Thống Đốc Của Riêng Em

Chương 23: Sự thật tự phơi bày



Một tháng trôi qua, nhà Cunningham bận rộn chuẩn bị đám cưới. Người nhận được thiệp mời có tất cả bạn bè của hắn và Louisa Wilson từ thời đại học, và những mối quan hệ cả chính trị cả thân tình hiện tại. Ba tuần trước, Majorie mượn cớ đi làm nghiên cứu mà gửi luôn Alexandria sang ở chơi với Jeremiah. Hắn không phản đối. Dù sao thì Henry cũng rất quý con bé và "đứa em" hắn có thêm bạn học tập thì cũng bớt nghịch hơn.

Hai đứa trẻ có kế hoạch của riêng mình nên nhân lúc người trong nhà bận chuẩn lên kế hoạch nào hoa, nào quà cho đám cưới thì chúng lẻn vào phòng hắn tìm đồ. Ai bắt được thì Alexandria và Jeremiah giả vờ như đang chơi trốn tìm. Thế nhưng, do không biết tìm gì, đến gần hôn lễ rồi, mà cả hai thất vọng chỉ hoàn thất vọng.

* * *

Ở Clemson, Majorie có tiến triển khá hơn. Nàng tìm được y tá ngày đó báo mất con cho mình. Cô ấy đã chuyển sang làm bệnh viện khác, nhưng với khả năng ghi nhớ và truy xuất nhiều năm của nàng thì không khó để mà tìm được. Sau khi nghe nàng tả lại chuyện ngày đó, cô ấy nói:

- Thực ra việc của cô khi đó hơi lạ. Lúc tôi thay đồ vào ca trực thì nghe tiếng khóc của em bé nhưng khi đến nơi, bác sĩ bảo tôi báo việc bé mất cho cô. Tôi cũng thấy tội nghiệp, vừa nghe được con khóc thì đứa trẻ không thể ở lại rồi. Tôi thấy cô khóc tức nên định xin em bé cho cô áp vào da một lúc, coi như nói lới từ biệt. Nhiều khi cũng hay lắm, em bé tưởng mất nhưng được mẹ ôm ấp còn hồi sinh. Cơ mà, họ bảo đã đem đi chôn rồi. Lúc đó có ca phẫu thuật của một sản phụ khác nên tôi không tiện hỏi, nhưng về sau tra giấy tờ thì không thấy đâu. Mấy ngày sau tôi định tìm người hỏi thì cô cũng đã biến mất không giấy tờ xuất viện.

Khóe mắt Majorie đọng nước, nàng có một linh cảm trong tim. Đứa bé của nàng. Đứa bé ấy có thể vẫn còn. Nàng nghĩ ngay đến Jeremiah, nên tức tốc gọi điện cho Louisa. Thế nhưng, ngày sinh và giấy khai sinh của thằng bé được làm vào tháng tám, còn là ở Atlanta. Majorie trùng mắt. Có thể khi đó, đúng là bệnh viện chỉ lẫn lộn thủ tục thôi. Nàng đã hi vọng quá nhiều rồi.

* * *

Đúng lúc này, đồn cảnh sát Clemson gọi điện tới. Chuyện nàng suýt bị ai đó đâm khi đứng ở vệ đường tuy đã xảy ra rất lâu về trước nhưng may sao, họ vẫn giữ hồ sơ. Đồn trưởng nói với nàng:

- Chàng thanh niên khi ấy tôi còn nhớ rất rõ. Mặt cậu ta tái nhợt, còn như đang ở một thế giới khác kia. Thế nhưng khi hỏi về mẫu mã xe thì cậu ta vẫn nói được một phần trong biển số, màu, và thương hiệu làm thân xe. – Ông ta thở dài. – Cậu ta chắc lúc đó lo cho cô và con đang nằm trong viện lắm. Những lúc ngồi không toàn tự lẩm bẩm: "Cô ấy chắc chắn sẽ không sao."

Majorie chưa từng chứng kiến, nhưng bất giác trong đầu hiện lên hình ảnh đó. Nàng đã hôn mê. Hắn co rúm thân hình cao lớn của mình vào trong một góc hành lang bệnh viện. Henry hình như đã không ngủ chút nào. Quá khứ quay về khiến dây thần kinh đứt vỡ. Chính là sau tai nạn này, Henry Cunningham mới đối xử với nàng khác đi. Nếu đã là lo cho nàng đến thế, tại sao hắn phải làm như vậy?

Nàng nhìn xuống tờ giấy ghi biển số, màu sắc và mẫu mã của chiếc xe muốn đâm nàng ngày ấy, không hiểu sao cảm giác rất thân quen. Majorie chắc chắn đã nhìn thấy nó ở đâu rồi.

Xong việc ở đồn, nàng về nhà nghỉ ở gần trường, ngả lưng xuống. Quá nhiều thông tin, quá nhiều tình cảm phức tạp khiến nàng có chút mệt mỏi. Tiếng điện thoại vang lên. Nàng vốn không muốn bắt nhưng thấy là James thì nhấc lên lờ đờ:

- Anh cũng thật là biết chọn lúc.

- Vậy sao? – Nghe giọng nàng có vẻ không quá khỏe, anh hỏi thêm. – Cần anh bay tới cho mượn vai rồi à?

- Đúng là em hơi mệt. Lúc nghe lại một số chuyện vẫn còn hơi sốc. – Nàng thở dài. – Nhưng khi bình tĩnh lại thì thấy đúng là mình không nên trốn chạy quá nhiều.

- Có việc gì anh giúp được không? – Giọng anh Tổng Giám đốc kia từ tốn – Kể cả là điều gì giúp em nghĩ thông cũng được.

- Em có một dãy số. – Nàng cười trong điện thoại. – Chỉ cảm thấy như nhìn thấy nó gần đây, mà không cách nào nghĩ ra được.

- Uhm.. Dãy số à? – James Conaway vừa kí mấy cái duyệt chi cho bộ phận nghiên cứu, vừa nghĩ thay cho nàng. – Đợt vừa rồi không phải em vẫn hay đọc mấy thứ liên quan đến vụ quỹ từ thiện vẫn còn đang xử sao?

- Cũng đúng. – Nàng phù một hơi ra miệng nặng nhọc. – Cái đống đó thì nhiều kinh khủng. Em nghĩ thôi cũng đã nản rồi.

Anh Tổng tài tóc nâu phì cười:

- Từ từ làm cũng được. – Anh ngập ngừng mấy lượt rồi nói. – Mấy hôm nữa là Henry Cunningham đám cưới, em chắc là mình sẽ không sao chứ?

Nàng thoáng run tay nhưng giọng có chút bình tĩnh hơn:

- Em không biết. – Giữa hai người vẫn có vực sâu, về chuyện hắn đột nhiên phản bội. – Cho dù em có thực sự muốn anh ấy, em cũng phải tìm ra được nguyên do thực sự đã. Nếu em đến muộn thì là bọn em không có duyên thôi.

- Em nghĩ được vậy cũng là tốt.

Hai người hỏi thăm nhau thêm mấy câu thì James phải đi họp. Nàng cụp máy rồi, lại nghĩ đến việc nếu hắn cưới thì mình biết làm sao. Có một bài hát nàng hay nghe hồi còn đại học chợt vẳng lên trong đầu:

After some time, I've finally made up my mind

She is the girl, and I really want to make her mine

I'm searching everywhere to find her again

To tell her I love her, and I'm sorry about the things I've done


I find her standing in front of the church

The only place in town where I didn't search

She looks so happy in her wedding dress

But she's crying while she's saying this:


Boy, I've missed your kisses all the time, but this is

25 minutes too late

Though you travelled so far, boy, I'm sorry, you are

25 minutes too late


Sau một khoảng thời gian, anh cuối cùng đã quyết định

Nàng chính là người anh yêu, và anh muốn có cả cuộc đời

Anh đi khắp nơi, muốn tìm nàng một lần nữa

Để nói anh yêu em và xin lỗi vì tất cả.


Anh tìm thấy nàng ở trước cửa nhà thờ

Nơi duy nhất anh không tìm trong cả thị trấn

Nàng trông thật hạnh phúc khi mặc bộ váy cưới

Nhưng nàng khóc khi nói những điều này:


Anh yêu, em đã luôn nhớ những nụ hôn của anh, nhưng mà

Anh đã muộn 25 phút rồi.

Em biết anh đã đi rất xa. Nhưng em xin lỗi.

Anh đã muộn 25 phút rồi


Những lời hát vang lên ra riết trong điện thoại. Rõ ràng là nói về một chàng trai đã bỏ lỡ cô gái của đời mình nhưng Majorie cảm thấy giống như nó đang nói về nàng vậy. Nếu đám cưới đó của hắn và Louisa thực sự diễn ra, liệu nàng có cảm thấy giống như chàng trai trong bài hát, "muộn 25 phút" rồi không? Chỉ là 25 phút nhưng là cả một đời người nhưng nàng và hắn vốn dĩ không phải là đã rất rất muộn rồi sao?

* * *

Ba ngày sau, dù có nỗ lực thế nào nàng cũng chẳng thể tìm ra cô bồi bàn Heather ngày ấy. Majorie đành bỏ cuộc, quay về việc mình thuận tay hơn, tra cứu giấy tờ của vụ án quỹ từ thiện trong vô vọng. Những con số này thì có thể liên quan gì đến biển số xe từng muốn đâm nàng chứ?

Trước khi hôn lễ thực sự cử hành mấy giờ, Alexandria gọi điện hỏi thăm nàng. Nó kể chuyện nhưng giọng hơi buồn:

- Ba cũng đến ở đây rồi. Hôm nay con sẽ tung hoa theo cô dâu đấy.

- Vậy con phải vui chứ? – Nàng nén những cảm xúc phập phồng trên ngực khi nói chuyện với con bé.

- Nhưng Jeremiah không được vui. – Alexandria thở dài rất nhẹ.

Một tiếng đệm đàn, hát một bài mùa xuân vọng tới. Majorie mở tròn mắt, nói vào điện thoại:

- Tiếng nhạc đó.. Con đang ở đâu vậy?

- Jeremiah đang chơi mà. – Con bé giơ cả hình ra trên máy để mẹ mình nhìn thằng bé mổ cò từng phím.

Nhưng hình ảnh không phải là thứ khiến nàng xúc động. Đó là một bài hát mùa xuân rất cổ. Ngày đó mang thai, nàng thường hay hát cho con. Vì lời đề cổ quái nên Henry cũng hay cười nàng nhưng Majorie nói:

- Con chúng ta sẽ là một đứa bé mùa xuân.

Đến cuối cùng, hắn lại ngồi học bài ca đó với nàng, còn chịu khó mổ cò trên đàn nhỏ để phổ nhạc nữa.

- Jeremiah.. – Nàng hỏi thằng bé qua điện thoại. –.. con từ đâu mà biết bài hát này?

Ánh mắt thằng bé hơi buồn nhưng vẫn ngây thơ nhìn nàng:

- Henry hay nói con là một đứa bé của mùa xuân, nên dạy con đấy. – Nó thành thật. – Con không thích lời ca lắm, chỉ thấy nó đang hợp cách con nghĩ hôm nay. Đến tên đệm của con cũng là Jarek, trong tiếng Slavic, là mùa xuân sau những ngày đông tăm tối.

Nước mắt Majorie chảy xuống không kìm được, khiến cả thằng bé và Alexandria đều hơi sợ. Nàng cứ liên tục nói "xin lỗi" rồi khi nhìn xuống văn bản trên màn hình máy tính thì còn kinh ngạc hơn. Majorie dáng vẻ rất vội vàng nhưng nói trên điện thoại vẫn chầm chậm từng tiếng:

- Hai đứa nhất định phải cản hôn lễ đó.

Nàng đóng máy, vội vã thanh toán tiền phòng, rồi lên xe phóng thẳng. Sao nàng có thể không nhận ra? Tất cả những người bị bắt trong vụ quỹ từ thiện, nàng đều cẩn thận tra lý lịch theo thói quen. Mẩu biển số xe kia là một phần trong chiếc xe mà Robert Jensen từng dùng trong từ 11 đến 18 năm trước. Anh ta chính là người muốn đâm chết nàng ở vệ đường.

Thì ra, người nhà hắn đã muốn nàng biến mất nhiều đến thế. Công việc năm đó bị ba hắn ghèn. Đã có lúc nàng nghi ngờ Robert Jensen liên quan đến chuyện mẹ mình bị công tố lật hồ sơ nhưng lại sợ bản thân quá xa vời. Cơ mà bây giờ thì nàng chắc chắn. Henry ngốc của nàng. Hắn vì sợ nàng và con bị những người đó làm hại mà mới phải đẩy nàng đi.

Hắn một mình nuôi con như một "đứa em," một mình nhẫn nhịn tình yêu để làm bạn và ủng hộ sự tự do của nàng bên Bryan Martin. Đến tận bây giờ rồi, hắn vẫn còn che giấu. Hắn sợ nàng biết tới cách mẹ mình bị hại sẽ đau lòng nên chỉ hướng nàng tập trung vào hiện tại của vụ án. Hắn cũng đã không biết mở lời như thế nào về Jeremiah nên chạy trốn cơ hội lần nữa để hai người ở bên nhau.

Nàng thật ngốc nhưng hắn thực sự còn ngốc hơn. Majorie giận hắn đã cướp Jeremiah của nàng đi trong cả mười hai năm. Cơ mà nàng còn giận hắn hơn vì luôn tự mình chịu đựng, chẳng nói một lời nào.

Quan trọng là Majorie yêu hắn. Nàng vẫn chưa bao giờ hết yêu Henry nhưng con đường bình thường chỉ mất chưa đến hai giờ để đi này hôm nay như dài vô tận. Tại sao hắn lại đặt nàng vào hoàn cảnh có thể muộn cả 25 phút kia? Majorie và hắn đã muộn cả đời. Nếu lại muộn thêm 25 phút nữa thì tuyệt đối không được.

* * *

Ở đầu Atlanta, Alexandria nghe thấy một phần kinh ngạc và hoảng loạn trong giọng mẹ trước khi cụp máy thì bất giác đánh rơi điện thoại. Jeremiah vì vội đỡ con bé nên đập người vào cạnh chiếc dương cầm. Trong khoảng khắc, một ngăn kéo nhỏ ở dưới đàn bật ra khiến hai đứa đều tò mò. Thấy không có ai, Jeremiah tùy ý mở. Trong đó toàn là những bức ảnh đã hoen màu của Henry và nàng, trông hai người đều vô cùng hạnh phúc:

- Làm thế nào đây? – Alexandria hỏi. Chúng chỉ là hai đứa nhỏ, làm sao có thể ngăn được một buổi lễ được chuẩn bị đàng hoàng như thế.

Jeremiah chú ý hơn đến một cặp hồ sơ được buộc kín. Luôn có bí mật ở trong nhà Cunningham. Nó biết thế. Bàn tay nhỏ của thằng bé chầm chậm gỡ từng nút trên chiếc cặp hồ sơ. Cô bé kia vẫn lay lay trên tay nhưng nó rất điềm tĩnh. Những tờ giấy màu trắng được lôi ra trước mặt. Jeremiah đọc từng dòng. Bí mật của nó. Sự thật của nó. Đây là giấy xét nghiệm DNA từ một bệnh viện ở Boston. Nó không bất ngờ nhưng nước trong mắt tụ làm hai dòng ướt đẫm. Henry thực sự là ba nó. Còn mẹ.. những lọn tóc xoăn đen thực sự có di truyền.

* * *

Majorie vẫn lái xe thật nhanh, còn buổi lễ bên này diễn ra trước mặt rất đông quan khách. Ai cũng mừng cho hắn và Louisa. Henry cũng cười chân tình. Xét cho cùng, lấy một người bạn thân có thể hiểu và thông cảm những góc cạnh xù xì nhất của hắn thì cho dù không yêu cũng vẫn sẽ là một đời cùng tôn trọng.

Marcus Thomas làm phù rể nên chỉnh trang lại chiếc nơ trên cổ áo cho Henry trước giờ đi ra. Anh ta nói:

- Không ngờ tôi cũng đợi được ngày này.

Anh luật sư phụ tá ngày nào của hắn giờ đã thành đại diện đứng danh trẻ nhất cả nước. Henry cũng không khỏi tự hào. Thế nhưng, nhìn ánh mắt hắn, anh ta bất giác hỏi:

- Anh thực sự sẽ kết hôn vì chính trị sao?

Trước mặt con người này, hắn để lộ một nụ cười buồn tự nhiên:

- Cậu yên tâm. Tôi sẽ đối xử thật tốt với Louisa. Bình yên cũng là một loại hạnh phúc. – Hắn trêu chọc. – Cậu chuẩn bị xong diễn văn nâng ly cho chúng tôi rồi chứ?

Anh chàng phù rể nhún vai:

- Đương nhiên là rồi. E hèm.. Tôi rất mừng vì Luật sư dân chơi nhất thành phố cuối cùng đã không bay đi bay lại San Francisco để trêu ong ghẹo bướm nữa mà cuối cùng có người quản rồi. – Anh ta xiên hắn.

- Yves thế nào rồi? – Henry không phật ý hỏi anh ta. Thật ra hắn cũng biết dù làm cách nào, cô ấy cũng sẽ bị tổn thương.

Marcus Thomas thở dài:

- Sau khi bị tôi mắng vì quá ngốc, cô ấy lấy ba tháng nghỉ không lương ở Essa rồi chỉ để lại một tin nhắn là mình sẽ đi du lịch.

- Thế cậu không sao chứ? – Hắn nhướn mày, cười cười.

- Sao cái gì mà sao? – Anh phù rể đánh trống lảng. – Cũng chỉ là một đoạn nghiệt duyên của anh thôi.. Anh cứ bắt tôi phải quan tâm hộ thì có.

Henry không chấp nhận câu trả lời này, tiếp tục nhìn người học trò trong hãng luật và cũng là bạn thân mình:

- Thì là quan tâm hộ tôi vậy.

- Phải. – Marcus thở dài. – Giữa tháng tôi có nhận được một tấm thiệp từ Nam Phi, ghi đúng một từ "an toàn" thôi.

Hắn mỉm cười, những chuyện này cũng không phải cố nài ép nữa. Chỉ chưa đến một giờ nữa là Henry đã kết hôn rồi. Chuyện của những cô gái khác, ngoài Louisa, hắn như vậy là cũng có thể buông xuống.

Henry cùng Marcus đợi ở trên lễ đường. Alexandria mặc một chiếc váy trắng xinh đẹp đi từng bước tung hoa dẫn đường. Con bé len lén nhìn sang Jeremiah vẫn lạnh mặt kể từ khi nhìn thấy đám giấy tờ kia. Nó không biết kế hoạch của thằng bé thế nào? Mẹ nói thế. Một mình Alexandria thì làm sao cản được.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Louisa cũng được ba cô ấy dẫn lên lễ đài rồi. Cô ấy cười với hắn vô cùng thân thiện. Marcus hơi nhếch miệng. Nếu là người khác, ở bên Henry mà không có tình yêu sẽ vô cùng giống địa ngục. Louisa có lẽ là người duy nhất đủ khí độ để biết mình đang bước vào điều gì. Henry có lẽ cũng sẽ đủ coi trọng để mà không làm cô ấy tổn thương. Trên lễ đài, cha sứ hỏi:

- Nếu ai còn vấn đề gì với cuộc hôn nhân này thì nói ngay tại đây, hoặc không bao giờ nói lên điều đó nữa.

Thông thường câu nói này cũng chỉ là lễ nghi, sẽ không có một người nào bất lịch sự mà lên tiếng cả. Cơ mà, một giọng tuy nhỏ nhưng rất dõng dạc phát ra ở ngay hàng ghế đầu:

- Con không đồng ý.