Thông Linh Thi Quỷ

Quyển 1 - Chương 3



Trong xe im ắng chốc lát, bỗng dưng chủ nhân của chiếc vòng ôm bụng cười to: "Sao hả tên lừa đảo? Mày nói người sở hữu vòng tay này không sống qua năm mươi tuổi? Vòng tay này được bà nội tao truyền cho mẹ tao, nhưng hai người họ bây giờ vẫn sống khỏe mạnh, năm nay bà nộ tao bảy mươi tám, mẹ tao tháng trước mới qua sinh nhật năm mươi, chắc không phải mày xem phim nhiều quá nên bị tâm thần rồi đấy chứ!"

"Đúng vậy cô bé, sao có thể trù gia đình người ta như thế!"

"Bố mẹ cháu đâu? Trẻ con đừng có nói bậy!"

Tôi nhìn cô gái người ra nước mắt kia, lắc đầu: "Âm ma trên người cô đã phẫn nộ đến cực điểm, bọn họ không thể nào sống được, trừ khi... Bà nội và mẹ cô đã không còn là người nữa."

Vả lại theo câu chuyện của cô ta, gia đình cô ta sợ là không chỉ có một con âm ma đơn giản như vậy.

"Mày nói bậy!" Cô ta tức giận đẩy tôi ra.

Xe buýt vừa dừng lại, cô ta liền túm tôi xuống xe: "Hôm nay tao sẽ thay gia đình mày dạy dỗ mày."

Dứt lời, cô ta giơ tay muốn tát tôi, tôi nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay cô ta, cô ta giãy giụa đến nghẹn đỏ mặt cũng không thoát được.

"Nếu không tin, cô có thể về nhà thử bà nội và mẹ cô, bọn họ đã bị âm ma đào rỗng, không phải người thì sẽ không đổ máu nữa, vẻ ngoài họ thoạt nhìn chẳng khác gì người bình thường cả, nhưng bên trong sớm đã tha hóa, lớp da của họ cứng hơn người thường, không thể bị rách bởi các dụng cụ sắc bén thông thường. Cô có thể đến cửa hàng tang lễ mua chút chu sa sau đó bôi lên lưỡi dao, cứa nhẹ vào da họ. Cô cứ xem xem vết thương có chảy máu không, đến lúc đó cô sẽ biết tôi nói đúng hay sai." Tôi buông cô ta ra.

Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi: "Nói thì nghe hay lắm! Tao thấy mày mới là ma quỷ d dấy!"

Nếu là trước kia, tôi sớm đã bỏ của chạy lấy người.

Nhưng âm ma này rất khác với những con tôi từng gặp, điều này làm tôi vô cùng hứng thú.

Huyền Môn (1) có ba dương bốn âm, âm ma là thứ đứng đầu tứ âm, để có hình thành phải trải qua điều kiện cực kỳ hà khắc

(1) Huyền Môn (玄门): cách gọi chung của các môn phái có sử dụng huyền thuật - phương thức sử dụng các thủ thuật để tạo ra sự liên kết, giao thoa giữa thế giới hữu hình với thế giới tâm linh

Sau khi người chết, thi thể phải được đặt ở một nơi nuôi xác tốt, dùng ngọc tốt để nuôi, chờ thi thể mọc lông dài thì có thể đào ra một con đường từ mộ.

Nếu thi thể ở trong mộ lâu sẽ có dịch xác, dịch xác theo con đường nhỏ ấy chảy ra, dịch xác đầu dòng không thể sử dụng, chỉ có thể thu thập cuối dòng, lúc này mọi thứ rất khó nắm bắt, chỉ hơi bất cẩn, âm ma nuôi trong ngôi mộ kia sẽ thất bại trong gang tấc.

Thu thập đủ dịch xác xong, đưa đi tinh chế, cuối cùng cô đặc thành một lọ "phù chi", được cho là có tác dụng làm chậm quá trình lão hóa, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ. Cái tên này đồng âm với từ "phu chi", nói thẳng ra là dầu xác.

Do đám pháp sư đen tuyên truyền quá mức, một số người giàu và có quyền lực thà tin nó có tồn tại. Nhiều năm trước, tôi từng đi qua một ngôi làng chuyên nuôi xác chết, người dân ở đó sống nhờ vào việc phù chi, chỉ đi ngang ngôi làng thôi cũng ngửi thấy mùi tanh hôi nồng nặc.

Nhưng không lâu sau đó, trong một đêm tất cả người dân ở đấy đều bị chôn sống, ngôi làng nuôi xác kia không còn tồn tại nữa, nhưng đó vốn là một nơi tuyệt vời để nuôi xác, đột nhiên có nhiều người chết như vậy, dùng đầu gối để suy nghĩ có thể đoán được sắp có chuyện lớn xảy ra.

Tôi nhớ có mấy lão già từ các trường phái khác nhau hợp sức làm lễ, lúc ấy tôi lười biếng không tham gia, nhưng tôi vẫn nhớ rõ một số chi tiết, tôi chắc chắn âm ma lần này có có liên quan tới cái làng nuôi xác đó.

Trước đây, trước khi đầy năng lượng âm ma đều bị dân làng đào ra đưa đi thiêu hủy, còn âm ma đi theo cô gái này cao cấp hơn âm ma ở ngôi làng đó rất nhiều, nói thật tôi chưa từng gặp thứ tương tự.

Hơn nữa âm ma đã đầy đủ khí tức, dùng để hiếu kính quỷ thần của tôi thì quá thích hợp.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô gái kia: "Nếu tôi đoán không sai, thời gian trước người nhà cô có mang về một hạt châu màu lam cùng xuất xứ với cái vòng bị gãy của cô, có đúng không Chu Dĩnh?"

Chu Dĩnh khiếp sợ: "Sao mày biết tên tao?"

Tôi chỉ cười cười.

Đương nhiên là khi nãy Phong Sư nương nương nói cho tôi biết rồi, cô ấy còn rất có hứng thú với con âm ma này, hi vọng tôi có thể bắt nó đút cho cô ấy ăn.

"Hừ, xem ra bọn mà là một băng nhóm tội phạm, tao đã nói sao một con nhãi ranh như mày dám cãi nhau với tao, thì ra là hôm nay tao xui xẻo gặp một bọn lừa đảo! Mày sớm đã điều tra về gia đình tao đúng không? Ngay cả việc mẹ tao mua một hạt châu cũng biết!"

Nói chuyện với cô ta lâu như vậy, tất cả sự kiên nhẫn của tôi đã mất rồi.

Khuyên cũng đã khuyên hết, nếu đã muốn chết thì cứ để cô ta chết vậy.

Tôi xoay người định bỏ đi thì chân bỗng khuỵu xuống.

Tôi cúi đầu thì thấy Phong Sư nương nương đang ôm chân tôi, chỉ chỉ Chu Dĩnh lại chỉ chỉ miệng mình.

Tôi thở dài.

"Sao hả? Bị tao nói trúng rồi đúng không? Hôm nay hoặc là mày đền tiền, hoặc là mày theo tao đến đồn cảnh sát!"

Tôi xoa huyệt thái dương: "Thế này đi, cô cứ về nhà làm theo những gì tôi nói, tôi cho cô 10.000.000 tệ."

Chu Dĩnh khựng lại, ngay sau đó cười to: "10.000.000 tệ? Mày tưởng tao ngốc hả?"

Tôi lập tức ném số dư Tiểu Vương mới chuyển cho tôi tát vào mặt cô ta một cái, Chu Dĩnh lập tức im lặng, ánh mắt lộ sự tham lam.

"Được, cái này là do mày nói, nếu bà nội và mẹ tao là người bình thường, mày phải đưa cho tao 10.000.000 tệ."

Tôi gật đầu: "Tôi sẽ xem cả quá trình qua camera để tránh bị âm ma phát hiện, đả thảo kinh xà."

Chu Dĩnh cười nhạo: "Được thôi, để xem cô giả bộ đến lúc nào!"

Chu Dĩnh nhanh chóng về nhà, di động hướng về cửa, qua màn hình tôi vẫn có thể cảm nhận âm khí cực mạnh từ ngôi nhà này.

"Bà nội, mẹ, con về rồi."

Khoảnh khắc Chu Dĩnh mở cửa, tôi hít sâu một hơi.

Trong nhà cô ta...

Đầy âm ma.