Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1053: Quấy thiên hạ (1-4)




Vương Xà hít sâu vào, nói ra:

- Ngươi đem nó ra cho ta xem là có ý gì?

- Không có ý gì, chính là muốn nhờ ngươi đem tin tức này truyền ra ngoài, bởi như vậy, ta mới có thể quang minh chính đại sử dụng khỏa Ngoại Đan Hỏa Hồng Tình của mình!

Nói tới đây, thần sắc Chu Báo lộ ra vẻ xấu hổ.

- Ngươi cũng biết, khỏa Hỏa Hồng Tình trước là do ta trộm từ trong Ô gia, tuy chuyện này hiện giờ có truyền ra ngoài cũng không có chuyện gì, nhưng tóm lại không phải là chuyện êm tai gì, cho nên...

- Không thể ngờ là đến bây giờ ngươi vẫn còn chỗ băn khoăn về chuyện này đấy, như vậy, tính nguy hiểm của ngươi sẽ hạ thấp rất lớn đấy!

Vương Xà nghe vậy, liếc nhìn Chu Báo thật sâu.

- Đúng vậy a, băn khoăn của ta hiện giờ rất nhiều a!

Nghĩ tới Yên Vân Phỉ vừa mới sinh con, lại nghĩ tới đôi hài tử vừa mới sinh của mình, vẻ cười khổ trên mặt Chu Báo càng đậm.

- Vẫn là ngươi tiêu sái a, không thành thân, muốn làm gì đều được, không có quá nhiều băn khoăn, cho dù có bị ngăn cản, cũng có thể vượt qua, ta lại không được!

- Mọi nhà đều có chuyện khó của riêng mình a!

Vương Xà nhìn thấy bộ dáng phiền muộn của Chu Báo, không khỏi an ủi một câu.

- Ngươi thấy ta hiện giờ một thân một mình, không lo lắng, nhìn thì thấy vô câu vô thúc, nhưng ngươi cũng không có biết ta tịch mịch và khổ sở như thế nào đâu a?

- Thôi đi!

Nhìn thấy biểu lộ này của Vương Xà, Chu Báo chỉ cảm thấy bụng mình cuồn cuộn, thiếu chút nữa muốn ói.

- Lời này ngươi nên đi nói cho tiểu Minh Vương đi, nói không chừng nàng ta sẽ giải trừ tịch mịch cho ngươi đấy!

Vừa nhắc tới tiểu Minh Vương, Vương Xà rõ ràng sững sờ, trên mặt biểu lộ một chút do dự, đồng thời cũng xuất hiện một tia nghi hoặc.

- Ngươi... Ngươi có ý gì đây?

- Này, ngươi sẽ không cho rằng ta không nhìn ra đấy chứ, hai người các ngươi biểu lộ lúc ở cùng một chỗ, cái loại thái độ này, chính là liếc mắt đưa tình, bộ dạng tình ý nóng bỏng, ta cũng không có mù, chẳng lẽ không nhận ra sao?

Nhìn thấy bộ dạng Vương Xà khi bị vạch trần gian tình, biểu lộ lo được lo mất, Chu Báo cố nhịn cười, hắn đã lớn tuổi như vậy rồi, còn chơi trò thầm mến? Còn ngây thơ như vậy, xem ra thủ tọa Vương Xà của Thiên Long Đạo là chim non trong chuyện tình cảm a, ân, có khả năng, không thể nói trước là đã ăn vụng rồi đấy!

Nghĩ tới đây, rốt cục hắn nhịn không được mà cười lên.

- Ha ha ha ha ha ha ha... Ngươi... Ngươi... Ngươi...

Chu Báo dùng ngón tay chỉ vào Vương Xà, cười thở không ra hơi.

- Ta... Ta... Ta nói... Vương đại thủ tọa, ngươi... Ngươi... Ngươi sẽ không làm trước rồi đấy chứ.... Ha ha ha ha ha ha...

- Ngươi câm miệng cho ta!

Vương Xà tức giận quát một tiếng, chuyện xấu của hắn bị vạch trần, sắc mặt trắng biến thành hồng, hắn tức giận vung cước lên, đá vào ngực Chu Báo một cái, tiêu chuẩn uất ức trong lòng.

Bành một tiếng, chuyện cổ quái xảy ra, Chu Báo bị một cước của hắn, một cổ khí kình xảo trá trực tiếp phá vỡ phòng ngự của Chu Báo, trực tiếp đá Chu Báo bay ra ngoài.

- Ách!

Chu Báo dừng cười, chân nguyên nội khí trong cơ thể trực tiếp hóa giải cổ kình khí này, hắn trở mình trên không trung, rơi xuống mặt đất, giống như cười mà không cười nhìn Vương Xà.

- Cước pháp rất tốt!

Khi thực lực của mình tăng lên thì lòng tin của Chu Báo cũng tăng lên, những người vốn cao quý trong mắt người bình thường, cái gì chó má thượng nhân Tôn Giả, hắn liếc cũng không thèm liếc tới, hiện tại có thể làm cho hắn kiêng kị chỉ có thể là Thiên Quân cấp Chân Tiên, nhưng cho dù gặp được, đánh không lại, hắn vẫn nắm chắc sẽ trốn thoát, lại nói, không phải hắn vẫn còn tiên khí sao? Nếu thật sự gặp phải, trực tiếp tế ra, cho dù Thiên Quân cũng phải ôm hận, cho nên, tuy Vương Xà là cường giả Cửu phẩm, đặt ở bên ngoài cũng là cường giả danh chấn một phương, nhưng đối với hắn hiện giờ, còn chưa đủ nhìn, nhưng dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, thằng này nhìn như tùy tiện đá một cước lại có thể đá bay mình a.

Cho dù bản thân mình không có bị thương, nhưng một cước nhanh như thiểm điện vừa rồi, làm cho Chu Báo còn sợ hãi, mình vậy mà tránh cũng không thể tránh, thậm chí lúc trước hắn còn không có cảm giác tồn tại, có lẽ bởi vì Vương Xà không có sát ý với hắn, nhưng lúc mình trúng cước mới cảm ứng được, cho nên điều này làm Chu Báo chấn động.

Tu vi Vương Xà chỉ là Cửu phẩm, nhưng Chu Báo khẳng định thằng này còn che dấu đủ thủ đoạn, đủ để ứng phó Thông Huyền Bí Cảnh Tán Tiên, thậm chí Chu Báo còn có thể đánh giá thực lực của hắn cao hơn, chắc chắn hắn nhất định có năng lực đào thoát trong tay của Chân Tiên, nhưng không thể ngờ tới, Vương Xà lại có thể công kích được mình.

Sự thật chứng minh mình đã xem thường thủ tọa của Thiên Long Đạo rồi.

Chỉ bằng một cước vừa rồi, nếu như đối phương quyết định giết mình, dù giết là không thể chết, nhưng bản thân mình sẽ bị thương, đây là chuyện chắc chắn.

- Hừ, tiểu tử, trên đời này không chỉ có một mình ngươi là có vận khí tốt, không có vài phần thủ đoạn, thì ta làm sao ngồi vững vàng trên cái ghế thủ tọa của Thiên Long Đạo, thì sao có thể gia nhập vào Tiên Cung chứ?

Vương Xà cười lạnh một tiếng nói ra.

- Điều này cũng đúng!

Trải qua biểu hiện này của Vương Xà, Chu Báo cũng không nói gì.

Mà Vương Xà đã cho Chu Báo một cái giáo huấn, cũng không có nổi tâm tư, nhưng đúng là quá mất mặt, bị Chu Báo giễu cợt, kích thất thố, đúng là làm nhục thân phận tiền bối của hắn.

Nhưng mà, thời điểm hắn rời đi, thần sắc Chu Báo biên đổi, kinh dị một tiếng, trở nên nghi hoặc, có chút khó coi, có một chút không đoán ra được.

- Thế nào?

Vương Xà nhìn thấy thần sắc Chu Báo không đúng, không khỏi lên tiếng hỏi.

Còn không đợi đến khi Báo mở miệng, đã nghe một âm thanh truyền vào trong tai.

- Không có gì, bởi vì thẳng này đột nhiên phát hiện ta là vị khách không mời mà đến thôi a!

- Người nào?

Lần này, thần sắc của Vương Xà cũng trở nên khó xem, bị người ta tới gần như vậy và mở miệng nói chuyện mình mới phát giác, ít nhất nói rõ tu vi của đối phương cao hơn mình, thời điểm hắn nhìn thấy người tới, sắc mặt càng đại biến, người tới là một người mập mạp, là một đại hòa thượng có đôi mắt hoa đào.

- Đại Luân Tự, Tống Tử Phật?

Vương Xà liếc nhìn là nhận ra thân phận của đại họa thượng này, thần kinh bị kéo căng lên, nhưng chuyện kế tiếp làm cho hắn được mở rộng tầm mắt.

- Làm sao ngươi lại tới đây?

Chỉ thấy Chu Báo nhíu mày, tuy biểu lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nhưng cũng không làm ra bộ dáng đề phòng gì, trái lại, trong giọng nói lộ ra một hương vị quen thuộc, giống như nói chuyện với chính mình, trong nội tâm không khỏi lấy làm kỳ.

Phải biết rằng, mấy năm trước, Đại Luân Tự Tống Tử Phật tập kích Vũ Dương Lĩnh là chuyện không phải là bí mật, hắn biết rõ, hắn còn biết, tánh tình của vị hòa thượng này, gia hỏa như vậy, khi gặp Chu Báo, Chu Báo không làm thịt hắn đã là cho Đại Luân Tự mặt mũi rồi, làm thế nào mà có giao tình với hắn chứ.

- Ta tới đây đương nhiên là có cùng mục đích với thủ tọa, nhưng xem ra ta không cần nhiều lời, chuyện Hư Không Đồ ngươi cũng biết rõ rồi!

Chỉ thấy Tống Tử Phật cũng không có khách khí, sau khi đi vào trong phòng, đặt mông ngồi vào cái ghế dài mà Chu Báo vừa rồi, sau khi dựa vào ghế, làm cho cái ghế đáng thương phát ra âm thanh kẹt kẹt, khẽ vươn tay, hấp cái ấm trà ở trên bàn vào trong tay, rót nước trà vào trong miệng của mình.

- Mẹ kiếp, khát chết ta, từ Đại Luân Tự chạy tới đây, ta còn chưa được uống một ngụm nước nào đấy!

- Cho dù là chuyện Hư Không Đồ, cũng không cần gấp gáp như vậy chứ?

- Hư Không Đồ chỉ là chuyện nhỏ, danh ngạch tiến vào Vạn Tinh Hải, năm đại tông môn không náo năm ba năm thì không quyết định được, ta tới tìm ngươi một là vì chuyện này, thứ hai là nhắc nhở ngươi cẩn thận một chút!

- Ta có cái gì phải cẩn thận?

- Hiện tại trong đám cao tầng của năm đại tông môn có ý kiến tiêu diệt ngươi chiếm thượng phong, ta cũng cho một phiếu!

Tống Tử Phật mỉm cười nói ra.

- Ta nghĩ ngươi cũng hiểu, dù sao giữa chúng ta cũng có cừu oán mà!

- A, đã hình thành thỏa hiệp sao? Có phải chờ ta tiến vào Vạn Tinh Hải thì tiêu diệt ta không?

- Đúng vậy, bọn họ có ý định này, cho nên, ngươi nhất định sẽ xuất hiện ở bên trong đội hình đi Vạn Tinh Hải!

- Nếu ta không đi thì sao?

- Bọn họ sẽ nghĩ biện pháp ép ngươi đi!

- Ai chủ đạo?

- Linh Tiêu Điện, Ngũ Thường Viện, Nghĩa Tứ!

- Ha ha, xem ra hắn vì chuyện lần trước ta đi Minh Nghĩa Kinh Viện bái phỏng, đã làm cho hắn canh cánh trong lòng a!

- Không phải vì chuyện này, lực lượng của ngươi đã mất đi khống chế, chiến lực của ngươi đã làm bọn họ cảm thấy bất an, tiểu tử, có đôi khi, thực lực quá mạnh mẽ cũng là mầm tai họa, đặc biệt là lực lượng không thể khống chế, đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đại tông môn thỏa hiệp với nhau!

Tống Tử Phật cười hắc hắc nói ra.

- Mà lãnh đạo trực tiếp của ngươi, Bạch Hổ cũng bỏ phiếu tán thành, tuy hắn có thể che dấu quan hệ chính thức giữa ngươi với Tiên Cung, nhưng mà, hắn không có đi tới thông báo cho ngươi một tiếng, cũng thấy được hắn muốn giết ngươi mà!

- Ngươi trêu chọc Bạch Hổ lúc nào?

- Ta thấy tiểu tử kia không vừa mắt, bởi vì hắn quá ngạo mạn, dám ở trước mặt ta làm ra vẻ lão đại, nếu không tìm cơ hội giáo huấn hắn một chút, trong nội tâm của ta đúng là bất an a, ta nghĩ, ngươi hẳn sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ta a?

- Vậy thì ta muốn nhìn một chút, rốt cuộc chuyện này phát triển theo phương hướng thế nào, người là lão bất tử, đối với chuyện Hư Không Đồ, hình như có hiểu biết a?

- Đó là đương nhiên, Vạn Tinh Hải ta cũng đi một hai lần, nhưng chỉ là đi dạo qua biên giới của Vạn Tinh Hải, bên trong đó đúng là quá nguy hiểm a!

Nói đến đây, Tống Tử Phật giống như nhớ lại cái gì đó, trên mặt lộ ra thần sắc giễu cợt.

- Buồn cười nhất là năm đại tông môn, đúng là quá tự đại, cho rằng có một tấm Hư Không Đồ là có thể thăm dò Vạn Tinh Hải, bọn họ nào biết được chỗ khủng bố của Vạn Tinh Hải chứ!

- Ngươi không phải Tống Tử Phật?

Sau khi nghe lời này của hai người, thần sắc Vương Xà đại biến, chỉ vào Tống Tử Phật kêu lên.

- Ta đương nhiên là Tống Tử Phật, ngươi thấy ta có chỗ nào không giống Tống Tử Phật?

Trên mặt Tống Tử Phật nở nụ cười cực kỳ sáng lạn, nói ra.

- Chẳng qua ta hiểu được nhân sinh chân lý, tiếp nhận ngã phật cảm hóa, cải tà quy chính a!

- Ngươi được a, đã tới chỗ này, còn giấu diếm làm gì chứ.

Chu Báo cười nhạt một tiếng, nhìn Vương Xà nói ra.

- Tống Tử Phật chân chính đã bị Lưỡng Nghi Vi Trần Trận phong chết, thằng này là đoạt xá trọng sinh, kế thừa tất cả của Tống Tử Phật, ngay cả nữ nhân của người ta cũng tiếp thu a!

Tuy trong lòng của Vương Xà kinh ngạc, nhưng lại gật đầu, một bộ dáng như đã hiểu, cũng chỉ có như vậy mới giải thích thuyết phục, bằng không thì, hai gia hỏa vốn có mối thù sâu như biển làm sao lại tùy tiện cười nói với nhau chứ.

- Đúng là không nhìn ra, bí mật của tiểu tử ngươi quá nhiều a.

- Nhiều hơn nữa cũng không kịp một cước kia của ngươi a!

Chu Báo không yếu thế trả lời.

- Xem ra thực lực của Vương thủ tọa ở Thiên Long Đạo không sắp xếp thứ nhất, cũng phải xếp thứ hai a?

- Lúc nào thì ngươi cảm thấy hứng thú với thực lực của Thiên Long Đạo vậy?

- Không có biện pháp, đây không phải là bị bắt buộc sao? Ngươi không nghĩ là nhân gia muốn tiêu diệt ta, ta không thể không đề phòng chu đáo a!

Chu Báo cười nói cả buổi, nhưng rất nhanh, thần sắc của hắn biến thành ngưng trọng.

- Nói đùa thế là đủ rồi, chuyện lần này không đơn giản, nếu mấy tông môn này đã đạt thành nhất trí, như vậy, cho dù bọn họ không lập tức động thủ, cũng bắt đầu tìm các thế lực của Vũ Dương Lĩnh mà chèn ép a, chuyện này đối với ta, cũng không là một chuyện tốt đâu!

- Nếu ta nói cho ngươi biết, bắt đầu từ con số không, hắc hắc, Đông Tứ Vực năm đại tông môn, vì cái gì không thành lập tông môn thứ sáu nhỉ?

Tống Tử Phật e sợ thiên hạ không loạn kêu lên.

- Năm cái tông môn kia có nội tình hơn người, sở dĩ muốn đối phó ngươi, bởi vì chiến lực của ngươi đã vượt qua dự đoán của bọn họ, cảm giác không khống chế nổi ngươi, lại sợ hãi ngươi đi gây chuyện với bọn họ, cho nên mới nghĩ biện pháp đối phó, thực lực ngươi cường đại, nhưng khi bọn họ nhìn thấy, chỉ cần bọn họ thật sự quyết định, phái mấy nhân vật cấp Thiên Quân đi đối phó ngươi, cũng có thể tiêu diệt ngươi rồi, hơn nữa địa phương nguy hiểm như Vạn Tinh Hải, tồn tại rất nhiều bất trắc nguy hiểm, bởi vậy, một khi ngươi tiến vào trong đó, liền gặp nguy hiểm, mà nếu như ngươi không đi, năm đại tông môn sẽ nghĩ biện pháp làm cho ngươi phải đi, tuy không biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì, nhưng ta nhìn bộ dáng tràn đầy tin tưởng của hai thằng kia, hẳn là có nắm chắc tuyệt đối, mà ngươi phải đối kháng, không thể trầm mặc, không chỉ không thể trầm mặc, còn phải làm cho năm đại tông môn phải sinh lòng kiêng kị!

Nói đến đây, hắn liếc nhìn Chu Báo thật sâu.

- Ngươi cường thịnh trở lại, cũng chỉ có là một mình, đây là nhược điểm lớn nhất của ngươi, nhưng ta biết rõ ngươi có biện pháp làm cho người ta tăng tu vi lên, nếu như vận khí tốt, có thể làm cho thủ hạ dưới tay của mình trở thành cường giả, ngươi cứ đúng không?

Ta đã bắt đầu bắt tay vào làm!

Chu Báo hiểu ý của Thanh Linh.

- Nhưng mà, nếu như một lần xuất hiện số lượng quá nhiều cường giả, chỉ sợ sẽ làm cho người ta chú ý!

- Thế thì thế nào, ta nói cho ngươi nghe, ngươi đem chuyện ngươi có đan phương tuyên bố ra ngoài, ngươi ngẫm lại xem, nếu như người ta biết rõ ngươi có Đoán Cốt Đan, Dịch Cân Đan, còn có cái kia Định Mạch Đan, Hoán Huyết Đan, Tẩy Tủy Đan đan phương xuất thế, sẽ tạo thành oanh động thế nào?

- Ngươi nói cái gì? Ngươi có những đan phương đó?

Lời này của Tống Tử Phật vừa ra khỏi miệng, làm cho Vương Xà sợ hãi, vẻ mặt rất khó nhìn, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc, kinh ngạc, đúng là quá kinh ngạc, còn làm cho người ta kinh ngạc hơn, càng làm cho người giật mình, càng làm cho người ta cảm thấy không hợp thói thường nữa? Sau thời đại Thượng Cổ, những đan phương này đã thất truyền và nằm trong tay Chu Báo, trách không được tốc độ tu luyện của tiểu tử này nhanh như vậy, trách không được thực lực của tiểu tử này như bão tố, thì ra là có chuẩn bị ở phía sau.

- Ngươi xem thế nào, làm theo lời ta nói, chỉ cần ngươi công bố tin tức này ra ngoài, thiên hạ này lập tức gió nổi mây phun thế nào?

- Thiên hạ gió nổi mây phun liên quan gì tới ta?

Chu Báo cười lạnh một tiếng.

- Chẳng phải lúc đó ta biến thành tâm điểm hay sao?

- Ngươi ngốc a, ta cũng không có bảo ngươi đi tuyên bố cho người trên thế giới này là ngươi có thứ đồ vật này trong tay, mà cho thế lực của ngươi, thả ra một ít lời đồn, người ta không thể tra tới trên người của ngươi, loại này đan phương thất truyền nhiều năm như vậy, công hiệu lại rõ rệt như vậy, một khi có người phát hiện đan phương là thật, hơn nữa còn có công hiệu rất cao, ngươi nói xem, sẽ xảy ra chuyện gì?

Chu Báo ngồi chỗ đó không nhúc nhích, cau mày giống như đang suy tử, biểu lộ trên mặt âm trầm bất định, cuối cùng, lông mày hắn mở ra, nhìn Tống Tử Phật, nói:

- Tốt, Thanh Linh, không hổ là lão yêu nhiều năm a, chủ ý hiểm như vậy mà cũng nghĩ ra được, vài loạn đan dược này, trừ Đoán Cốt Đan cần tài liệu không tính là quý hiếm ra, vài loại khác, đều là thiên hạ kỳ trân khó tìm, chỉ sợ cũng chỉ có Thượng Cổ Tam Thập Tam Thiên mới có thể tồn tại, cho dù là trong vùng biển. Cũng không thể có được bao nhiêu, cho dù là có thể gom góp, cũng không có bao nhiêu hàng tồn, không cần đem toàn bộ đan phương thả ra, chỉ cần thả ra đan phương Đoán Cốt Đan và Dịch Cân Đan, thiên hạ tất đại loạn, ít nhất cả võ lâm đều loạn!

- Đúng vậy, đối với ngươi mà nói, hỗn loạn mới là lựa chọn tốt nhất, chỉ có hỗn loạn, ngươi mới có cơ hội đục nước béo cò, hơn nữa, ngươi ngẫm lại, bốn đại tông môn dù bắt được đan phương, nhưng trong tay không có linh dược, tất nhiên sẽ oán hận Linh Tiêu Điện tạo thành việc này, hơn nữa, vì cướp lấy linh dược, năm đại tông môn sẽ tăng nhanh tiến độ đi Vạn Tinh Hải, sớm bắt đầu hành trình Vạn Tinh Hải, như vậy, cho dù bọn họ muốn đối phó ngươi, cũng không thể chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa ngươi che dấu chuẩn bị ở sau, lại có ta hỗ trợ, đến Vạn Tinh Hải, trái lại đem toàn bộ bọn chúng diệt sát cũng không phải là không có khả năng!

- Ta điên a, đem toàn bộ người đi Vạn Tinh Hải diệt sát, muốn chết sao?

Thanh Linh nói ra.

Chu Báo cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng ta sẽ ngu như vậy sao? Nhưng chủ ý này tổn hại thì có tổn hại, nhưng cũng là lựa chọn không tồi, tốt, sẽ bắt tay vào làm, trước tiên đem Đoán Cốt Đan thả ra, hắc hắc, dù sao mấy năm nay An Viễn Đường của ta thu mua không ít dược liệu, Đoán Cốt Đan không xuất ra, cũng không bị gì, một khi đem đan phương Đoán Cốt Đan thả ra, không nói trước giá cả của những dược liệu này tăng cao, còn không phải sẽ tạo thành một hồi gió tanh mưa máu hay sao?

- Đúng vậy, những dược liệu này, đối với chúng ta không hiếm, nhưng đan dược vừa xuất ra, sẽ có nhu cầu rất lớn, nhiều người trong võ lâm, ai không muốn tăng tiến tu vi chứ, ai không muốn trở thành cao thủ, cường giả chứ? Tất nhiên sẽ có tranh chấp cực lớn, Đoán Cốt Đan sẽ khiến tầng chót của võ lâm tranh chấp, mà đan phương Dịch Cân Đan sẽ khiến cho những thế gia lớn nhỏ coi trọng, số lượng cường giả chính là lực lượng trung kiên và là căn bản của thế gia, đến lúc đó bọn họ không muốn đoạt cũng phải đoạt, đợi đến đến thời điểm thời cơ chín muồi, ngươi đem Định Mạch Đan thả ra, đến lúc đó, chỉ sợ Linh Tiêu Điện cũng không ngồi yên được a?

- Ta chính là muốn bọn họ không ngồi yên được, nếu không, chẳng phải đan phương của ta đã lãng phí rồi sao?

Vương Xà ngồi một bên nghe mà ứa mồ hôi lạnh a, lá gan của hai gia hỏa này đúng là quá lớn, đồng thời trong lúc hai người nói chuyện với nhau hắn đạt được không ít tin tức bí mật, rất hiển nhiên, nếu như Chu Báo và Tống Tử Phật liên thủ, hai người bọn họ có lòng tin vừa tiến vào Vạn Tinh Hải sẽ đem toàn bộ Tôn Giả cấp Chân Tiên, thậm chí là Thiên Quân cấp Chân Tiên diệt sát, điều này sao có thể, rốt cuộc Tống Tử Phật này có lai lịch gì, thực lực của Chu Báo đã tới tình trạnh nào, tại sao lại có tin tưởng lớn như vậy?

Vương Xà trăm mối không có cách giải, nhìn thấy hai người này không có kiêng nể gì mà bàn tính về chủ đề mà hắn cũng phải run sợ, hắn không khỏi khổ cười, hai gia hỏa này, đúng là không có xem mình là ngoại nhân a.

Chỉ nghe hai người lại thương nghị một phen, cuối cùng đã đem chuyện này quyết định xuống, sau khi quyết định, tên Tống Tử Phật cười hắc hắc liếc nhìn Vương Xà, không biết làm cách nào, thân hình hóa thành một hồi cuồng phong, biến mất trong phòng.

- Hô, hảo tiểu tử, ngươi che dấu đúng là đủ sâu a!

Đến thời điểm này, Vương Xà cũng không khỏi bội phục Chu Báo, vô thanh vô tức, đã bố trí một cây đinh trong Đại Luân Tự.

- Chỉ là một ít cơ duyên xảo hợp thì bỏ đi, nếu không phải vì tên Tống Tử Phật muốn chết nên tới tìm ta gây phiền toái, cũng sẽ không bị lão yêu vạn năm như Thanh Linh đoạt xá.

Chu Báo thản nhiên nói ra.

- Vừa rồi ta với Thanh Linh nói chuyện, thủ tọa cũng nghe được, ngươi xem, có muốn tham gia không?

- Tham gia, đương nhiên tham gia, nếu như người thật sự có đan phương như vậy, thiên hạ nhất định sẽ bị ngươi quấy đại loạn, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, đến lúc đó tốt nhất là đừng để người ta biết đan phương thuộc về người, bằng không thì, ngươi chính là tiêu điểm của toàn bộ mọi người đấy.

- Đươnh nhiên ta biết rồi, ta sẽ không ngu như vậy!

- Chuyện này coi như xong, chỉ cần ta làm thật sạch sẽ, ai biết đồ vật là do ta đưa ra ngoài chứ?

Vậy thì được!

Vương Xà yên tâm gật gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, sau khi nói hai câu chuyện phiếm với Chu Báo, liền cáo từ rời đi, hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh, biến mất phía chân trời.

- Năm đại tông môn, hắc hắc, năm đại tông môn, các ngươi muốn tính toán ta, ta sẽ cho các ngươi phải uống nước rửa chân của ta a!

Vương Xà đi rồi, Chu Báo đi đi lại lại trong phòng, trong lòng tính toán được mất, cuối cùng, hắn giống như đã quyết định, trên mặt lộ ra một nụ cười âm lãnh, rời khỏi phòng.

Trong hai tháng kế tiếp, Chu Báo một mực ở lại trong Vũ Dương Lĩnh, phần lớn thời gian đều ở trong nội phủ vui đùa với hai nữ nhi của mình, bộ dáng hưởng thụ niềm vui gia đình, một mặt khác, thỉnh thoảng hắn cũng lộ diện, tiếp kiến Tây Bắc, thậm chí tất cả những lãnh chúa lớn nhỏ ở phương bắc này, phong làm Vương.

Phong Vương, trên thế giới này là chuyện cực nhỏ, vương triều trong thế tục, có rất ít người khác họ được phong Vương, cho nên, đây là chuyện chấn động lòng dân, nhưng mà, không có ai phản đối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn

Chu Báo phong Vương, như vậy, trong các lãnh chúa phương bắc, địa vị của hắn cao nhất, hơn nữa thực lực của hắn cường hoành, Vũ Dương Lĩnh lại được ủng hộ tài chính trực tiếp từ Vân Châu đi thông Vũ Dương Đạo, cho nên nắm chặt mạch máu của tất cả lãnh địa, ai dám phản đối, ai dám trêu chọc.

Vốn là người ngoài còn cảm thấy khó hiểu khi Chu Báo hao tài tốn của tu kiến con đường dài như vậy, cảm thấy là vẽ vời cho thêm chuyện, nhưng sau khi hoàn thành con đường này, tất cả lãnh chúa của Tây Bắc đều được lợi cực lớn, đồng thời cũng hiểu ý nghĩa của con đường này, nhưng khi biết quy củ của nó, không ai dám nhúng chàm, tuy Chu Báo chưa từng thu tiền mãi lộ, nhưng con đường này đi tới Vũ Dương Lĩnh của Chu Báo, điều này đã khiến cho Vũ Dương Lĩnh trở thành nơi tập kết thương phẩm và trung chuyển hàng hóa trọng yếu của Tây Bắc địa vực, ngắn ngủn mấy năm thời gian, cho nên lấy Vũ Dương Lĩnh làm trung tâm, hình thành các thành trấn chung quanh.

Phàm là thương phẩm đi qua Tây Bắc, vật tư, thậm chí cả nhân khẩu, đều phải đi qua Vũ Dương Lĩnh một lần, đợi đến lúc giải quyết nhu cầu của Vũ Dương Lĩnh xong, mới đến phiên các lãnh địa khác, mà Tây Bắc chi địa sản xuất tất cả tài nguyên, khoáng sản và các đồ vật trân quý, cũng đều phải đi qua Vũ Dương Lĩnh mới có thể vận chuyển tới Trung Nguyên, mà trong quá trình này, tất cả đều phải xem sắc mặt của Vũ Dương Lĩnh, nếu rêu chọc Chu Báo. Hoặc là không cung kính với Chu Báo, Chu Báo không cần ra tay làm gì, chỉ nói một câu xuống cho thuộc hạ, đã có thể làm cho lãnh địa của bọn họ chết đói, thử nghĩ, dưới tình huống như vậy, ai dám không không cho Chu Báo mặt mũi, Chu Báo phong Vương, ai dám không đến ăn mừng, chúc mừng chứ?

Trước kia, gặp được chuyện như thế này, Chu Báo sẽ không để ý, nhưng lúc này, Chu Báo cũng không biết phát điên thế nào, hắn nghe theo lời lão Chu đầu, trắng trợn ăn mừng, ở trong phủ lãnh chúa ăn mừng mười ngày mười đêm, hắn cũng lộ mặt mấy lần, tiếp kiến mấy lãnh chúa lớn, thấy thái độ và cách làm khác thường của Chu Báo làm cho không ít người khẩn trương.

Cái thằng này muốn làm cái gì?

Không phải hắn say mê tu luyện sao? Tại sao đột ngột học cách xã giao xã hội? Chẳng lẽ hắn có tâm tư, cảm thấy hứng thú với cái ghế ở Tây Kinh, hoặc là nói, hắn muốn ăn luôn phần đất phong, chiếm đoạt cả Tây Bắc thậm chí cả phương bắc? Đúng vậy, thằng này đã là Vương tước, lại có thực lực lớn như vậy, nếu như hắn muốn tiến tới một bước cuối cùng cũng không phải là không có khả năng!

Trong khoảng thời gian ngắn, có đủ loại suy đoán về Chu Báo vang lên không dứt, nhưng không có một cái nào được chứng minh là đúng cả.

Chính là vào lúc này, ở phía nam của Đại Tấn, một thân ảnh mặc hắc y, xuất hiện ở một tiểu thành Chúc Chiếu.

Chúc Chiếu là một tiểu thành ở phía nam.

Thành không lớn, cũng không phải là nơi hiểm yếu chiến lược gì, là vùng binh gia giao tranh, giáp biên giới với Nam Man, có thể nói, là một vùng khỉ ho cò gáy, nhân khẩu cũng không nhiều, một tiểu thành, nhiều nhất là có hai ba vạn nhân khẩu, trừ một ít dân bản địa ra, nơi này chỉ có một ít khách điếm, dù sao ở đây giáp biên giới với Nam Man, trong vùng núi lớn ở Nam Man có sản xuất một ít tài liệu và tài nguyên mà Trung Nguyên không có, mà những tài liệu này trong mắt của người Nam Man mất đi giá trị và chúng còn thấp kém hơn cả muối ăn, tuy số lượng giao dịch không quá lớn, nhưng cũng đủ cho một ít thương nhân kiếm lời, mà so với những tiểu thành khác, Chúc Chiếu thành cũng được coi là phồn vinh, một loại phồn vinh trong bình tĩnh.

Nhưng vào đầu năm nay, loại bình tĩnh này đã bị phá hủy.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống thành, giống như được khảm một đạo ánh sáng màu vàng, từ trên cao chiếu xuống, bày ra cảnh tượng tươi đẹp, hào khí an bình, Mã Nhị Đông là tiểu nhị của Hoa Khách Lai, Hoa Khách Lai là khách sạn lớn nhất trong Chúc Chiếu thành, cái gọi là lớn, cũng chỉ là một khách điếm có ba lầu nhỏ mà thôi.

Với tư cách là tiểu thành nằm gần rừng rậm Nam Man, sinh ý của Hoa Khách Lai không tệ, tuy thời điểm này khách khứa không nhiều lắm, nhưng trong hậu viện của Hoa Khách Lai, cũng không còn bao nhiêu căn phòng trống.

Một ngày này, Mã Nhị Đông tiếp một vị khách nhân cổ quái.

Đây là một khách nhân trẻ tuổi, đương nhiên, Mã Nhị Đông với cảm giác khi làm tiểu nhị mười ba năm, hắn không cách nào nhìn rõ bộ dáng của khách nhân này, toàn thân của vị khách nhân này được một áo choàng màu đen che phủ, mà chất liệu cái áo choàng này thập phần cổ quái, không phải bố cũng không phải tơ lụa, nhìn ở phía trên thì bóng loáng như tơ lụa, nhưng lại ẩn ẩn khói đen a.

Mặc dù trong lòng của Mã Nhị Đông không tốt, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, bởi vì phương nam này là thiên hạ của Bái Hỏa Huyền Giáo.

Mấy ngàn năm qua, Bái Hỏa Huyền Giáo là thế lực hùng bá phía nam, mà khái niệm địa lý của Đại Tấn, phía nam, lấy Tam Giang làm giới hạn, Tam Giang, chính là ba đầu sông lớn của Đại Tấn chảy về nam, thông Hoa Giang, Hắc Thủy Giang và Thiên Ninh Giang, ba con sông lớn này vốn không có tiếp giáp nhau, nhưng cũng không cách nhau quá xa, phân trọn Đại Tấn thành hai phương nam bắc rõ rệt, trong đó lấy vị trí Hoa Giang làm phía nam, mà thông qua phía nam của Hoa Giang, có bảy châu, mà bảy châu này, đều là địa bàn của Bái Hỏa Huyền Giáo, đương nhiên, cái gọi là địa bàn, cũng không phải là Bái Hỏa Huyền Giáo thống trị, bảy châu này đều do quan viên của Đại Tấn thống trị, nhưng hầu hết cư dân ở đây, đều thờ phụng Bái Hỏa Huyền Giáo, làm tín đồ của Bái Hỏa Huyền Giáo, ở đất này mà làm tín đồ của Bái Hỏa Huyền Giáo, có được địa vị, nói theo cách nói kiếp trước của Chu Báo là, lực lượng và địa vị trong quần chúng cực cao.