão sư, ta muốn tham gia vào cuộc chiến tranh giành Tiềm Long, nên đi thế nào ạ?”

“Cuộc chiến tranh giành Tiềm Long đã bắt đầu rồi, ta để yêu thú phi hành của học viện mang ngươi đi.”

“Đa tạ lão sư.”

Kim Khuê điêu là một trong những yêu thú phi hành của học viện Đông Hoang.

Khoảng nửa giờ sau, Tô Minh đã tới bìa rừng, có hơn mười lão sư canh chừng, nếu có chuyện gì, bọn họ sẽ trực tiếp xông vào.

“Cảnh giới Trúc Cơ cấp tám, không tệ, có thể đi vào.”

Sau khi kiểm tra ngọc bài thân phận, Tô Minh không hề bị ngăn cản, trực tiếp tiến vào rừng rậm.

“Tiểu Vương, sao cảnh giới Trúc Cơ cấp tám lại bị xếp đến lớp hai mươi hai?”

Vương lão sư lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Không biết, ta cũng bối rối, theo lý mà nói, cảnh giới Trúc Cơ cấp tám phải được xếp vào năm lớp đầu tiên, nhưng đây là do viện trưởng dặn dò.”

Nghe nói do viện trưởng căn dặn, tất cả các lão sư đều ngạc nhiên, vì bình thường viện trưởng đều không hỏi chuyện xếp lớp cho học viện.

“Xem ra là đi cửa sau vào rồi.”

“Ừ, viện trưởng ghét nhất là học viện vào bằng cửa sau, dù có thiên phú cao hơn nữa thì cũng bị xếp đến lớp cấp thấp nhất, trừ phi hắn dựa vào tiềm lựa và thiên phú của mình để lên cấp.”

“Được rồi, chúng ta chú ý xem tranh giải đi.”

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!

Truyện cùng thể loại, có thể bạn thích