Thôn Phệ Giả

Chương 33: Thu phục Liệt Diễm Thử Vương



- Đơn đấu thì cung, đao tiện dụng, còn kiểu quần công diệt sát thì không gì qua độc trận. Từ nay, về sau kế hoạch của ta có chút thay đổi rồi.

Hắn vung tay lên cắt lấy cái đùi sau của con Liệt Diệm Thử sung sướng cắn một miếng lớn.

Một miếng… rồi một miếng… Cái đùi chớp mắt hết sạch… Lại một cái đùi… Và thêm cái đùi… Nửa canh giờ… Con chuột béo ú ị giờ chỉ còn bộ xương vụn bị vất lăn lóc trên nền đá…

Kiếp trước hắn ăn cùng lắm là một đĩa cơm thì no, nhiều bữa còn bỏ mứa, nhưng bây giờ hắn một mình chơi nguyên con chuột quay mấy chục kí mà chỉ mới cảm thấy vừa vừa. Tu vi càng cao thì nhu cầu hấp thu thức ăn cũng lớn hơn, không chỉ hơn mà là hơn rất nhiều…

Lúc này, hắn cảm nhận được tiếng Ting… Ting… đang giảm dần… Hắn đứng dậy xoa xoa cái bụng, thả thần thức thăm dò bên ngoài trận pháp.

- Ha… Liệt Diễm Thử vương – yêu thú cấp 3 đỉnh phong, thì ra là ngươi… Ngươi không hung hăng nữa sao? Chẳng phải Liệt Diễm Thử các ngươi trong truyền thuyết là không biết sợ chết sao? Mới chết có hơn 2 vạn con mà đã khiến ngươi lui quân rồi? Thiệt là làm ta thất vọng quá đi mà… Nhưng mà có không sao, kiểu gì ta cũng chấp hết, không làm điểm kinh nghiệm Exp thì làm tay chân bộ hạ của ta đi.

Hắn điều động chân khí toàn thân theo tâm pháp Mê Vụ Quyết, miệng hô lên:

- Thuấn Di Vụ - thân hoá mê vụ, nhất túc di thiên lý… ĐI…

Tiếng hô vừa dứt, thân ảnh hắn tan vào mê vụ biến mất… rồi vô thanh vô tức phủ lên đầu Liệt Diễm Vương đồng thời âm thanh của hắn vang lên:

- Khống hồn vụ, khống hồn!

Liệt Diễm Vương chưa kịp nhận ra bất thường thì đã bị màn độc vụ bao lấy.

Độc vụ vô kiên bất tồi không gì cản nổi ngay lập tức nhập thể từ Thất khiếu và lỗ chân lông của Liệt Diễm Thử Vương, khoá mọi cảm tri giác quan của nó, khống chế thức hải đồng thời cùng lúc đó, Từ Hiển cắn tay bắn 1 giọt máu bay vào mi tâm của nó, 2 tay đánh một đạo ấn quyết phức tạp.

Trên khoảng không trước trán của Liệt Diễm Thử hiện lên một ấn ký huyết tự – nô – tồn tại chưa đến 1 giây thì biến mất, chỉ để lại vết mờ màu đỏ trên ấn đường của Liệt Diệm Thử…

Đây là nô ấn theo pháp quyết của Khống Hồn Vụ gieo vào thức hải của Liệt Diễm Thử.

Kẻ bị gieo nô ấn, không cần biết là nhân loại, yêu thú hay ma nhân đều sẽ cẩn cẩn trung thành với chủ nhân đời đời kiếp kiếp cho đến khi hồn phi phách tán mới thôi.

Cho dù thân xác tan biến, nhưng linh hồn còn thì vẫn không thể thoát khỏi khống chế, trừ phi chủ nhân tự mình động thủ xóa đi nô ấn.

Liệt Diệm Thử giãy giãy mấy cái rồi phủ phục quì xuống. Một luồng ý niệm truyền qua thần thức gọi hắn:

- Chủ Nhân!

Hắn cảm nhận được giữa hắn và Liệt Diệm Thử vương có một mối liên hệ đặc biệt, chỉ cần một ý niệm của hắn dù Liệt Diệm Thử vương có ở xa ngàn vạn dặm cũng thần hồn tan vỡ chết ngay lập tức.

Hắn hài lòng gật đầu, dùng ý niệm câu thông:

- Ngươi từ nay đi theo ta. Trước hết, hãy thông tri toàn bộ tộc nhân của ngươi trong Ly Hỏa Sơn mạch này qui thuận dưới trướng ta, nghe ta sai sử. Kẻ bất tuân, giết chết không tha.

- Dạ, Chủ Nhân!

Nó bò lui ra sau vài thước rồi đứng lên xoay người về phía bầy Liệt Diệm Thử, dùng âm thanh chít chít chét chét truyền đạt mệnh lệnh của hắn cho tộc đàn. Sau chừng một khắc, toàn bộ đàn Liệt Diệm Thử đồng loạt quì xuống tại chỗ hướng về phía Từ Hiển kêu chít chít chét chét…

Liệt Diệm Thử vương hướng về phía Từ Hiển truyền đạt:

- Chủ Nhân, thuộc hạ đã truyền mệnh lệnh của Chủ Nhân, tất cả tộc nhân đã hoàn toàn qui thuận Chủ Nhân.

- Ting… chúc mừng kí chủ đã nô ấn Liệt Diệm Thử Vương và thu phục toàn bộ tộc đàn 2 triệu 8 trăm lẻ 9 con Liệt Diệm Thử.

Thưởng Thú Ngữ Quyết và một quả Yêu Linh Giới – một trữ vật nạp giới có thể chứa được vật sống, có đầy đủ không gian và linh khí phù hợp để nuôi dưỡng và huấn luyện yêu thú.

Kí chủ có muốn học Thú Ngữ Quyết không?

- Học.

- Ting… thỏa mãn kí chủ!

Âm thanh vừa dứt thì trong óc hắn hiện lên toàn bộ những kí tự ngoằn nghèo không định rõ hình thù.

Đây là chú ngữ lưu trữ thông tin, không phải là văn tự, không ghi chép được nhưng thông qua chú ngữ để truyền đạt ý nghĩa của thú ngữ được hệ thống cưỡng ép kích hoạt vào não bộ của hắn.

Nhất niệm tất thành, trong chớp mắt hắn đã hiểu được ngôn ngữ của gần như các loài yêu thú tồn tại trên Nguyệt Trinh Đại Lục.

- Ting… chúc mừng kí chủ đã học thành Thú Ngữ Quyết.

- Tốt, tốt… ha ha… tốt lắm… Quá tốt… Đúng là quá tốt. Sinh ra ta là cha mẹ, hiểu ta chỉ có hệ thống, ha ha….

- Liệt Diễm Thử vương, từ nay ngươi gọi là Tiểu Liệt đi.

- Dạ, Chủ Nhân.

Hắn nói xong, tay đánh vài đạo pháp quyết đóng trận pháp, thu hồi trận bàn về mu bàn tay.

Bãi chiến trường khi trước giờ trở lại như cũ. Toàn bộ thi cốt của những con Liệt Diệm Thử đã chết đều hóa thành tro bụi bị độc vụ thôn phệ sạch sẽ, đúng với ý nghĩa của câu “thi cốt vô tồn”.

Bầy Liệt Diệm Thử nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không con nào bảo con nào đều cúi đầu sát đất chân run cầm cập.

Tuy trước mắt chúng không có cảnh máu chảy đầu rơi, tứ chi ngổn ngang như những chiến trường chúng đã trải qua nhưng chúng lại cảm thấy khủng khiếp hơn gấp vạn lần.

Mới cách đây vài tức, mấy vạn tộc nhân còn chít chít chét chét với nhau giờ thì không còn lại gì dù là mẩu da, sợi long, chút huyết tương vương vãi cũng không thấy…

Điều này cho thấy chủ nhân chúng là nhân vật đáng sợ đến bực nào. Qui thuận chủ nhân lo gì không có ngày làm bá chủ Ly Hỏa Sơn Mạch.

Bọn chúng chít chít thì thầm với nhau, bằng mọi giá phải ôm lấy cái đùi to này, nguyện đời đời kiếp kiếp trung thành với chủ nhân.

- Tiểu Liệt, hiện tại ngươi cho giải tán tộc đàn đi. Ai ở đâu thì về đó. Khi cần thì ta sẽ gọi. Còn ngươi đi theo ta.

- Dạ, Chủ Nhân.

Liệt Diệm Thử Vương nhận lệnh và truyền đạt cho cả đàn tản đi về các nẻo. Sau hết, nó đi đến bên chân của Từ Hiển phủ phục đợi lệnh.

Hắn ngồi xuống một tảng đá bằng phẳng. Liệt Diệm Thử vương cũng rón rén bò lại gần.

Nhìn con chuột mập ú nụ, bước chân rón rón rén rén đầy sợ hãi, hắn cũng cảm thấy buồn cười. Đưa tay xoa đầu nó, cảm nhận bộ lông êm mượt chích nhẹ vào lòng bàn tay rất thích.