Thôn Tôi Có "Quỷ"

Chương 25: Treo cổ tự sát



Cả ngày hôm sau mọi người dường như bắt đầu kiêng dè tôi hơn. Khi gặp tôi thì họ sẽ lánh đi, khi tôi đến bắt chuyện thì họ sẽ vờ như không nghe thấy.

Tõm!

Một viên sỏi nhỏ được tôi moi lên dưới lớp tuyết rồi ném xuống suối, tôi gào lên: “Tức thiệt á chứ! Tao có làm gì đâu mà người ta né tao như né tà vậy!?”

Khánh ngồi xổm bên cạnh tôi, chán nản trả lời: “Ờ thì người ta né mày là vì tờ giấy đó chứ gì. Họ sợ họ làm gì khiến mày không vui thì người chết là họ đó.”

Tôi hừ một cái khi nghe lời giải thích có phần đúng đó của Khánh, nhưng mà… aaa! Phiền muốn chết. Nhìn sang đám người đang ngồi canh gác ngoài bìa rừng, tôi thấy họ đang nhìn bọn tôi, thấy tôi nhìn vội vã quay ngoắt đi. Tôi thấy vậy thì bĩu môi, trong lòng cảm thấy hơi tủi thân.

“Haha… thôi, không có buồn, vẫn còn bọn tao mà?” Tùng nhẹ giọng an ủi, tay xoa đầu tôi.

Tôi nhìn Khánh và Tùng, thấy họ đều đang cười thì ngay lập tức ôm lấy họ, gào lên: “Ôi trời ơi, hai người bạn tốt nhất của tôi!!!”

oOo

Hiện tại đang là trưa, tôi đang ngồi ở nhà ông Bách.

Hôm nay trời trong vắt rất đẹp. Nhưng bỗng nhiên một cơn gió từ đâu ùa đến, kéo theo mây đen làm cho bầu trời ngay lập tức tối sầm lại.

“Tự dưng… tự dưng trời xám xịt vậy nhỉ?” Tôi lúng túng nói.

Khi này, trong lòng của tôi bắt đầu dâng lên một cảm giác rất khó chịu, bứt rứt, mồ hôi của tôi cũng bắt đầu chảy nhễ nhại. Tôi đứng bật dậy, vừa đứng lên thì có một giọng đàn ông thét lên đầy ai oán:

“Lan! Trời ơi vợ tôi!”

Nghe giọng thì tôi thấy rất quen. Đang ngẫm nghĩ thì ông Bách bỗng đứng dậy rồi gấp gáp nói: “Đây là giọng của thằng Phang, mau, chúng ta đi đến nhà của nó.”

Bọn tôi lúng túng rồi gật đầu, mau chóng đến đó. Nhà của chú Phang rất gần nhà ông Bách nên vì thế chỉ mất một lúc là chúng tôi đến nơi. Khi đến nhà thì tôi đã thấy mọi người đang đi vào nhà chú và bắt đầu bàn tán. Chỗ mọi người đang đến… chính là sân sau nhà chú Phang.

Vì đường đi ra sân sau nhà chú đã bị bịt kín nên bọn tôi phải đi đường vòng. Bên hông nhà chú có một cái hẻm nhỏ, cái hẻm đó có đi ngang sân sau nhà chú nên bọn tôi đi đường đó. Khi ra đến nơi thì tôi thấy mọi người đang bu quanh cái gì đó. Bọn tôi đi vào trong sân thì tôi hét lớn:

“Ông Bách tới rồi!”

Mọi người nghe vậy thì vội tránh đường, vậy là bọn tôi cũng dễ dàng để xem cái thứ được bu quanh kia hơn. Khi vừa vào và nhìn rõ thì đập vào mắt tôi chính là thím Lan treo tòn ten ở cái xà bắt hai thanh cây cứng cáp có gắn cái gầu múc nước.

Cái xác của thím Lan nhìn rất đáng sợ. Gương mặt tím ngắt vì máu không thể lưu thông, hai con mắt trợn ngược và nhìn như muốn lòi ra, còn lưỡi thì thì thè ra trông rất đáng sợ.

Tôi giật mình, tay vô thức bấu vào góc của của cả Khánh và Tùng. Khi tôi đang sợ đến mức run lên thì tôi vô ý nhìn sang Đức, tôi thấy cậu ta đang thất thần ngồi bệt dưới tuyết. Mím tôi nói: “Tại sao lại thế nhỉ.”

Hai người kia không trả lời, tôi định tiếp tục nói thì giọng ông Bách vang lên: “Mọi người mau giúp tôi hạ cái xác xuống đi.”

Khi này mọi người mới bắt đầu làm. Tôi để ý thấy mọi người không cắt dây mà từ từ tháo nút thắt rồi đỡ xuống, Đức thẩn thờ nhìn theo xác mẹ, một giọt nước mắt cũng chẳng rơi.

Tôi nhìn cái xác của thím Lan đã được phủ lên một vải trắng, lòng tôi vô cùng căm tức. Chú Phang phủ phục bên xác vợ, gào lên thê lương nhưng tôi thấy sao giả tạo đến thế?

Cũng có để ý thấy, tôi thấy Đức nhìn bố mình rất lạ, ánh mắt có chút khó đoán nên tôi chẳng biết Đức đang nghĩ gì. Đột nhiên hai mắt Đức loé đỏ lên làm tôi ngạc nhiên, dụi dụi mắt mấy cái mắt của Đức đã trở về bình thường nền tôi nghĩ là do mình hoa mắt nên nhìn gà hoá cuốc mà thôi.

Vậy là khi tôi chỉ vừa dậy chưa đầy một tuần thì thôn của tôi đã liên tiếp có hai người chết. Thật bất thường.

Đêm đó tôi vẫn ngủ cùng hai người kia, chỉ là trằn trọc mãi mà không thể ngủ được. Khánh và Tùng vẫn chưa ngủ, thấy tôi cứ động đậy thì Khánh hỏi:

“Làm sao thế? Không ngủ được à.”

“Ừm…”

Trả lời là vậy chứ một lúc sau là tôi đã ngủ luôn.

Sáng hôm sau, bọn tôi đi đến nhà chú Phang.

Nhìn Đức đang ngồi thẩn thờ, trên đầu đội khăn trắng thì lại thấy thương. Tôi đi lại gần Đức, an ủi: “Đừng buồn… cố gắng lên nhé.”

“Ừm…” Đức trả lời, giọng đã hơi lạc đi.

Nhìn bộ dạng đang cố gắng mạnh mẽ của Đức thì tôi vỗ vai cậu, nói: “Cậu muốn khóc thì hãy khóc đi… khóc cho nhẹ lòng…”

Khi tôi vừa dứt lời thì từng giọt nước mắt bắt đầu chảy dài trên gò má, rồi đột nhiên Đức ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở như một đứa trẻ.

Sau đó thì bọn tôi trở về. Dọc đường đi tôi có để ý thấy con Bob đang ngậm cái gì đó. Về đến nhà, vừa đặt chân lên sân nhà thì con Bob nhả cái thứ nó ngậm ra làm cái thứ đó rơi xuống tuyết.

Tôi ngồi xuống, cầm cái thứ đó lên thì tôi thấy nó rất lạ. Nó là hai cái hũ hình tròn nhỏ dính liền vào nhau, có nắp nữa, nhìn thì cứ như đồ chơi của trẻ em ấy. Vì khi ấy tôi không hiểu nó là gì nên tôi chỉ có thể miêu tả như vậy. Tôi giơ lên cho Khánh và Tùng xem, hai người họ ngắm nghía một lúc thì lắc đầu tỏ ý không biết.

“Hừm… nhìn quen quá, mà chắc chỉ là rác thôi, vứt đi.” Tùng nói trong khi đang vỗ nhẹ vào mông con Bob.

Tôi nhìn Bob, nhìn gương mặt đáng yêu của nó thì tôi thở dài một cái rồi vỗ nhẹ vào đầu nó. Đúng thật là Bob rất hay mang rác về nhà, nên có lẽ lời của Tùng đúng. Nghĩ vậy nên tôi tiện tay vứt luôn cái thứ đó vào góc sân rồi đi vào nhà.

Nhưng mà cái thứ bị tôi vứt đi ấy lại là một manh mối lớn. Cho đến tận bây giờ, khi nghĩ lại thì nhiều lúc Tùng vẫn tự trách bản thân mình lúc đó đã quá ngu ngốc.

Quay lại với vấn đề chính. Sau khi đã đi vào nhà thì một tiếng sau, bầu trời lại bắt đầu âm u và sau đó không lâu thì tuyết lại bắt đầu rơi dày đặc.

“Tao nhớ mấy năm trước tuyết có rơi nhiều như này đâu nhỉ…” Tôi nói nhỏ.

Khánh lắc đầu không biết. Bọn tôi nhìn từng hạt tuyết đang rơi thì trong lòng tôi lại dâng lên một nỗi lo lắng đến kì cục. Tôi tự hỏi… Liệu trong màn tuyết dày đặc kia, có ai đang chết thảm vì ‘Nó’ nữa không?

oOo

“Ê nhỏ kia!”

“Chị ơi, mở mắt ra thôi.”

Tôi mở mắt, lờ mờ thấy trước mắt có bóng dáng của hai người, một lớn một nhỏ. Tôi dụi dụi mắt, nhìn kĩ thì nhận ra là chị Nguyệt và Liên, cả hai người họ đang nhìn tôi, trên môi là một nụ cười.

“Lại… lại mơ nữa hả trời!?” Tôi kêu lên khe khẽ.

Chị Nguyệt và Liên nghe tôi nói vậy thì đơ ra một lúc, sau đó thì bật cười vui vẻ. Chị Nguyệt vừa cười vừa nói: “Đây là tiềm thức của mày mà, là do mày muốn gặp bọn tao nên bọn tao mới ở đây gặp mày đấy nghe chưa!”

À… nghĩ cũng đúng. Đúng là trước khi đi ngủ tôi đúng là đã suy nghĩ về chị Nguyệt và Liên rất nhiều. Tôi gật gù, đáp:

“À… hihi, đúng thật là em đã nghĩ về cái chết của hai người với thím Lan có chút khác nhau.”

Khi tôi vừa nói xong thì hai người họ nhìn nhau rồi thoắt một cái, hai người họ bắt đầu thay đổi… thay đổi thành cái bộ dạng khi họ chết! Tôi kinh hãi gào lên một tiếng rồi vội nhắm mắt lại, cả người hơi ngã người ra sau. Khi này tôi bắt đầu nghe tiếng cười khúc khích của cả hai rồi sau đó có một bàn tay kéo tôi ngồi thẳng. Tôi run lên cầm cập vì sợ thì nghe tiếng chị Nguyệt:

“Thôi, xin lỗi, mở mắt ra nhìn hai tụi tao này.” Chị nói xong thì lại cười. Tôi từ từ mở mắt, thấy hai người họ đã bình thường thì thở phào.

Chị thấy tôi đã chịu nhìn thì ngưng cười, chị hắng giọng rồi nghiêm túc nói: “Bọn tao là bị ‘Nó’ giết, còn thím Lan thì là do tự tử thật đấy.”

Tôi ngạc nhiên, hỏi: “Thật sự là tự tử sao? Thế mà em còn nghi ngờ là ‘Nó’ giết cơ đấy… mà sao lại tự tử nhỉ?”

“Mày nghĩ ‘Nó’ là ai?”

“Hửm?”

Không biết từ bao giờ mà chị đã ở ngay trước mặt tôi, chị giơ tay búng vào giữa trán tôi một cái rồi càu nhàu: “Liên nó đã nói ‘Nó’ là người của thôn Lĩnh Tinh chúng ta, vậy mày đã nghĩ ra ‘Nó’ là ai hay chưa?”

Tôi bĩu môi trong khi tay thì xoa xoa chỗ đau, nhìn chị tôi nói: “Có, đã nghĩ ra rồi.”

Chị Nguyệt và Liên nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi, tôi thấy hơi ngượng nên giả vờ ho sau đó mới trả lời: “Ừ thì là… chú…”

“Chú!?”

“Chú… chú…”

“Hửm?”

“Chú… chú Phang…”

Đột nhiên hai người họ khựng lại, nhìn nhau rồi im lặng. Tôi thấy biểu hiện lạ lùng của hai người họ thì hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Chị Nguyệt lắc đầu.

Tôi thở ra một cái rồi giật nảy người khi Liên đã ngồi trước mặt tôi. Con bé nói: “Chị ơi mau dậy đi, hãy để ý xung quanh nhé.”

Lần này tôi không bị tình trạng mọi thứ trở nên xám ngoét nữa mà đã tỉnh dậy ngay. Tôi vừa mở mắt đã tỉnh ngủ ngay, tôi nhìn gương mặt đang ngủ say của Khánh thì nằm thẳng lại. Mọi thứ lúc nửa đêm im ắng và cảm giác cô đơn này là sao?

Nằm trằn trọc nghĩ lời hai người khi nãy nói là ý gì thì đột nhiên ánh mắt tôi vô tình nhìn ra phía cửa sổ, trời đêm có rất nhiều sao và trông rất đẹp. Tôi cười mỉm vì khung cảnh quá đẹp này thì đột nhiên nụ cười của tôi chợt tắt khi có một bóng đen lù lù xuất hiện ở đó và nhìn vào trong phòng. Đôi mắt đỏ như máu của nó đang nhìn thẳng vào tôi, cái miệng nhoẻn cười như hả hê lắm. Tôi giật mình ngồi bật dậy thì ngay lập tức cái bóng đó biến mất.

Tôi nhảy khỏi giường rồi chạy đến chỗ cửa sổ mà quên mang cả dép, song khi nhìn ra ngoài thì tôi chẳng thấy ai cả, đến một dấu chân còn chẳng thấy nữa là. Nhìn thế thì chẳng có kết quả gì nên tôi quyết định sẽ đi ra ngoài luôn.

Khánh và Tùng vẫn đang ngủ say, tôi không nỡ đánh thức hai người họ nên liền khoác áo ấm lên và đi ra ngoài.

Tôi đi ra khỏi phòng rồi đi thật khẽ ra ngoài vì sợ chú Hữu và con Bob nghe tiếng động thì tôi sẽ bị bắt vào ngủ nữa nên hơi rón rén đi. Đoạn đến cửa, tôi khẽ mở cửa rồi chạy tót ra ngoài rồi đóng cửa lại thật nhanh. Tôi nhìn xung quanh xem có ai vừa ở đây không thì kết quả là không.

Và khi tôi định trở vào nhà thì giấc mơ gặp chị Nguyệt và Liên đã níu chân tôi ở lại ngoài sân. Tôi quyết định sẽ đi một vòng thôn rồi sẽ quay trở về nhà. Tuy luật thôn không cho phép ra khỏi nhà sau sáu giờ ba mươi tối nhưng tôi đoán thời gian này sẽ là lúc thuận lợi nhất cho ‘Nó’ vì người dân thôn tôi rất tuân thủ chấp hành luật.

Tôi nghĩ thế nên bước đi, nhìn hai dãy nhà hai bên thì thấy tất cả đều chìm trong bóng tối, điều này làm tôi hơi sợ. Tiếng bước chân sột soạt trên tuyết của tôi vang lên rõ mồn một... nhưng khoan đã...hình như không chỉ có tiếng bước chân của tôi thì phải?.

Tôi đứng sững lại, tim đập liên hồi vì sợ hãi và lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi dù bây giờ đang rất rất lạnh. Tôi bước lên một bước, tiếng sột soạt của tôi và... thêm một tiếng sột soạt nữa vang lên.

Tôi sợ điếng cả người vì nghĩ nhỡ đâu đây là ‘Nó’ thì chắc đời tôi đến đây là hết. Nghĩ vậy nên tôi định cong chân lên mà chạy thì một bàn tay vươn đến chụp vào vai khiến tôi giật nảy người, định gào lên một tiếng thì một bàn tay lạnh cóng đã vội vàng bịt miệng tôi lại.

“Đừng hét, muốn mọi người biết chúng ta phá luật thôn sao?”

Hết chương 25.