Thôn Tôi Có "Quỷ"

Chương 30: Mất tích



Chú ý: Quay trở về góc nhìn của nữ chính – Tuyết An.

oOo

Tôi nhìn thấy mắt của Tùng đã ầng ậc nước thì vô thức chồm người đến, ôm lấy cậu ta một cái rồi dỗ dành: “Không sao, bây giờ mày đã ổn rồi. Nhỉ? Không sao đâu…”

Tùng khẽ gật nhẹ đầu thì tôi buông ra. Khánh đứa tôi một tờ khăn giấy rồi ra hiệu tôi đưa cho Tùng. Tôi đưa cho Tùng, nhìn cậu ta lau nước mắt rồi hồ hởi hỏi: “Ê nè, lần đầu gặp mày thấy tao nhìn như thế nào?”

Nghe câu hỏi của tôi, Tùng hơi ngẩn người sau đó mới ấp úng trả lời: “Tao thấy mày có hơi thân thiện thái quá, mà tao thì lại không thích có một người lạ quá quan tâm đến tao… Với lại mày nhìn hơi ngơ một chút và cũng không được cao, nói thật là đa số ở tuổi này ở chỗ tao không ai có chiều cao khiêm tốn như vậy luôn đó.”

“Thật đấy à? Haha.” Khánh cười nắc nẻ rồi vò đầu tôi.

Tôi bĩu môi nhìn Tùng, sau đó chống hông nói: “Còn tao thì thấy mày siêu chảnh luôn! Người gì đâu mà hỏi hai câu trả lời được có một.”

Tùng gãi gãi đầu không nói. Xong sau đó, Tùng đột nhiên chỉ vào Khánh rồi cười mỉa: “Lần đầu gặp mày, tao tự hỏi sao mà mày cứ tỏ ra khó gần đến thế, lúc ấy tao còn tưởng hai chúng ta sẽ không làm bạn được nữa đó.”

Khánh cười cười rồi trả lời: “Cảnh giác ấy mà, với lại lúc đó tao cũng có ưa gì mày đâu? Người gì nhìn u ám như quỷ ấy.”

Lời Khánh vừa dứt thì cả bọn cười ồ lên. Quả thật là khi lần đầu gặp nhau, chúng tôi chả có ấn tượng gì tốt đẹp về nhau cả. Ấy nhưng khi tiếp xúc với nhau, chúng tôi nhận ra được cái tốt, sự ấm áp của nhau nên chẳng biết từ bao giờ cả hai cũng trở thành bạn thân, đi đâu cũng phải có nhau và chẳng thể nào tách rời.

Ba đứa ngồi giỡn với nhau một lúc lâu thì đột nhiên tiếng loa rè rè phát lên vang vọng cả thôn:

[Thông báo khẩn! Hiện tại trong thôn có người đi vào rừng và mất tích. Triệu tập tất cả đàn ông, thanh niên khoẻ mạnh tập trung ở bờ suối chờ thông báo tiếp theo.]

“Lại có chuyện gì vậy nhỉ…” Bà tôi lo lắng nhìn ra phía cửa sổ.

Tôi khẽ lắc đầu ra chiều không biết với bà rồi nhìn Khánh và Tùng. Cả hai người họ bắt gặp ánh mắt của tôi thì gật đầu rồi đứng lên. Sau đó tôi cũng đứng lên, tôi nói với bà: “Để bọn con ra đó xem sao.”

“Ừ, ra đấy xem có chuyện gì.” Bà tôi thở hắt ra đầy lo lắng nhưng sau đó lại nghiêm giọng nói: “Chỉ xem chứ không được đi theo đâu đấy!”

“Tuân lệnh bà yêu!”

Nói xong thì tôi ngay lập tức kéo Khánh và Tùng đi ra ngoài. Con Bob cũng chạy theo nhưng chưa kịp để nó chạy ra đến bên ngoài thì Tùng đã vội đóng cửa lại. Đứng bên ngoài, tôi có thể nghe thấy tiếng cào sột soạt kèm theo đó là tiếng kêu ư ử đòi ra của nó.

Tôi nhìn Tùng, thắc mắc: “Sao không cho nó theo?”

“Phiền lắm.” Tùng vuốt ngược tóc ra sau cho gọn một chút rồi tiếp tục: “Kệ đi, cho nó ở nhà chơi với bà.”

Tôi nghe lời nói đó của Tùng thì cũng ậm ừ rồi cùng hai người họ đi xuống bờ suối. Đoạn, đứng trên nhà thì tôi đã thấy mọi người tụ rất đông ở đấy. Tôi có thấy cả chú Hữu và chú Phang đang đứng ở đó. Dường như thấy bọn tôi nên chú Hữu khẽ vẫy vẫy tay.

Bọn tôi khi xuống đến nơi thì chú Hữu đi lại rồi xoa đầu tôi một cái. Tùng nhìn bố của mình rồi hỏi: “Bố cũng đi à?”

“Ừ, dù sao cũng là người của thôn rồi mà.” Chú Hữu trả lời, hai tay đút vào túi quần.

Thoáng cái, tự dưng chú Hữu nhìn tôi rồi cười cười hỏi: “Khi nãy chú nhớ ông Bách nói chỉ tập trung cánh đàn ông thôi mà nhỉ?”

Nghe câu hỏi của chú thì tôi cũng đã hiểu ý của chú. Chú sợ tôi lại chạy lung tung rồi cố ý trộn vào đám con trai. Nghĩ vậy nên tôi khoanh tay lại rồi hừ một tiếng. Nói: “Con chỉ ra xem thế nào thôi á-”

“Bị cấm túc rồi mà vẫn lẻn chạy ra đây à nhóc?”

Tôi đang nói thì bị cắt ngang nên có chút bực. Tôi nhìn ra sau, nhận ra người vừa nói thì chỉ biết cau mày. Đó là anh Đức – cháu họ của ông Bách. Anh ta đang cười khẩy nhìn tôi, nhìn cái mặt thấy mà ghét. Tôi lườm anh ta một cái, định sẽ bật lại nhưng khi nhìn kĩ gương mặt đang mỉa mai tôi nhưng lại có nét buồn bã thì lại thôi. Tôi lắc đầu rồi chẳng thèm để ý đến anh ta nữa. Tôi không chấp một người đang buồn bã vì tình.

Nhưng sau đó tôi nghĩ bản thân cũng nên nói gì đó nên tôi lên tiếng: “Ông Bách chỉ cấm bọn em vào rừng thôi chứ có cấm đến bờ suối đâu chứ? Mà anh ơi, cắt lời người khác khi đang họ đang nói là bất lịch sự lắm đó nha.”

Tôi vừa nói thì anh Đức đi lại gần tôi, nhưng khi vừa đến trước mặt thì đã bị Khánh dùng tay chắn ngang. Tôi nhìn một lượt anh Đức, thấy vẻ mặt anh ta có chút tức tối.

“Anh cũng đừng buồn nữa.” Tôi nhìn anh Đức rồi nói bằng giọng cảm thông.

Anh Đức nghe tôi nói thì sững người. Gương mặt nhìn đang ghét của anh ta khi này bỗng trở nên buồn bã thấy rõ, loáng thoáng tôi còn thấy nước mắt ở khoé mắt đang chực rơi xuống. Nhưng rất nhanh, anh ta giả bộ ho rồi đưa tay lên lau mắt, sau đó chỉ vào mặt tôi nói:

“Nói cái gì thế hả? Bị điên à? Ai buồn?” Xong quay lưng bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng của anh Đức, tôi lại thấy thương. Tôi ước chị Nguyệt còn sống, vậy thì anh Đức sẽ không như vậy… chỉ là bây giờ nó lại là điều vô cùng viễn vông.

Bọn tôi đứng nói chuyện với nhau một lúc thì ông Bách đi xuống. Khi ông ấy vừa đến thì mọi người đã nhao nhao lên hỏi. Ông Bách ôm đầu rồi ra lệnh cho mọi người im lặng. Khi mọi người đã im, ông Bách nhìn sang chú Phang thì tôi mới để ý thấy gương mặt chú ta bây giờ đang tái xanh và có vẻ gì đó vô cùng thất thần.

“Con trai của bác Phang mất tích rồi, có người nói là thằng bé chạy vào rừng.”

Tôi thoáng giật mình rồi cũng vội trấn tĩnh lại. Chú Phang khi nghe ông Bách nói như vậy thì cả người run lên bần bật. Chú ta lắp bắp nói một mình: “Tại… tại sao… tại sao chứ…”

“Thế-”

“Ba đứa ra đây làm gì? Cả ba vẫn còn bị cấm túc nên ta không cho vào rừng đâu nhé.” Ông Bách nghiêm nghị nhìn bọn tôi rồi nói.

Nghe ông Bách nói thì tôi gật đầu, cười cười trả lời: “Con biết rồi mà, thế thì con về nhà luôn đây, mọi người cẩn thận nhé.” Nói xong thì tôi cũng vội quay người rời đi.

Đoạn tôi đi ngang qua anh Đức, nhìn anh ấy tôi khẽ cười một nụ cười an ủi rồi bước nhanh đi. Anh Đức ngẩn người rồi đột nhiên chồm tới định làm gì đó nhưng chưa kịp chạm đến tôi thì đã bị Tùng dùng tay chặn lại.

“Buông… buông ra thằng oắt!”

Tôi ngạc nhiên nhìn bàn tay đang nắm chặt của Tùng và gương mặt nhăn nhó vì đau của anh Đức thì vội nói: “Ơ ơ làm sao đấy? Tùng buông tay ra đi…”

Nghe lời tôi nói, Tùng nới lỏng tay rồi buông ra. Khi này thì tôi có thể thấy rõ chỗ cổ tay của anh Đức đang hằn lên vết đỏ, vậy là Tùng đã dùng một lực rất mạnh. Tùng đi đến chỗ tôi rồi đẩy tôi đi về phía trước trong khi anh Đức vẫn đang nhìn theo.

“Này… An!”

Nghe gọi, tôi quay ra sau thì nhìn thấy anh Đức đang nhìn tôi, khi tôi bày ra vẻ mặt khó hiểu thì bỗng anh Đức nói: “Anh… cảm… không! Đồ ngốc!”

… Cái…

Lời anh Đức vừa dứt thì mọi người phá lên cười khanh khách trong khi anh Đức thì đã đi lại đám đông và đứng bên cạnh ông Bách. Tôi sốc đến cứng đờ cả người. Tôi đang còn nghĩ bản thân sẽ nhận được một lời cảm ơn hay gì đó, nào ngờ…

“Đồ điên!” Tôi bực bội quát lớn rồi hậm hực đi về nhà.

Anh Đức khẽ cười, nước mắt khẽ chảy xuống má rồi rơi một giọt xuống tuyết.

oOo

Ngồi bên trong nhà nhìn ra thì cuối cùng tôi cũng thấy những người kia bắt đầu di chuyển vào rừng. Tôi đập đập tay vào Khánh và Tùng rồi nói: “Đến lượt chúng ta rồi, đi thôi!”

“Ừ!” Khánh và Tùng đồng thanh.

Bà tôi không biết xuất hiện khi nào mà hỏi: “Đi đâu?”

Tôi giật nảy lên một cái, cảm giác như tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Tôi nhìn gương mặt dò xét của bà thì lắp bắp bịa: “Bọn con… đi chụp ảnh ạ!” Nói xong thì tôi cầm cái máy ảnh đang được Tùng đeo cho bà xem.

Bà tôi bán tín bán nghi nhưng sau đó bà thở dài rồi nghiêm nghị dặn dò: “Vậy thì được, nhưng nhớ là ba đứa không được phép vào rừng, có rõ chưa hả?”

“Dạ!” Bọn tôi đáp gọn rồi chạy ra ngoài.

Bây giờ trong thôn vắng tanh, các nhà đều đã đóng cửa kín mít làm cho không gian im lặng đến ngột ngạt vô cùng. Bọn tôi thật ra không phải đi chụp hình mà là đi lên nhà của chú Phang.

Trên đường đi, Khánh hỏi: “Tin tưởng vào nó được không? Mày nghĩ nó sẽ cầm chân ông ta được bao lâu?”

Tôi trầm ngâm một lúc, sau đó lôi trong túi áo khoác ra một cái hộp nhỏ nhìn tròn. Tôi khẽ mở và bên trong hiện lên địa hình của thôn Lĩnh Tinh và bốn cái dấu chấm, một dấu chấm nằm xa nhất – đó chính là Đức. Nhìn thấy dấu chấm đó đang di chuyển thì tôi nói:

“Phải tin tưởng vào cậu ấy chứ.”

Khánh và Tùng nhún vai và bọn tôi tiếp tục đi.

Thật ra… nói là mất tích chứ thực ra Đức không phải là mất tích. Mà sự việc lần này của Đức giống với một trò chơi trốn tìm hơn. Để rõ hơn thì nên quay về buổi chiều ngày hôm trước.

Khoảng không gian ở nhà ông Bách lặng như tờ, chỉ có tiếng sột soạt của mấy đứa đang chép phạt là bọn tôi.

“À đúng rồi, Đức có thể nói rõ hơn về ‘Nó’ không?”

Vì là đang rất chuyên tâm chép phạt nên khi ông Bách lên tiếng như vậy khiến tôi giật mình, trên tờ giấy cũng đã bị quẹt một vết mực dài. Tôi nhìn sang Đức thì thấy Đức vẫn đang chép, cho đến khi đã đến chữ cuối cùng thì cậu ngẩng lên, gương mặt nhìn vô cùng nghiêm túc rồi gật đầu.

“A… mọi người dừng tay nghe chuyện chút đi, có thể sẽ có nhiều thông tin quan trọng đó!”

Chú Hữu cười cười: “Ừ, chắc cũng mỏi tay cả rồi…” Chú ngừng lại một lúc rồi tự nhiên nhìn thẳng vào tôi rồi nói: “An nhỉ?”

Tôi chưa hiểu ngay nhưng sau đó tôi đã ngay lập tức hiểu ra nên bĩu môi giả bộ giận dỗi thì chú Hữu phá lên cười nắc nẻ. Chú nói: “Haha, chú trêu chút… cứ như có một cô con gái dễ dỗi ấy!”

Nhìn chú Hữu, tôi bỗng cảm thấy lòng ấm áp đến lạ. Tôi cười nhìn chú, xong nói: “Còn chú thì… cứ như bố của con vậy á!”

Chú Hữu đúng thật là rất giống bố tôi. Trước kia bố còn sống thì ông cũng thường hay trêu tôi lắm. Trêu đến khi tôi phát khóc thì lại vừa dỗ tôi nín vừa lo lắng bị mẹ và bà mắng. Tôi khi ấy cũng thường cố khóc dai thật dai cho đến khi bà và mẹ mắng bố thì tôi sẽ ôm mẹ rồi lêu lêu bố. Càng nói… tôi càng thấy nhớ họ.

Bọn tôi luyên thuyên một lúc thì cũng vào được vấn đề chính. Đức kể rất nhiều về những tội ác mà chú Phang gây ra, lại còn nói những việc đó Đức đều có chứng kiến. Rồi cậu nói là do bản thân hèn nhát nên không dám nói, gián tiếp hại chết thêm nhiều người và đang vô cùng hối hận.

Tôi nghe thì cũng tức lắm. Vì bố mẹ tôi chết thì Đức cũng chứng kiến thấy nhưng vì sự hèn nhát của bản thân mà cậu lại chẳng nói với ai, hại tôi mất cả bố lẫn mẹ chỉ trong một ngày. Nhưng sau đó tôi cũng vội cảm thông với Đức. Vì chính tôi cũng có lần hèn nhát mà muốn bỏ cuộc.

Khi tôi vẫn còn chìm trong đống suy nghĩ của bản thân thì đột nhiên tôi cảm nhận một làn gió nhẹ khẽ thổi vào người và sau đó là một vòng tay choàng lấy cổ của tôi. Tôi kinh ngạc, nhìn lên thì nhận ra là chị Nguyệt.

“Chị-”

“Suỵt!” Chị Nguyệt dùng ngón trỏ để giữa miệng nhằm ra hiệu cho tôi im lặng rồi chỉ sang Đức.

Tôi nhìn theo thì giật mình khi nhìn thấy đôi mắt của Đức giờ đang loé đỏ, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường.

“Sợ ghê, thằng đó mà theo phe bố nó chắc cái thôn này chết hết!”

“Chị nói thấy ghê quá!” Tôi lẩm bẩm.

Chị Nguyệt cười khúc khích. Xong khi tôi đang thở dài vì chị Nguyệt thì Đức nói: “Con muốn… mọi chuyện kết thúc. Ông ta sẽ không dừng lại cho đến khi thôn Lĩnh Tinh bị giết hết đâu ạ.”

Đức nói xong thì bật khóc như một đứa trẻ. Tôi nhìn Đức rồi lại đến gương mặt vô cùng phiền não của ông Bách. Ông ấy thở dài một cái rồi vuốt mái tóc muối tiêu của mình, đôi mắt nhìn ra xa xăm.

“Thực hiện đi.” Chị Nguyệt đột nhiên nói.

Tôi kinh ngạc, lắp bắp: “Chị biết… em đang nghĩ gì?”

Chị Nguyệt cười khẩy, sau đó gõ gõ vào trán tôi rồi trả lời: “Chúng ta có thể giao tiếp qua suy nghĩ con ngốc ạ.”

À, tôi gật gù. Tôi nghiêm túc nhìn chị Nguyệt sau đó gật đầu. Chị ấy gật đầu đáp lại thì tôi nói: “Con có một đề nghị!”

Khi này mọi người hướng ánh mắt về tôi. Tôi hít một hơi rồi dõng dạc nói: “Đức muốn kết thúc chuyện này đúng chứ? Vậy thì hãy làm đi.”

Mọi người nhìn nhau, rồi lại ngạc nhiên nhìn tôi. Chú Hữu e ngại hỏi: “Được không? Ý chú là… chúng ta vẫn chưa có đủ bằng chứng?”

Tôi nhìn chú Hữu, nói: “Nhiêu đó vẫn chưa đủ sao? Vậy… bọn con sẽ đi thu thập thêm.”

Tôi cười khoái chí. Xong ông Bách và chú Hữu suy nghĩ gì đó rồi gật đầu. Ông Bách nói: “Vậy có nghĩa con đã có kế hoạch gì đó rồi đúng chứ? Hãy nói ra đi.”

Chị Nguyệt lại khẽ siết tay ôm cổ tôi, tôi quay ra sau nhìn thì chị ấy cười, tôi quay lại nhìn mọi người rồi nói: “Thế này nhé…”

Tôi bắt đầu nói lên kế hoạch của mình, nhưng trước khi nói, tôi hỏi chứ Hữu: “Chú này… không biết mấy con chip định vị chú có nhiều không?”

Chú Hữu nhìn tôi xong lại giả vờ ho nhìn sang chỗ khác khi nhìn thấy ánh mắt giận dỗi của Tùng. Xong chú nói: “Ta đem theo rất nhiều… trên mỗi người mấy đứa đều được ta gắn một cái.”

Tôi nhìn chú dò xét, chú ấy tiếp: “Ở trong túi áo khoác.”

Tôi, Khánh và Tùng đút tay vào túi áo để tìm. Một lúc sau, tôi đã có thể lấy ra một thiết bị nhỏ xíu màu đen. Ba đứa tôi gom lại rồi để lên bàn, tôi nói giọng trách móc: “Chú không tin tưởng bọn con sao?”

“Không phải… chỉ là lo lắng cho mấy đứa thôi.” Chú Hữu ấp úng giải thích.

Nhưng không nói đến việc này nữa. Khi này, tôi chỉ vào ba con chip định vị trên bàn rồi nhìn Đức, nói: “Cậu lén gắn nó lên người của bố cậu được chứ?”

Đức khẽ gật gật đầu, xong đột nhiên Đức vỗ tay cái đét nói: “À đúng rồi, mình quên nói. Hằng ngày, ông ta khi từ ngoài trở về sẽ nhốt mình trong phòng làm cái gì đó, rất lâu, đến khi trở ra thì cũng là giữa đêm.”

Tôi cười, nói: “Vậy chỗ chúng ta cần đến đầu tiên là phòng của ông ta.”

Mọi người gật gù đồng ý, nhưng sau đó ông Bách hỏi: “Làm sao mấy đứa có thể đến phòng khi mà… bác Phang còn ở nhà?”

Tôi nghe ông Bách nói vậy thì định trả lời nhưng chưa kịp lên tiếng thì chú Hữu đã nói: “Cái này thì đơn giản thôi, chỉ cần dụ bác ấy ra khỏi nhà trong một khoảng thời gian nhất định thì sẽ làm được thôi… chỉ có điều-”

“Người sẽ dụ chú ta vào rừng sẽ là Đức!” Tôi nói lớn.

Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, xong Khánh khẽ hỏi: “Tại sao?”

“Xem nào… Đức là hậu duệ của ‘Nó’, nếu người hậu duệ này chẳng may có mệnh hệ gì thì sao? Với lại… người ngoài nhìn vào cũng biết chú ta thương Đức nhất còn gì?” Tôi giải thích.

Khi tôi vừa nói xong thì mọi người ồ lên. Tùng cười cười rồi xoa đầu tôi, nói: “Đúng nhỉ, đôi khi cũng thông minh phết!”

Nghe Tùng nói vậy thì tôi bĩu môi nhìn cậu ta, xong khẽ đánh cậu ta một cái. Chú Hữu và ông Bách bật cười. Một lúc sau, chú Hữu nói: “Vậy có nghĩa chúng ta sẽ dùng Đức để lừa bác ấy vào rừng để cho mấy đứa đi tìm kiếm thêm bằng chứng đúng chứ?”

“Dạ!” Tôi gật đầu.

Vậy là chúng tôi quyết định lấy ngày hôm sau sẽ là ngày dùng để thực hiện kế hoạch luôn.

Bọn tôi đã bàn bạc xong với nhau nên giờ chỉ ngồi nói chuyện phiếm. Chị Nguyệt vẫn cứ ôm cổ tôi. Khi này, đột nhiên chị nói:

“Mày nên cẩn thận đấy.” Chị Nguyệt nói xong thì tôi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn chị. Khi này, tôi thấy gương mặt chị tỏ ra rất nghiêm trọng, chị lại nói tiếp: “Mối liên kết của tao với mày khiến tao cảm nhận được cái chết đang bao bọc lấy mày rất dày đấy.”

Tôi giật mình đánh thót khi chị nói dứt câu. Tôi nhìn chị như không tin, xong lại nhìn thấy gương mặt nghiêm trọng của chị Nguyệt thì tôi biết chị không nói đùa. Thấy vẻ mặt sợ hãi của tôi, chị Nguyệt không nói gì rồi đột nhiên biến mất. Ngay khi chị biến mất thì tôi tự dưng rùng mình một cái rồi cũng nhận ra không khí có hơi ấm hơn một chút.

Tôi khẽ thở dài một cái, trong lòng bắt đầu dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Quay về với hiện tại.

Tôi, Khánh và Tùng đã đến được nhà của chú Phang. Bọn tôi đứng trước cửa nhà chú, trong lòng cả ba không hẹn mà cùng cảm thấy vô cùng hồi hộp. Ba đứa tôi nhìn nhau, gật đầu rồi bắt đầu bước vào trong nhà.

Hết chương 30.