Thôn Phệ Cổ Đế

Chương 7: Dơi U Minh Thị Huyết



Trong màn đêm, rừng rậm có vẻ hết sức hoang vắng.

Tô Minh tập trung tinh thần cao độ, bởi càng đi vào sâu trong rừng thì đẳng cấp của yêu thú càng cao hơn, thậm chí có khả năng gặp phải yêu thú cảnh giới Ngưng Thần trong truyền thuyết.

Với thực lực cảnh giới Trúc Cơ của hắn, nếu gặp cảnh giới Hư Đan thì còn có thể đánh một trận nhưng một khi gặp phải yêu thú cảnh giới Thực Đan hay cảnh giới Kim Đan thì chỉ còn nước quay đầu bỏ chạy.

Hắn vừa căn cứ vào tàn đồ tìm kiếm địa điểm có cơ duyên vừa săn giết yêu thú, thôn phệ linh hồn.

Muốn nhanh chóng tăng tu vi thì sử dụng lực thôn phệ là phương pháp nhanh nhất.

“Yêu thú cảnh giới Hư Đan cấp một, Yêu Nguyệt Thiên Lang.”

Một đôi mắt lạnh giá nhìn chằm chằm vào Tô Minh, hắn lập tức nhận ra đẳng cấp của yêu thú.

“Chính là mày.”

Hắn chẳng những không hề thấy sợ hãi mà còn tỏ ra rất hưng phấn.

Chủ động xuất kích.

Người chưa tới, kiếm khí đã tới trước.

Ở Võ các của gia tộc, Tô Minh từng tìm thấy một môn kiếm quyết không trọn vẹn không có ai tu luyện tên là kiếm quyết Cửu Kiếp.

Ngoại trừ không đầy đủ ra, muốn tu luyện môn kiếm quyết này cũng cực kỳ khó khăn nên nó cứ nằm mãi ở Võ các mà chẳng được ai ngó ngàng.

Tô Minh rất thích môn kiếm quyết này nhưng cũng chỉ biết được da lông.

Sau khi tái tạo lại huyết luân, hơn nữa còn sinh ra huyết luân tam sinh, thức tỉnh thể Hỗn Độn, hắn phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào, mình đã dần dần lĩnh ngộ được kiếm quyết Cửu Kiếp mà mình tu luyện.

Huyết luân dung nhập vào trong kiếm quyết.

Kiếm khí giết chóc ngang tàng ẩn chứa một chút tiếng sấm sét nháy mắt rạch ngang trời, mạnh mẽ tấn công Yêu Nguyệt Thiên Lang.

Kiếm khí giết chóc dày đặc xông tới như sóng thần gào thét, phong tỏa bốn phương tám hướng đông tây nam bắc.

Yêu Nguyệt Thiên Lang phẫn nộ, ngửa mặt lên trời hú dài như thể không ngờ võ giả nhân loại cảnh giới Trúc Cơ này lại dám chủ động ra tay, quả thực là khiêu khích!

Trực tiếp cứng đối cứng, không hề trốn tránh mảy may.

Dưới góc nhìn của Yêu Nguyệt Thiên Lang.

Nó đường đường là cảnh giới Hư Đan, trong khi đối phương lại chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, chỉ cần động đậy chút vuốt sói là có thể dễ dàng tiêu diệt đối phương rồi.

Kết quả thì sao?

Ầm!

Khoảnh khắc vuốt sói va chạm với kiếm khí, Yêu Nguyệt Thiên Lang lập tức nhận ra không ổn, kiếm khí ẩn chứa giết chóc như sấm sét ăn mòn dữ dội, xuyên thấu vuốt sói.

Cùng với một tiếng hét thảm, Yêu Nguyệt Thiên Lang tội nghiệp thậm chí còn chưa kịp hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì đã bị mấy chục nhát kiếm khí sắc bén đâm xuyên qua cơ thể, ngã vật xuống đất, không ngồi dậy nổi.

Không chần chừ chút nào, Tô Minh lập tức vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết, bắt đầu thôn phệ sức mạnh linh hồn trong đầu Yêu Nguyệt Thiên Lang.

Không chỉ săn giết yêu thú mà nếu gặp được võ giả đi lẻ, Tô Minh cũng sẽ không khách sáo.

Trực tiếp thôn phệ.

Hắn cứ thế thôn phệ suốt đêm.

Ở một nơi yên tĩnh.

Tô Minh ngồi khoanh chân, vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết trong cơ thể, nhanh chóng luyện hóa lượng linh hồn khổng lồ đã thôn phệ trong người, điên cuồng đưa nó tràn vào trong huyết luân kiếm.

Huyết luân tam sinh mà hắn có lần lượt là huyết luân kiếm giết chóc, huyết luân Long Tượng và huyết luân thôn phệ.

Chỉ cần rót sức mạnh vào một trong các huyết luân đó là được, Tô Minh lựa chọn rót vào huyết luân kiếm giết chóc, bởi vì huyết luân kiếm giết chóc là gốc rễ của hắn.

Mặt Tô Minh ướt mồ hôi, hai tay không ngừng kết ấn, sức mạnh đã được luyện hóa trong cơ thể liên tục tràn vào trong huyết luân.

Hắn luyện hóa và rót vào nhanh chóng, mãnh liệt như thế, cho dù là dùng vận chuyển Hỗn Độn Thôn Phệ quyết thì ít nhiều vẫn cảm thấy khó khăn nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì.

Trời bắt đầu từ từ sáng lên.

Tô Minh tu luyện cả đêm, cuối cùng tu vi cũng ổn định ở cảnh giới Trúc Cơ cấp tám đỉnh phong, chỉ cần cố thêm chút nữa là có thể xung kích cảnh giới Trúc Cơ cấp chín.

Hắn lột da Yêu Nguyệt Thiên Lang rồi rửa sạch, nhóm lửa, bắt đầu nướng, mùi thịt bốc lên, Tô Minh nhanh chóng đánh chén.

Sau khi ăn no, hắn tiếp tục săn giết yêu thú, thôn phệ linh hồn của yêu thú.

“Tô Minh?”

“Không phải huyết luân của ngươi đã bị phế rồi sao? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở rừng Thiên Phạt?”

Mười mấy người tò mò ra mặt đi về phía hắn, một người trong số này có dáng dấp khá ưa nhìn, thiếu nữ mặt mập tò mò hỏi.

Đệ tử của Vương gia Bàn U thành được Vương Tuyền cảnh giới Trúc Cơ cấp sáu dẫn vào trong rừng Thiên Phạt để lịch luyện.

Tin tức đã lan khắp toàn bộ Bàn U thành, Tô Minh đệ nhất thiên tài của Tô gia bị Tô Hạo của Tô tộc phế bỏ huyết luân, tu vi rơi xuống cảnh giới Tiên Thiên. Tô Minh không còn huyết luân thì chẳng khác gì nửa tên phế nhân nhưng không ngờ hắn lại xuất hiện ở rừng Thiên Phạt.

Vương Ngữ Âm đã từng thầm mến Tô Minh, thấy hắn rơi vào cảnh này, trong lòng cũng hơi tiếc thương nhưng không còn thầm mến hắn nữa.

Dáng dấp đẹp trai thì sao?

Thế giới này chỉ nhìn vào thực lực, đối với võ giả, huyết luân chính là gốc rễ.

Tô Minh cố ý phớt lờ bọn họ, tu luyện xong chuẩn bị rời đi.

“Thật là không biết lễ phép, đáng đời bị phế bỏ huyết luân.”

“Thôi, hắn đã đủ đáng thương rồi, đừng bỏ đá xuống giếng nữa.”

May mà trước đây bản thân không theo đuổi Tô Minh, nếu không giờ chẳng có cơ hội để hối hận.

“Tiếng gì vậy?”

Xoẹt xoẹt!

Xoẹt xoẹt!

“Đó là dơi U Minh Thị Huyết, ôi trời ạ, sao lại nhiều dơi U Minh Thị Huyết như vậy chứ.”

Cùng với tiếng la hoảng sợ vang lên, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện những con dơi rất to, toàn thân màu đỏ máu, đôi mắt lạnh giá tỏa ra hơi lạnh đáng sợ làm người ta run rẩy, mùi hôi thối tích tụ lại thành biển lớn xộc tới đây làm người ta buồn nôn.

Dơi U Minh Thị Huyết là bộ tộc yêu thú quần cư, thích ăn thịt yêu thú và võ giả, cơ thể của chúng bốc mùi hôi thối, có chất kịch độc, nếu gặp phải bộ tộc yêu thú này thì dù có là võ giả cảnh giới Kim Đan cũng khó lòng sống sót.

Sự sợ hãi và tuyệt vọng lộ rõ trên nét mặt của những người Vương gia, bọn họ không ngờ rằng mình lại xui xẻo gặp phải bộ tộc yêu thú đáng sợ này.

“Mọi người đứng tựa lưng vào nhau, tập trung lại một chỗ.”

Sắc mặt Vương Tuyền tái nhợt cực độ, lần này, người hắn ta dẫn theo đều là tinh anh nòng cốt của gia tộc, nếu như để xảy ra mất mát gì thì sẽ là một tổn thất không cách nào vãn hồi đối với gia tộc.

Nhất định phải nghĩ cách đưa những người này rời đi.

Thoát được người nào hay người đấy.

“Theo ta xông ra ngoài!”

Thế nhưng, vừa mới đối đầu, một đệ tử của Vương gia đã kêu lên thảm thiết, sau khi bị tách ra khỏi đội ngũ, người này lập tức bị dơi U Minh Thị Huyết bao vây ăn thịt, chỉ nháy mắt đã chết mất xác, ngay cả máu tươi cũng bị thôn phệ sạch sẽ, mùi máu tanh còn lại cũng bị nhấn chìm trong đống mùi hôi thối.

“Giết!”

Thấy người thân bị ăn thịt, bọn người Vương Ngữ m cố nén bi thương trong lòng, vừa sợ hãi vừa điên cuồng chém giết.

Ánh mắt Tô Minh cũng hết sức nặng nề, có vẻ như hắn không ngờ mình lại gặp phải loại yêu thú ghê tởm như vậy ở chốn này.

Dơi U Minh Thị Huyết tụ tập dày đặc khắp xung quanh, phong tỏa toàn bộ lối thoát, nếu muốn thoát khỏi đây thì phải dùng bạo lực để mở một con đường máu.

Làn sương màu đỏ máu bao phủ toàn bộ không trung.

Không thể né tránh, chỉ còn cách cứng đối cứng.

Người của Vương gia bị bầy dơi U Minh Thị Huyết dày đặc bao vây tấn công dần dần chết dần, bị thôn phệ không còn thi cốt, không còn máu thịt, toàn bộ đều bị thôn phệ sạch sẽ.

Tổng cộng mới chưa đầy hai phút mà phe Vương gia đã chỉ còn một nửa.