Thôn Phệ Giả

Chương 4: Tự Cung thành Hiển (1)



Thi Mai giữ cái áo choàng lông thú một thời gian thì biết được áo này chủ mẫu tặng thiếu gia, nên nàng cương quyết đem trả lại cho cậu. Cầm cái áo trong tay thoảng đưa mùi thơm.

Hắn mơ màng nhớ lại…

Tiệc sinh nhật của hắn cùng mẫu thân diễn ra trong không khí đầy nước mắt. Chỉ có 2 mẹ con. Không có ai khác. Mẫu thân ôm hắn vào lòng. Bà nhìn hắn bằng ánh mắt nhu mì đầy yêu thương.

Hắn hỏi: Mẫu thân, hài nhi đã 10 tuổi, mẫu thân nói cho hài nhi biết về phụ thân đi. Hài nhi chưa một lần nhìn thấy người.

Mẫu thân hắn nhắm mắt một lúc, rồi thở hắt ra. Hơi lạnh lắc lư khiến cảm giác hắn run rẩy. Hắn căng thẳng nhìn mẫu thân mình, môi cắn chặt im lặng đợi chờ.

Hắn sợ đòi hỏi của mình làm mẫu thân tức giận. Mẫu thân hắn mỗi khi giận lên rất đáng sợ. Hắn sợ như một thói quen. Nỗi sợ hãi đã làm cho trái tim bé nhỏ của hắn càng ngày càng nhỏ hơn.

Hắn được sinh ra dưới mái chùa hoang vào một mùa đông giá rét…

Mẫu thân hắn cũng không biết phụ thân hắn là ai.

Nàng vốn là một trong thập đại đệ tử Thanh Dương Môn. Trong một lần nhận nhiệm vụ tông môn ra ngoài lịch lãm. Nàng bị kẻ gian hãm hại thụ thương nặng. Lâm vào tuyệt cảnh, vô kế khả thi, nàng đành bóp nát tấm Độn Hành Phù cứu mạng duy nhất trong chớp mắt dịch chuyển vạn dặm chạy trốn vào Ly Hỏa sơn mạch.

Thoát được vòng vây kẻ thù, nhưng vì mất máu và tiêu hao quá nhiều, nên nàng đã hôn mê ngay trước cửa một động đá. Cuộc chiến đẫm máu lúc trước đã làm cho áo quần của nàng không còn chỗ nào lành lặn. Da thịt trắng nõn bày ra…

Lúc đó, lão cha của hắn là một tán tu đi ngang qua thấy nàng nằm phơi hàng trước mắt, máu dê nổi lên, tuổi trẻ bồng bột nhất thời kích động đã không kiềm chế được bản thân, nhào lên cưỡng hiếp nàng. Như một con dã thú đói khát…

Hắn xử đẹp nàng đâu đó trong vòng 5 phút 19 giây, có lẽ ít hơn, cũng có lẽ lâu hơn chút.

Nói chung là đánh nhanh thắng nhanh, tốc chiến tốc thắng, xuất quân ào ạt rồi co cẳng chạy thẳng, chuồn lẹ, biến mất khỏi hiện trường như thể chưa từng xuất hiện…

Mấy canh giờ sau, nàng tỉnh lại thấy người ê ẩm, nhìn vết tích thân thể của mình, nước mắt nàng lăn dài trên đôi gò má. Sự chua xót bào mòn tâm can. Nàng biết được mình không còn là mình trước kia rồi. Đau buồn và tủi nhục, nhưng chẳng biết làm thế nào.

Nàng phải sống. Ý chí sinh tồn để báo thù của nàng bùng cháy mãnh liệt.

Nàng hận những kẻ đã hãm hại nàng. Nhưng chúng là ai, nàng không biết. Chỉ biết là nam nhân, áng chừng tuổi trung niên.

Nàng cũng hận thằng đàn ông bỉ ổi nào đó đã nhân lúc nàng gặp nạn mà chà đạp nàng, hủy diệt tương lai của nàng.

Nàng phải trả thù. Nhưng muốn trả thù thì trước hết nàng cần phải sống. Còn sống thì mới có ý nghĩa. Chết rồi, thì mọi thứ chân lý đạo nghĩa đều là hư vô. Giữ lại núi xanh thì lo gì không có củi đốt. Nàng là đàn bà. Bọn chúng là nam nhân. Đã là nam nhân, lại háo sắc thì lo gì không có cơ hội trả thù.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng quệt đi vệt nước mắt, thắt lại đai lưng một cách đầy quyết tâm và manh nha trong đầu một kế hoạch trả thù những kẻ nam nhân tâm địa lang sói, tham tài háo sắc.

Nàng lê bước chân đi sâu vào động, tìm chỗ an toàn ngồi xuống vận công điều tức.

Phải mất hơn 2 tháng ròng rã nàng mới khôi phục. Và… một sự việc trọng đại xảy ra làm thay đổi mọi hoạt động và tâm cảm của nàng. Trong lúc luyện công, nàng đưa tinh thần lực vào nội thị cơ thể để kiểm tra thương thế và những di chứng tiềm ẩn còn sót lại thì phát hiện ra có một sinh mệnh lực bé nhỏ đang rung động. Mỗi nhịp rung động tương liên với tinh thần của nàng. Nước mắt của nàng lại chảy xuống. Nàng phát hiện mình có thai.

Rồi những tình tiết đau khổ rắm chó trong thời gian hơn 7 tháng mang bầu cứ thế diễn ra…

Nguyệt Trinh Đại Lục, một đêm sao trời chết lặng, trời sinh dị tượng: Long hổ tranh minh, lãnh phong cuồng vũ, tuyết phi mãn thiên, tử lôi, kim lôi, hắc lôi liên miên thét gào đùng đùng… chấn động cả khoảng không gian ngàn dặm.

Dưới mái chùa hoang, oe…oe… oe… hắn cất tiếng khóc chào đời.

Thế là có hắn. Một siêu cấp phế vật giáng phàm.

Xưa giờ, mỗi khi một tuyệt thế thiên tài xuất hiện, thần đan, thần binh hay bảo vật ra đời thì trời sinh dị tượng, nhưng ở đây trời lại sinh dị tượng đón chào một siêu cấp phế vật. Chuyện lạ có một không hai. Tiền bất kiến cổ nhân. Hậu bất kiến lai giả.

Mặc kệ bên ngoài ra sao, mẹ con hắn ôm nhau lặng lẽ. Hắn oe đúng 3 tiếng khóc rồi nín hẳn. Đôi tay nhỏ xíu huê huê tìm bầu sữa….

Nàng hồi thần sau khi vượt cạn, nhìn hắn mỉm cười. Với ánh mắt đầy nhu tình của từ mẫu, nàng đem tinh thần lực đưa vào nội thể hắn điểm qua từng vòng chạy khắp cơ thể kiểm tra cốt cách, huyết mạch….

Sau chừng một khắc, nàng như người mất hồn. Đờ đẫn! Miệng lẩm bẩm: Giới tính thiếu hụt. Kinh mạch không đủ. Nhiều chỗ bế tắc. Huyết nhục hư nhược. Định sẵn là một kẻ vô duyên với tu luyện, cũng không thể làm một người phàm bình thường.

- Phế vật! Con ta lại là một tuyệt thế phế vật. Ha ha…..

Nàng ôm hắn vào lòng, ngửa mặt lên trời gào to ai oán.

- A…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a.…a…a…a…a…a…a…a…a…a.…a…a…a…a…a…a…a…a…a….a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a…a….

Tiếng thét dài nhức nhối xuyên phá thương khung phát tiết những uất ức và bi phẫn trong lòng.

Dù sao cũng là cốt nhục của nàng, không nỡ vứt bỏ. Nước mắt cứ thế chảy xuống, cả máu từ khóe miệng nàng cũng chảy xuống.

Có mấy giọt nhỏ lên ngực hắn.

Có một điều lạ là những giọt nước mắt và giọt máu của nàng vừa rơi chạm vào ngực hắn thì tự động tan biến bị hấp thu vào cơ thể hắn mà không để lại dấu vết gì.

Lúc đó tâm thần nàng hỗn loạn nên không nhận thức rõ một sự việc, nếu không thì có lẽ nàng sẽ nhận ra được điều gì đó từ thể chất của hắn…

Nàng chua xót đặt tên hắn là Từ Tự Cung.