Thôn Tôi Có "Quỷ"

Chương 28: Chép phạt



Khi đã ăn xong thì bọn tôi bắt tay vào bới cái sân lên để tìm cái hộp đựng kính áp tròng ấy. Ngồi đào mệt bở hơi tay nhưng bọn tôi vẫn không tìm thấy, đang lúc định bỏ cuộc thì con Bob đột nhiên lấy chân đào đống tuyết bên cạnh cái ghế nhỏ của tôi lên làm tuyết văng đầy lên bọn tôi. Khi đang định mắng thì Bob tha một cái gì đó về rồi đi lại trước mặt bọn tôi rồi nhả xuống, khi thấy thứ đó thì tôi đã ngay lập tức nhào đến ôm Bob nói:

“Giỏi quá, giỏi thế, sao biết Bob bọn chị đang tìm cái này?”

Con Bob sủa gâu gâu đắc chí rồi nằm xuống ý muốn tôi vuốt ve, nhưng tôi lắc đầu nói: “Tối nha, bây giờ bọn chị bận rồi.”

Bob thấy bị từ chối thì hai tai xịu xuống rồi ngúng nguẩy bỏ vào nhà. Tôi nhìn theo thì thấy hơi buồn cười.

“Lần đầu tiên tao thấy nó dỗi đấy, chắc là nó thích mày lắm đấy An.” Tùng nói giọng đầy ngạc nhiên.

Tôi phì cười rồi đứng lên, nắm chặt cái hộp ấy trong tay, trong lòng tôi đầy sự phấn khích.

Đầu tiên, bọn tôi đến nhà của Đức. Khi chú Phang thấy bọn tôi đến thì tỏ vẻ vui vẻ rồi gọi mau chóng gọi Đức ra, bọn tôi khi ấy cũng cười cười rồi nói chuyện với chú ấy như bình thường. Sau đó Đức ra ngoài, khi thấy bọn tôi thì Đức giật mình, song rất nhanh sau đó cậu nhớ lại chuyện tối qua thì liền gật đầu.

Cứ thế bọn tôi lấy lí do là đi chơi nhưng thật ra lại đi đến nhà ông Bách.

Khi bọn tôi lên đến nhà ông Bách thì tôi thấy chú Hữu đang ngồi uống trà với ông Bách. Dường biết bọn tôi sẽ đến đây, chú Hữu không quay ra sau mà nói:

“Đến rồi đấy à?”

Bọn tôi giật thót nhìn nhau rồi ậm ừ, bước vào nhà tôi thấy vẻ mặt nghiêm nghị của ông Bách thì khẽ nuốt ực một tiếng. Ông Bách nói:

“Có chuyện gì hãy kể thật.”

Bọn tôi khi này ngồi xuống ghế, tôi nói: “Chuyện là… chuyện là đêm hôm qua con có gặp… Đức.”

Ông Bách khẽ gật gù nhưng không nói gì, tôi lại tiếp tục: “Rồi con mới biết người mà bọn con… nghi ngờ đúng thật là ‘Nó’.”

Ông Bách nghe tôi nói xong thì tỏ ra ngạc nhiên một chút, ông nói: “Ý con là… Phang?” Đoạn đến đây, ông nhìn sang Đức.

Tôi khi này gật đầu, Đức bắt đầu nói: “Chẳng những vậy, con còn là…” Đức mím môi rồi tự dưng tặc lưỡi một tiếng. Sau đó, cậu đưa tay lên mắt rồi lấy cái thứ đang bám chặt vào mắt của mình ra.

Khẽ nhìn lên thì tôi thấy ông Bách đang tỏ ra vô cùng ngạc nhiên còn chú Hữu thì lại bình tĩnh thấy lạ. Tôi còn thoáng thấy một vẻ vui mừng trong ánh mắt của chú. Sau khi lấy kính áp tròng ra khỏi mắt, Đức ngẩng lên và khi này tôi thấy cả hai thì giật nảy lên cùng một lúc.

Tôi khi này tự dưng lại thấy hơi buồn cười nên lỡ cười một cái rồi vội che miệng lại, cả người tôi cũng bắt đầu run lên vì cười. Ông Bách thoáng đỏ mặt, ông gõ gõ nhẹ lên bàn rồi hắng giọng:

“Vậy… đây là thứ mà mấy đứa muốn cho ta xem sao?” Ông Bách nhìn sang Đức, hỏi: “Đức muốn nói con là thế hệ tiếp theo của ‘Nó’ và ‘Nó’ là…”

“Là-”

“Khoan đã!” Chú Hữu cắt lời Đức. Bọn tôi khó hiểu nhìn chú Hữu thì chú lôi từ trong túi áo ra một cái bọc trong suốt, bên trong có hai miếng gì đó nhỏ nhỏ đã cháy đen một mảng nhỏ và dường như có màu đỏ.

Chú Hữu đặt cái bọc đó lên bàn, nhìn Đức rồi hỏi: “Cậu trai có biết cái này không?”

Đức nhìn vào cái bọc rồi lắc đầu không biết. Chú Hữu cười rồi giải thích: “Theo như phân tích thì đây cũng chính là thứ giống với của Đức, tuy nhiên là nó có màu đỏ… Và tôi tìm thấy nó của hiện trường vụ cháy của cậu trai tên Thiện.”

Khi chú vừa nói xong thì tất thảy bọn tôi đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Vậy có nghĩa anh Thiện bị gắn cái thứ đó vào mắt rồi phải chết oan ức…

Cả không gian bắt đầu trầm xuống. Mọi thứ đều im lặng đến mức có thể nghe được tiếng thở gấp gáp của ai đó. Khi này, Đức hắng giọng, nhìn một lượt mọi người rồi dõng dạc:

“‘Nó’ là bố của con.”

Tôi mím môi lại, nhìn ông Bách, ông ấy thở dài một cái rồi bóp trán ra vẻ não nề lắm. Tôi đoán ông có chết cũng không muốn nghĩ cái người đàn ông chất phác đó lại là kẻ giết người man rợ không gớm tay.

Tùng huých tay tôi, tôi nhìn cậu ta rồi mới chợt nhớ ra cái hộp nên đẩy lên chỗ ông Bách. Chú Hữu thấy cái hộp này thì nói:

“Quả nhiên, hộp đựng kính áp tròng và một cặp kính áp tròng...”

“Kính áp tròng..?” Ông Bách hỏi.

Chú Hữu giải thích: “Kính áp tròng là một loại kính mỏng dùng để hỗ trợ các bệnh về mắt như là cận thị… hoặc có thể dùng để thay đổi màu mắt.”

Ông Bách ồ lên một tiếng đầy ngạc nhiên, tôi bây giờ cũng mới hiểu ra cái thứ được gọi là kính áp tròng ấy hoá ra lại cao siêu như vậy.

“Thế à...” Ông Bách gật gù, nhưng sau đó đột nhiên ông ấy nhìn tôi và Đức rồi nói: “Hai đứa vi phạm luật thôn đúng chứ?”

Tôi đang uống trà, nghe ông Bách nói thì khựng lại, nuốt trà cũng không trôi nữa. Cố gắng nuốt vào, tôi ấp úng: “Ờm... hihi...” Tôi cười thay cho lời đáp.

“Đức thì ta không nói vì đây là lần đầu.” Ông ấy nhìn Đức rồi nhìn tôi nói: “Còn con thì... đã mấy lần vi phạm ta đều bỏ qua, bây giờ thì không thể không phạt!”

Nghe đến bị phạt tôi sợ lắm, hồi nhỏ có một lần tôi chạy vào rừng rồi bị bắt gặp nên bị ông ấy phạt chép năm mươi lần luật thôn nên từ đó tôi làm gì cũng cẩn thận để không bị phát hiện.

“Con xin lỗi! Con hứa không tái-”

“An chép một trăm lần luật thôn, Đức ít hơn, năm mươi lần.” Ông Bách cắt lời tôi.

Một... một trăm lần!?

“Aaa con xin lỗi mà! Chép một trăm lần chắc tay con gãy mất!” Tôi kêu lên, ăn vạ.

Ông Bách dửng dưng trả lời: “Tay gãy có thể lành, mạng mất thì có thể không?”

Ông Bách nói đúng tôi không thể cãi, và tôi biết ông ấy chỉ bắt tôi chép luật thôn chứ không cấm túc là đã nhân nhượng với tôi lắm rồi. Nhưng ở đây tôi còn tận hai đồng phạm nhé. Tôi cười khẩy nhìn Khánh và Tùng rồi nói:

“Ông ơi vậy cả Khánh và Tùng nhé, hai người họ cũng có mặt đêm qua ạ!”

Khánh và Tùng giật thót, ông Bách cười ồ ồ nói: “An phải kéo người chết chung mới chịu à?”

Tôi cười hì hì nhìn Khánh và Tùng với gương mặt đen như đít nồi đang nhìn tôi với đôi mắt muốn nói: “Mày đợi đó cho tao!”

“Hai đứa, mỗi đứa năm mươi lần.”

Ông Bách nói xong thì tôi ngơ ra, tôi nói: “Sao lại ít hơn con?”

“Ta đoán hai đứa vì đi tìm cháu mới vi phạm, ta châm chước.” Ông Bách từ tốn nói. “Đợi ở đây, ta vào trong lấy giấy bút ra cho.”

Nói xong ông ấy đứng lên rồi đi vào nhà trong. Tôi cảm thấy bất công nên nằm rạp xuống bàn, lầm bầm: “Chết mất thôi... không công bằng…”

Khánh cười khẩy trêu ghẹo: “Muốn hại bọn tao à nhãi?”

Xoay qua nhìn Khánh, tôi phồng má: “Có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia, lêu lêu!”

Khi tôi vừa nói xong thì lại nghe tiếng cười đầy hào sảng của chú Hữu, bọn tôi đồng loạt nhìn chú ấy. Có vẻ như thấy bị chú ý, chú nói:

“Đúng là tuổi trẻ mà.” Nói xong chú nhìn Tùng nói tiếp, giọng nói có vẻ rất vui: “Có vẻ con đã tìm được những người bạn tốt và người mà con trân trọng nhỉ?”

Tôi nhìn Tùng, gương mặt cậu ấy từ trắng bóc như bột và có hơi hồng hào chuyển sang đỏ lựng. Thấy vậy tôi liền trêu: “Chu choa người ta ngại rồi kìa!”

Tùng bị tôi nói thì mặt đã đỏ càng đỏ, cậu ta véo hai má tôi trong khi đang mím môi không nói gì. Bị véo vừa đau vừa khó chịu nên tôi chỉ đẩy Tùng ra, lúc đó bọn tôi tự dưng nhìn nhau cười như được mùa.

Ông Bách từ nhà trong đi ra, trên tay là bốn cây bút máy và một chồng giấy. Tôi kêu lên một tiếng, ông Bách đặt xuống trước mặt bọn tôi rồi đi lại phía tủ thờ lấy ra một hộp mực đen, đem lại chỗ bọn tôi ông nói:

“Ngồi đây chép đến khi nào xong thì về.”

oOo

Bọn tôi chép từ lúc trời sáng hửng cho đến khi sẩm tối. Tụi Khánh, Tùng và Đức đã chép xong, còn tôi thì chưa. Tôi còn mười hai lần nữa là xong nhưng bây giờ tay tôi đã mỏi nhừ, nhấc bút không nổi nữa. Tôi buông bút, nằm dài ra bàn lầm bầm:

“Trời ơi còn tận mười hai lần nữa mới xong, kiểu này chắc nhịn cơm tối… nhớ bà quá…”

Khánh ngồi trên cái phản gỗ chơi đánh bài cùng Tùng và Đức, họ nghe tôi than vãn thì nhìn tôi rồi cười. Khánh cười cười rồi nói bằng giọng khiêu khích: “Lười quá với muốn về nhà thì nói, lại còn nhớ bà cơ đấy.”

Cậu ấy vừa dứt lời thì hai người kia đã phá lên cười như được mùa. Tôi chậc lưỡi rồi ném cho họ một cái lườm rồi mới phụng phịu nói: “Chép phụ tao đi, mệt lắm luôn rồi á!”

Ba người đó nhìn tôi, xong không hẹn mà cùng đồng thanh: “Việc ai người nấy làm chứ?”

Tôi bĩu môi buồn bã, xong từ từ đi lại gần họ, nằm ườn lên phảng rồi ăn vạ: “Đi mà! Chép phụ An đi mà! An mệt rồi… mọi người muốn tui chịu khổ một mình sao… Ác độc… huhu…”

Thấy tôi như vậy, ba người kia thở dài rồi gật gù. Tôi nhổm dậy, cười nói: “Giúp thật à?”

Đức cười, trả lời: “Ừ, mình sẽ giúp cậu, nhưng mình chỉ giúp ba lần thôi đó nha.”

Tôi gật đầu đồng ý luôn. Xong tôi quay sang Khánh và Tùng, nói: “Vậy hai đứa mày mỗi đứa ba lần nữa nhá!”

Khánh và Tùng nhìn nhau bất lực rồi nhìn tôi, tự dưng khoanh tay rồi cúi đầu nói lớn: “Vâng thưa bà cô!”

“Trời ạ…” Ông Bách từ nhà trong đi ra, thấy tình hình như vậy thì cũng chỉ biết thở dài.

- --

Tôi mở mắt, nhận ra trời đã sáng bửng thì giật mình ngồi bật dậy. Khi này tôi thấy ông Bách, thấy chú Hữu, Khánh và Tùng nhưng lại không thấy Đức nên hỏi: “Đức… đâu rồi ạ?”

Mọi người quay lại nhìn tôi, ông Bách nói: “Đã dậy rồi đấy à? Đức đã về nhà rồi.”

Tôi gật gật đầu, dụi dụi mắt rồi nhận ra bản thân đang nằm trên cái phản. Ông Bách khi này cười cười rồi nói: “Là ta đưa con lên đấy nằm đấy, ngủ trên bàn dễ bị cảm lạnh.”

Tôi lại tiếp tục gật đầu, ông Bách lại tiếp tục nói: “Thôi vào trong làm vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng.”

oOo

Tôi về nhà ngay sau đó. Con Bob khi vừa thấy tôi thì đã nhảy lên mừng rỡ. Nó vẫy đuôi rồi nhảy chồm lên người tôi làm tôi loạng choạng. Khánh đỡ lưng tôi, Tùng thì mắng Bob làm hai tai nó cụp xuống rồi lủi thủi đứng trước mặt tôi như hối lỗi.

Bà tôi từ trong nhà đi ra, thấy tôi thì thở dài: “Con gái mà suốt ngày nghịch ngợm rồi phạm luật, con muốn bà lo lắng mãi thế sao?”

Tôi nhìn bà, xong thấy vô cùng có lỗi nên nói: “Con xin lỗi, từ nay con sẽ nghe lời… nha bà?”

Bà tôi chỉ lắc đầu rồi đi vào trong, từ bên trong nhà bà nói vọng ra: “Bà vừa nấu sữa bò, mấy đứa vào nhà uống đi.”

Tôi kêu lên một tiếng rồi vui vẻ vuốt ve con Bob. Xong tôi đi vào nhà, nhưng khi vừa nhấc chân lên định bước thì Khánh nói: “Mày nói dối không biết ngượng mồm nhỉ?”

Khựng lại, tôi quay ra sau rồi cười chứ không trả lời, ngay sau đó thì tôi đi vào nhà.

Ba ly sữa bò nóng hổi được để sẵn trên bàn, tôi oà lên một tiếng rồi ngồi xuống. Bà tôi nhìn Tùng rồi chỉ vào con Bob hỏi: “Tùng này.”

“Dạ?”

“Con chó có uống sữa này được không hả con?”

Tùng nhìn con Bob đang thèm thuồng những ly sữa nóng trên bàn rồi nhìn bà tôi, trả lời: “Không được bà ạ, nó không uống được đâu.”

Bà tôi gật đầu. Tôi nhìn con Bob thì thấy nó đã lủi thủi đi lại cạnh cái lò sưởi rồi nằm phịch xuống, vẻ chán nản. Tùng thấy Bob như vậy thì đi lại gần rồi vuốt ve nó, dịu giọng an ủi:

“Đừng buồn, bao giờ chúng ta trở lại thành phố thì tao sẽ mua sữa cho mày…” Nói đến đây Tùng khựng lại, xong cậu ta buồn bã nói tiếp: “À tao quên mất… nơi đó chúng ta làm gì có thể trở về nữa?”

Thành phố sao?

“Nè thành phố có sữa mà chó uống được hả?” Tôi hỏi.

Tùng nhìn tôi, gật đầu. Trí tò mò tôi nổi lên, tôi nói: “Đã vậy, sữa bò cũng có hả?”

“Ừm.”

“Thích thế!” Tôi kêu lên xong đột nhiên thấy tò mò về lí do vì sao mà người thôn tôi lại tìm thấy chú Hữu và Tùng trong rừng thì hỏi: “À nói mới nhớ, sao hai người lại lạc trong rừng?”

Bàn tay đang vuốt ve con Bob của Tùng khựng lại. Cậu ta ngừng vuốt ve Bob rồi đứng lên rồi ngồi lại ghế bên cạnh tôi.

Tôi uống phần sữa cuối cùng rồi vừa định liếm mép thì Khánh đã lấy khăn giấy đưa cho tôi lau miệng. Lúc này tôi có để ý thấy bàn tay Tùng đang run lên.

“Mày lạnh à? Tao vứt thêm củi nhé?” Tôi hỏi.

Tùng lắc đầu, hai tay nắm chặt và ngẩng lên nhìn thẳng vào bọn tôi. Cậu ta nói: “Bọn tao... bị người truy đuổi và phải chạy trốn lên đến tận đây.”

Hết chương 28.