Thống Đốc Của Riêng Em

Chương 13: Phượng hoàng trong cũi



Chiều xuống. Đầu bếp trong nhà cũng đã chuẩn bị xong một món cá kiếm áp chảo cho mọi người. Ai cũng có cặp, nên hắn bị xếp ngồi ngay cạnh nàng. Henry như thói quen, cắt đồ ăn cho nàng trước. Majorie cũng không từ chối.

Trừ thị trưởng Kevin Navarro, thì đám bạn bên cạnh đều liếc mắt sang họ. Hai người này qua nhiều năm chỉ chuyên chú làm việc chuyên nghiệp cùng với nhau, giờ cũng nhìn vào mắt nhau được rồi. Cơ mà, cả hắn và nàng đều không chịu được quá lâu trước khi nhìn đi. Tình ý miên man kia, vẫn cứ là không đối diện thì bọn họ còn có thể bình yên.

Nói chuyện phiếm một hồi thì Henry mở lời:

- Tôi có một chuyện muốn hỏi mọi người. Frank Tannehill, cái tên này có gợi gì cho mọi người không? – Hắn vẫn còn vụ tranh chấp bản quyền giữa Essa và Odetes khá quan trọng với hãng luật của mình.

- Luật sư ăn thịt người sao? – Kevin Navarro nhìn thẳng hắn. – Anh ta là đại diện cấp cao của Glenn Moore. Tôi có chứng kiến mấy lần trong những vụ kiện công với các Tập đoàn mà anh ta đại diện. Người này cũng có tiếng về hòa giải như anh, có điều cứ bên nào nhiều tiền thì anh ta đại diện, rồi ép giá bên còn lại đến "khô máu."

Hắn nghe thấy có vẻ không đúng, nhíu mày:

- Nhưng lần này anh ta đại diện cho công ty mới khởi nghiệp để chống lại một tập đoàn lớn, nghe có vẻ mục đích lần này không vì tiền.

Stu nhìn Hannah rồi chép miệng:

- Anh mới lấn sân sang khu vực vùng vịnh nên không hiểu rồi. Nếu có thể lật ngược thế cờ của một công ty khởi nghiệp đang lên thì nó sẽ lớn nhanh lắm. Hơn nữa, không cần tiền thì cũng cần danh tiếng mà.

- Danh tiếng sao? – Hắn hỏi lại.

- Phải. – Hannah bổ sung cho chồng mình. – Lần trước cậu sang xử Julian Stanton của Essa, không phải đã ép cho con gái của Ethan Moore hết đường lùi sao?

Hắn lờ mờ nhớ ra cô gái tên Erin đứng cạnh gã khốn Julian ngày đó, bên tai lại nghe Hannah nói tiếp:

- Frank đó là đệ tử ruột của nhà Ethan Moore nên nếu có công kích cậu thì là muốn phân cao thấp với cái danh "luật sư hòa giải hàng đầu" của cậu và cũng tiện thể trả thù cá nhân luôn.

- Nhưng nếu cậu cần. – Rebecca lúc này mới lên tiếng. – Đào bới chuyện xấu của một luật sư bất chấp như vậy cũng không khó chút nào đâu.

Chị nhướn mày liếc sang Kevin, nhấp một ngụm Sunset on the Beach như muốn nói rằng chuyện đó hắn có thể nói riêng với chồng mình. Majorie lựa dịp này nhìn sang chị:

- Cơ mà tớ cũng có một việc muốn hỏi cậu đấy, Becca.

Chị nghiêng đầu, có vẻ bớt đi vẻ xã giao khi nói chuyện với người bạn thân này:

- Cậu mà cũng rào trước với tớ sao?

Nàng cười cười:

- Tớ đang truy nguồn bức tranh "Phượng hoàng trong cũi" của JA, mà nghe nói nó ở trong tay cậu, liệu tớ mua lại được không?

Nghe đến đây, Rebecca hơi ngạc nhiên thoáng nhìn sang Henry. Đây không phải là bức tranh chị tặng cho cô gái Yves của hắn hôm trước sao. Chị hỏi lại nàng:

- Cậu dạo này cũng hứng thú với những thứ như hội họa sao?

Hắn nhìn sang Rebecca như muốn chặn chị không nói ra chuyện của Yves:

- Là vẫn hứng thú, chỉ chưa khi nào cô ấy có thời gian và điều kiện để quan tâm thôi.

- Tại Majorie cứ muốn làm giáo sư đầu ngành đấy chứ. – Stu cứ thêm châm chọc. – Ngày xưa có điều kiện ra khởi nghiệp cùng tớ mà cậu vẫn thích nghiên cứu xuất bản hơn. Cơ mà, nghiên cứu về cách tác phẩm hội họa liên hệ với rửa tiền của cậu vừa rồi đọc rất thích.

- Nhưng mà bức tranh vừa rồi..

Rebecca muốn giải thích nhưng lập tức bị hắn cướp lời:

- Chị ấy tặng cho anh rồi.. nên nếu em muốn thì để anh đưa tới Nashville là được.

Nàng nhìn ánh mắt kia, thoáng chốc như hồi tường ngày mình kéo Henry đi Bảo tàng Mỹ thuật Chicago cùng. Majorie rời mắt xuống dưới tầm nhìn của hắn, nói:

- Là em có người nhờ truy gốc, nên có tiền mua lại. Tiền cũng không phải của em nên anh không cần làm vậy đâu. Em còn ở đây đến thứ tư. Nếu trước trưa hôm đó, anh có thể giúp em đưa nó đến sân bay tư cạnh SFO cùng giấy tờ sang tên tạm để trống thì tốt quá.

Henry lặng lẽ nắm chặt bàn tay mình. Dự cảm này không tốt. Mua tranh đắt giá.. còn lấy máy bay riêng để vận chuyển. Người này có phải người hắn biết không? Cơ mà, Majorie không nói, hắn thực sự không tiện hỏi, chỉ quay sang phía Rebecca:

- Vậy người giúp làm thủ tục cho tranh, chắc phải nhờ đến chị.

Chị có chút không hài lòng khi Henry cứ muốn nhảy lên cướp lời như vừa rối nên ánh mắt có sắc lên đôi chút. Thế nhưng, quan hệ của họ đã từ lâu không chỉ là bạn bè mà còn dính dáng thêm lợi ích. Vậy nên, Rebecca đổi thành một câu trêu đùa:

- Cuối cùng, tôi tặng cậu mà cậu đem đi bán thế này. Tiền lời cũng phải chia cho tôi chứ.

Cả nhóm phá lên cười trên bàn ăn. Đến khi ra về thì hắn hỏi Rebecca về việc muốn đổi chi phí quản lý tài sản của cho chị và thị trưởng tại Helen trong ba năm lấy một khoản tiền mua nhà vùng vịnh. Chị nhìn Henry một lượt từ đầu xuống chân. Ánh mắt hắn không trốn tránh mà thừa nhận mình muốn giấu tung tích một người mà Rebecca cũng biết ở San Francisco. Chị xích lại gần hơn, nhỏ giọng như không muốn để ai nghe:

- Cậu có thói quen giữ những cô gái xinh đẹp, rực rỡ ở bên mình nhưng thế đâu có khác gì nhốt họ trong lồng chứ. Bức tranh đó nghĩ cho đến cùng cũng thực sự hợp với cậu. – Tuy nói thế nhưng Rebecca lùi một bước nhận lời. – Cuối giờ sáng mai, tôi sẽ chuyển séc tiền mặt cho cậu. Ba triệu đô chắc là sẽ đủ phải không?

Henry hít một hơi, gật đầu. Gương mặt không có phản ứng nhưng hắn biết câu "nhốt lồng" vừa rồi, chị nói về Yves. Cơ mà trong lòng hắn lại nhớ đến nàng của xưa kia. Ngày đó, trong trường cũng không ít người thấy khó hiểu khi hắn chọn yêu một bà chị học thạc sĩ, lại còn thấp bé như Majorie. Thế nhưng, người ủng hộ thì cũng không ít.

Henry vẫn còn nhớ, sau khi mình bị sững sờ về cá tính bên ngoài tưởng như dễ bị bắt nạt bên trong lại có chút bất cần của nàng trên lớp thì hắn còn được nhìn Majorie ở một góc ấn tượng hơn.

* * *

Hôm đó, hắn đang chuẩn bị cho tiệc chào sân ở Vanderbilt thì rạp bên cạnh rộn ràng. Ai đó lùi xe bán tải vào gần, rồi những tiếng lanh lảnh của Majorie khiến hắn không cách nào quay đi được, thầm nghĩ:

- Cái "cô bé" mọt sách mình gặp ở lớp tối hôm trước làm gì ở một nơi tiệc tùng bia rượu như thế này nhỉ?

Nàng mặc một chiếc quần bò cạp cao vào áo phông xuông màu xám vén trong quần khiến vòng eo và đường cong phía sau lộ rõ. Majorie lúc này trông có gì đó quyến rũ và năng động lạ thường. Nàng rõ ràng nhỏ xíu nhưng tay vẫn xách một bên lò đồng và chuyền củi không kém ai. Đã vậy đám đàn ông cao lớn gấp đôi bên cạnh còn nghe lời Majorie răm rắp. Người ngoài trông sao cũng có vẻ ngược đời.

Khi đám người bên nàng khiêng thùng lạnh xuống, ai nấy xung đều tò mò ngó vào. Louisa hít một hơi quay lưng đi:

- Tớ bình thường hoạt động bảo vệ động vật quý hiếm. Dù không phải là heo nhưng những cảnh này cũng hơi tàn bạo chút rồi.

Hắn không quá hiểu những điều cô ấy nói, dướn cổ sang thì thấy một con heo lớn, còn nguyên cả đầu, bụng được mổ phanh, dường như đã được tẩm ướp rất kĩ càng:

- Cậu chắc là đủ thời gian ngấm chứ? – Một người bạn cao lớn của nàng khịt mũi.

Mùi gia vị lúc này đã bay khắp xung quanh, khiến những động vật ăn thịt như bọn hắn đều chảy nước miếng. Majorie lườm sang bạn mình:

- Tớ nấu ăn mà cậu còn dám hỏi sao? Dã đông một đêm, ướp rượu ngũ vị hai đêm, còn được tớ tự tẩm quất đôi lần đấy.

Nàng vẫn không nhìn lên, kêu người khác giúp mình khoan một lỗ siêu nhỏ trên xiên nướng lớn, nhanh tay luồn sợi gai, đặt trục quay vào rồi thuần thục khâu bụng heo lại. Bạn hắn hỏi quanh, rồi thì thầm bên tai:

- Tớ nghe nói lớp thạc sĩ quản trị này có công ty tài trợ tiệc chào sân hàng tuần nên lúc nào cũng làm hoành tráng lắm. Cô gái kia hình như là đầu trò tất cả tiệc nướng và vui chơi của họ.

Hắn nhướn mày. Thì ra, người mà mình vẫn tưởng là "cô bé" còn lớn tuổi hơn sao. Mấy người bên nàng không để ý nhanh chóng xếp củi, nhóm lửa để chuẩn bị món ngon. Majorie canh cho than lửa ổn định rồi mới để mấy anh bạn cơ bắp nhấc con vật trần trùng trục kia lên. Nàng dàn đều nhiệt, đợi nó quay mấy vòng, mới thở phào ra một hơi:

- Hi vọng là cả lớp đến đủ, chứ không thì các cậu tha hồ mà ăn heo trừ bữa nha.

Nói rồi, Majorie tự mở chai bia rồi cứ thế ngồi canh thịt. Hắn trông sang cuối cùng cũng chạm ánh mắt nàng. Khoảnh khắc nhìn nhau, nàng nở một nụ cười rạng rỡ, có bất cần, có kiêu ngạo, còn có phần nhiều trêu chọc hắn. Henry mặt lạnh muốn lờ đi. Tối hôm trước, hắn còn "thương hại" mà giúp lúc người ta bị ngã trong lớp. Ai ngờ đâu nàng thật sự đúng là không chấp mấy đứa trẻ con.

Chỉ một lúc sau, lớp thạc sĩ của nàng đến đầy một sân. Hắn có không muốn nhìn sang thì cũng bị họ kéo vào chơi mấy trò ném bao ngô, lật cốc. Ai nấy nhìn nàng chơi sinh tử đến lúc một người bạn của hắn gục trên bàn thì thán phục. Người thì nhỏ nhưng cá tính thì lớn đến bức người. Có người bình phẩm bên tai hắn Majorie sẽ có lúc hơi điên, nhưng độ lạc quan thì có thể truyền cho tứ phía. Henry không quan tâm lắm, sự rực rỡ của nàng khiến hắn nở nụ cười thật lòng. Louisa đứng cạnh vui vẻ bình phẩm:

- Xem ra có người bị sét đánh rồi.

Henry không thừa nhận, cố che dấu đi vui vẻ trong mắt mình nhưng cô bạn thân từ cấp một, giờ học đến cả đại học cùng hắn thì làm sao nhìn lầm được. Hắn có lẽ đã không yêu Majorie ngay nhưng lúc đó không tự chủ mà nhằng nhẵng bám theo nàng. Ngày ấy, khi thấy nàng lúc nào cũng quá chăm lo đến việc kiếm tiền, hắn hơi bực mình nói:

- Đâu phải có tiền là gia đình sẽ hạnh phúc đâu.

Henry những tưởng Majorie sẽ cãi một trận to nhưng nàng chỉ điềm tĩnh mở đôi mắt sống động của mình mà nhìn vào cặp tròng xanh dương của hắn:

- Cậu dường như có tâm sự gì phải không?

Hắn lúc đó hoàn toàn bị hút mất hồn. Khi đi chơi với nàng, Henry đã tưởng đây cũng sẽ chỉ là một mối tình thoáng qua vì Majorie nghịch ngợm trái tính làm hắn có chút thích thú trong ngắn hạn. Thế nhưng, khi cần, hắn dù không nói, nàng vẫn lắng nghe và cảm nhận mọi thứ. Cảm giác được một ai đó thấu tâm là thứ hắn không bao giờ quên. Đã vậy, nàng còn sống rực rỡ khiến những nỗi buồn và lo âu của hắn cứ thế không cánh mà bay.

* * *

Henry thở những hơi không đều. Sự rực rỡ ấy của Majorie cũng vì ở bên hắn mà suýt chút thì tắt ngấm. Chiếc lồng kim cương của gia đình hắn đã bóp chết quá nhiều sự sống trong nàng. Còn hắn? Henry đã hứa bảo vệ nàng cả một đời, nhưng đến cuối cùng lại làm Majorie đau nhất. Tâm tình không tốt, hắn lái xe về phía căn hộ mà Yves thuê chung với hai mẹ con nhà khác. Cô ấy có nhắn tin mấy lần báo về chuyện ăn ngủ nghỉ của Jeremiah khi mọi người còn đang ăn. Hắn cũng lịch sự cảm ơn, rồi báo là mình về muộn.

Khi chiếc Ferrarri của hắn về đến cửa, cô ấy đã đứng đợi sẵn rồi. Henry lại khoác lên một vẻ mặt hơi lạnh lùng nhưng tươi tỉnh, hỏi Yves:

- Jeremiah sao rồi?

- Thằng bé rất ngoan. – Cô ấy trả lời chân thật. – Lúc bọn em còn ở công ty, Jeremiah cũng chỉ ngồi tự viết gì đó nhưng nó bảo chỉ cho anh xem thôi. Tối nay em làm bò bít tết, thằng bé có vẻ ngon miệng. Ăn xong thì xem phim về tàu hỏa một lúc rồi đi ngủ rồi.

- Ngủ rồi? – Hắn hỏi lại.

Yves không hiểu nên chỉ lúng túng gật đầu. Henry biết rõ thằng bé sẽ không thực sự ngủ nếu lạ nhà và không có hắn ở bên. Hắn cười cười dặn cô ấy:

- Lúc nữa em mở cửa căn hộ thì khẽ khàng thôi.

Hai người giống như rình mò bước vào phía trong. Yves rất ngạc nhiên khi biết đúng là thằng bé còn chưa ngủ, còn đang xem xét những thứ cô ấy dùng ở trên bàn lúc nãy nữa. Nó nhấc từng vật lên quan sát rồi cẩn thận đặt xuống đúng góc nghiêng như cũ. Cô ấy mở tròn mắt, còn hắn dường như có phần hơi giải trí. Đôi tai của Jeremiah dường như bắt được hơi cười ở khóe miệng Henry. Nó muốn nhón chân chạy lên giường cơ mà đã không kịp. Hắn bật đèn trong căn phòng nhỏ của Yves sáng bừng, chạy đến túm lấy nó, cù cho một trận, khiến Jeremiah khanh khách giữa đêm. Hắn ép nó ngồi im xuống giường rồi hỏi:

- Đến giờ không ngủ, còn lén lút thăm dò người khác là sao?

Thằng bé cong mắt, phồng má, liếc khẽ qua Yves:

- Dù chỉ là một cô gái mới hẹn nhưng cũng phải xem người ở cạnh Henry có đủ tử tế không chứ. Biết đâu có người cài gián điệp vào nhà Cunningham thì sao?

Cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn thấy đứa trẻ mười tuổi kia nói vậy thì bật cười, tò mò:

- Sao em biết là chị và Henry mới hẹn chứ?

- Sao không biết? – Nó tự tin, chống tay bên sườn. – Vật duy nhất của Henry là chiếc khăn trong túi vest được cất cẩn thận ở ngăn bàn. Những thứ bài trí còn lại đều không phải là cách anh ấy thích. Vậy thì đâu có gì để hỏi nhiều?

Yves nghe Jeremiah kể rõ về chiếc khăn mình cố tình lưu giữ cho Henry thì hơi đỏ mặt. Cô ấy liếc sang xem thái độ của hắn có gì thay đổi không, lại không để ý rằng, khóe miệng của đứa bé kia nhấc lên có ý coi thường. Hắn thấy vậy, thì nghiêm mặt bắt Jeremiah đứng thẳng:

- Cho dù thế thì Jeremiah Cunningham – Henry gọi vậy khiến rén hơn hẳn. – Em lục lọi đồ của người khác thì cũng là em sai trước.

Yves lần đầu thấy vẻ mặt nửa cưng chiều nửa bảo ban của hắn thì càng bị thu hút hơn. Cô ấy nghĩ hắn sẽ trở thành một người ba rất tốt. Nhìn quanh căn hộ nhỏ, hắn thấy ở đây không tiện nên đưa cả thằng bé và cô ấy về khách sạn. Trên đường đi, Henry bắt Jeremiah kể về những chuyện hôm nay nó quan sát được. Yves lúc trước ngạc nhiên thì giờ phải cố lắm mới ngậm được miệng lại. Mới mười tuổi nhưng nó rành rọt kể chính xác cấu trúc phòng làm việc chung của cô ấy và đồng nghiệp. Không những thế, ai có vấn đề gì, cãi nhau với ai, thằng bé cũng không hề bỏ sót.

Cô ấy nhìn hắn như chờ đợi một lời giải thích nhưng Henry vẫn chỉ tập trung lái xe rồi tiếp tục hỏi thằng bé từng câu một. Đến khách sạn. Jeremiah ở tầng trên cùng với họ. Vậy nhưng phòng tổng thống có ngăn riêng để thằng bé thoải mái một giường. Hắn đè nó ra tắm xong thì chuyên mục đọc truyện đêm khuya cũng đến. Thế nhưng Yves để ý. Thay vì cổ tích, Henry giảng giải cho nó về cách những toa tàu nối nhau như thế nào, rồi hàng vận chuyển lên đó nữa. Cô ấy nhìn hai anh em hắn mà bất giác nghiêng đầu. Có phải vì từ nhỏ cũng được dạy như thế nên Henry Cunningham mới xuất sắc nhường này không?

Hắn đóng cửa cho thằng bé rồi thì mới nhìn sang Yves lúc này đã chớm mệt. Cô ấy vẫn giữ mãi một nụ cười tủm tỉm trên môi, hỏi hắn:

- Anh không hề nói cho em là sức quan sát của Jeremiah tốt đến vậy?

- Không phải sức quan sát. – Hắn ngồi xuống giường, tự tháo giày cho mình, ánh mắt như nhìn về xa xăm. – Jeremiah không dùng mắt mà dùng tai để nghe mọi thứ. Thế nên em nhìn thì như nó không để ý nhưng thực tế thằng bé đã nắm bắt được mọi việc rồi.

- Cái này.. – Yves không biết đáp sao, chỉ nghĩ đến một vài thứ mình đã từng đọc. – Cái này gọi là người học bằng thính giác đúng không?

Hắn cười cười, gật đầu:

- Còn em bình thường học bằng gì?

- Em cũng chẳng biết nữa. – Cô ấy nhún vai. – Có lẽ nhiều hơn là bằng mắt.

Henry thực tế không quá quan tâm đến câu trả lời, kéo tay để Yves ngồi vào lòng mình. Hắn thở ra từng hơi đều đều. Ánh mắt mơ màng kia không sao giống được sự tinh nghịch trong tròng mắt nâu đen của Majorie. Cơ mà nó giống với cách hai người nhìn nhau trong những đêm mưa Boston. Không nhìn thấy tình yêu thì có thể vờ như không biết. Hắn dùng một nụ cười mị hoặc, khẽ khàng hỏi Yves:

- Em đã kiểm tra với bác sĩ xong rồi phải không?

Cô ấy khựng lại trong lòng khi nghe tới chuyện này. Hắn ân cần với Jeremiah nhưng vậy nhưng giọng nói lúc này là hoàn toàn không muốn có con. Sâu thẳm trong lòng Yves dường như cũng cảm thấy là Henry không muốn vì đối phương là cô ấy. Thế nhưng, gương mặt quyến rũ kia cùng bàn tay đang mơn trớn ngay dưới ngực của hắn khiến cô ấy mụ mị:

- Những thứ anh cần bác sĩ đều làm giúp em rồi.

Hắn vừa nghe câu nói này xong thì không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người nhẹ nhàng, bắt đầu ách thống trị trên cơ thể người con gái xinh đẹp. Bức tranh "phượng hoàng" kia vảng vất hiện lên trong đầu Henry. Chiếc cũi bị đập vỡ, những chiếc lông rực rỡ của con chim vút bay như thiêu cháy ở đáy tim. Majorie tự do rồi nhưng hắn vẫn mãi bị giam cầm trong quá khứ bi thương.