Thôn Phệ Giả

Chương 10: Ra đường gặp vô lại



- Thiếu chủ, Thi Mai đã chuẩn bị xong. Chúng ta có thể đi ăn sáng rồi ạ.

- Được. Đi thôi. Hôm nay, chúng ta ra phố ăn. Muội muốn ăn gì, ta đãi.

- Đãi là gì ạ?

- Đãi có nghĩa là ta sẽ mời muội ăn món muội thích và ta sẽ thanh toán hóa đơn.

- Hi hi... Thiếu chủ có ngân lượng sao?

- Ách… Ta quên mất…

- Chuyện thanh toán trước giờ là việc của hạ nhân tụi muội. Thiếu chủ tranh giành làm gì? Thiếu chủ muốn ăn uống, tiêu pha gì thì cứ chi tiêu, trong Băng Vũ Thành, ai dám lấy ngân lượng của thiếu chủ? Hóa đơn thanh toán sẽ có người đưa đến Thanh Lâu Viện cho quản gia xử lý. Chủ mẫu có chỉ thị từ lâu rồi chẳng qua trước giờ thiếu chủ không ra ngoài nên không biết chuyện này cũng là việc thường mà.

- Ồ, thế à… Như vậy cũng phải ha… há há…

- Thiếu chủ hôm nay thật đáng yêu. Hi hi…

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Thong dong thả bước qua từng con đường lớn và nhỏ. Những con đường ở đây với hắn là sự lạ lẫm đầy tò mò. Kiến trúc tổng thể trên đại lục dị giới này suy cho cùng cũng không khác mấy so với trong tưởng tượng của hắn. Nhà phố, cửa hàng san sát nhau. Đô hội sầm uất khác xa với khung cảnh tịch mịch trong tiểu viện nơi hắn ở.

Tiểu viện nơi hắn ở - nói là tiểu viện cho nó nhẹ nhàng chứ thật ra nó là một trang viên rộng gần ngàn công đất. Có dăm bảy tòa lầu, một khu rừng trúc, vườn hoa, thủy tạ… - cách xa phố xá nên 2 người đi mất một lúc lâu mới đến được khu ăn uống. Hắn không nôn vội mấy cái việc ăn uống này cho lắm, đi xa như vậy cũng là một cơ hội để hắn thả lỏng cơ thể nhìn ngắm không gian, thu vào trong mắt cuộc sống và văn hóa của người người nơi đây.

Thi Mai thì rất biết phận, ngoan hiền lặng lẽ đi bên cạnh và trả lời những câu hỏi lúc-rất-đỗi-bình-thường, lúc-cực-kì-lạ-lẫm của hắn. Nàng có cảm giác là từ khi thiếu chủ tỉnh dậy đã biến thành một người hoàn toàn khác. Cái khác này nó lạ lắm. Cái lạ này nàng tạm thời không tự lý giải được, nhưng rất thú vị.

Từ ngày vào làm tiểu nha hoàn cho thiếu chủ hắn, đây là lần đầu tiên được đi cùng hắn ra ngoài dạo phố, ăn uống… Nàng cảm thấy tinh thần đầy kích động. Hai má ửng hồng trong nắng sớm. Tóc bay bay… Đôi mắt trong như nước hồ thu - tinh khiết đến vô ngần…

Chủ tớ 2 người bọn họ đang định bước vào một tửu lâu, thì bất ngờ có một đám mấy thằng choai choai xuất hiện chắn ngang đường. Chúng vừa hí hố cười đùa, vừa chỉ trỏ vào hắn liên tục dùng những ngôn từ cợt nhả rất khó ngửi:

- Nhìn kìa, ai kia ấy nhỉ? Chẳng phải là thiếu gia phế vật của Thanh Lâu Viện đó sao?

- Là hắn chứ ai.

- Các hạ có chắc không? Nghe nói hắn ẻo lắm mà…

- Thì ẻo chứ sao? Con mắt nào của ngươi thấy hắn không ẻo, nói cho ta nghe thử cái coi…

- Coi cái… bề mông nhà ngươi, ta cũng chỉ nghe nói thôi chứ có gặp hắn bao giờ đâu mà biết.

- Các ngươi đúng là mù thông tin mà. Hắn bê đê thiệt đó. Nghe đồn là thiếu cái chi chi đó á…

- Thiếu cái chi chi là cái chi chi?

- Trứng. Là thiếu trứng. Ha ha….

- Ha ha…

- Ê, cũng lạ, hắn ẻo mà sao lại đung đưa với mỹ nữ ngoài đường thế kia?



- Chẳng phải hắn là con rùa con quanh năm suốt tháng chui rúc trong nhà làm rùa rụt cổ bôi trét phấn son sao?







- Yô… Thiếu gia phế vật của chúng ta đây sao? Cơn gió nào mang ngài đến đây thế?

Người nói câu này là một tên dáng người nhỏ thó - nói cho đúng ra là một thằng lùn bẩm sinh - ăn mặc lòe loẹt như một con vẹt xanh brazil trông rất chi là bình-quẹo-7-trác, dị hợm đúng mốt công tử nhà bên - từ trong đám người đang xì xà xì xầm nhảy xổ ra.

Sau lưng hắn là 5 tên đầy tớ mỏ xanh, nanh vàng tướng tá đều thuộc hàng cực phẩm trong cực phẩm. Quả thật ngẫm lời người xưa nói cấm có sai chút nào, “chủ nào, tớ nấy”. Một lũ rặt phường vô lại. Vô lại từ trong ra ngoài. Từ trên xuống dưới. Từ dáng đi tướng đứng, kiểu nói, điệu bộ… nét nào ra nét nấy đạt đến trình độ vô lại cực phẩm, không lẫn vào đâu được.

Gồm thâu toàn bộ từ ngữ thế gian gói lại 4 chữ “BẨN TƯỚNG BẨN TÍNH” đặc tả toàn diện nhân hình và nhân tính của bè lũ bọn hắn.

Tên lùn đầu đàn hung hăng nhất, tay ngoáy ngoáy lỗ mũi, đứng dạng háng, ễnh ngực, mồm ngúy ngoáy đầu lưỡi xoay tròn một vòng rồi phun nước miếng cái phèo, cục đờm xanh dờn to như bãi phân gà văng ra ngoài, dư lại 1 sợi nhớt dính ở khóe miệng trông vô cùng bẩn thỉu. Hắn quẹt mỏ vào bên bả vai một cách đầy tự hào, mắt liếc liếc, nhe răng cười hềnh hệch rồi hếch mồm nói rõ to:

- Thi Mai, nhanh qua đây liền cho ta. Ta đã chấm trúng nàng làm vợ rồi, sao nàng không biết thân biết phận mà còn to gan đi theo cái tên thiếu chủ phế vật thiếu trứng Từ Tự Cung kia? Ai cho nàng cái gan đó hả?