Thống Tướng, Chờ Ngày Anh Yêu Em

Chương 1: Quân Y Đường Tịnh Thi



Tình yêu đã khiến con người ta trở nên ngốc nghếch đến lạ, dẫu biết trước kết quả sẽ dẫn về đâu nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào lửa, để rồi cuối cùng nằm xuống trong thứ ánh sáng vừa ấm áp vừa lạnh lẽo kia. Liệu rằng trước khi kết thúc cuộc đời này, con thiêu thân ấy liệu đã nhận được dù chỉ là một tiếng yêu từ thứ ánh sáng huyền diệu kia chưa? Liệu rằng... Cơ thể này có thể chờ đợi đến ngày anh nói tiếng yêu hay không?

...

Trong một phòng kho nhỏ, dưới ánh sáng ấm nồng của mặt trời ban sáng, người đàn ông tuổi chực tứ tuần, trên người mang lên bộ đồng phục xanh rêu cấp bậc trung tướng đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế bành. Khuôn mặt ông có vẻ vô cùng nghiêm túc xem đi xem lại tài liệu chất chồng đang đặt trên bàn, chốc chốc lại nhìn lên phía trên, nơi có người đang đứng ngay ngắn từ đầu buổi. Phải mất tầm vài phút để người đàn ông đó cất ra tiếng nói đầu tiên.

"Họ tên?"

"Đường Tịnh Thi."

"Tuổi?"

"24."

Người đàn ông mặc quân phục hơi nhướng mi, có vẻ khá bất ngờ với câu trả lời kia của cô gái. Dưới đáy mắt hiện tại đã nhiều thêm tia khâm phục, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm túc như ban đầu, tiếng nói ồm ồm như sấm lần nữa vang lên.

"Chắc chắn đăng kí vào làm quân y riêng của thống tướng thật sao?"

Cô gái kia với mái tóc ngắn ngang vai, đôi mắt sáng như sao lấp lánh, sâu trong đó tia kiên định khó dời, đôi môi nhỏ xinh hơi hé ra, môi hồng răng trắng xinh đẹp vô cùng chắc chắn gật đầu với người kia.

"Đúng vậy ạ, theo cấp trên giao phó, tôi sẽ là quân y riêng của thống tướng kể từ ngày được chấp thuận."

Trái ngược với vẻ hào hứng của cô, người kia có vẻ hơi lo lắng, khẽ thở dài một tiếng, lại lần nữa hỏi lại.

"Đường Tịnh Thi, với cương vị là một người tuyển dụng tốt, tôi khuyên cô nên đổi chủ đi. Với thành tích tốt như cô thì thiếu gì nơi để lui tới, hà cớ gì lại phải tới doanh trại xa xôi hẻo lánh này để thành quân y riêng cho thống tướng Lục cơ chứ?"

Đường Tịnh Thi nghe vậy thì không khỏi ngơ người, quả thật đây là trường hợp đầu tiên cô đến một quân doanh mà có người ngay lập tức muốn đuổi về đấy, lần đầu tiên, kể từ khi cô tốt nghiệp đại học đến nay. Nhưng mà để đến được nơi này, cô đã phải nỗ lực học tập công tác rất nhiều. Để có thể chuyển quân doanh ở chốn đồng không mông quạnh này cô đã phải chăm chỉ vô cùng để cấp trên kí giấy xác nhận có thể chuyển khu vực... Cô đối với lòng tốt kia của trung tướng tất nhiên là không nhận rồi. Nhưng mở miệng từ chối ngay lập tức sẽ không phải lý, cô chỉ đành mập mờ dụng ý hỏi.

"Trung tướng, liệu đây có phải bài kiểm tra đầu vào của sự trung thành không ạ? Nếu thực sự là vậy mong ngài không cần phải lo lắng, Đường Tịnh Thi trước khi rời khỏi trường không những đã học thuộc lời thề Hippocrates mà còn nắm bắt rất rõ nguy hại bất cập của ngành này. Tôi tuyệt đối trung thành với Lục thống tướng và toàn bộ anh em trong ngành."

Lại thêm một tiếng thở dài nhẹ từ người đàn ông, ông dường như đang định nói thêm gì đó, nhưng có vẻ như sự tự tin thái quá đang thể hiện trên đôi mắt nâu sáng ngời của Đường Tịnh Thi đã khiến ông phải nuốt những lời đó vào trong. Chỉ thả ra vài tiếng bất lực:

"Tôi có ý tốt không muốn một mầm non tươi đẹp như cô bị Lục thống tướng dọa đến mức phải rời khỏi ngành mà thôi... Nhưng mà nếu cô đã kiên quyết như vậy thì tôi cũng không thể cản nữa. Dấu mộc đã đóng rồi, Đường Tịnh Thi, chào mừng cô đến với quân doanh số 101. Đội mũ lên, tôi sẽ đưa cô thăm quan một vòng."

Đường Tịnh Thi nghe vậy thì hớn hở vâng lời, đưa tay lên chào theo kiểu quân ngũ, sau đó thì lập tức nhận lấy mủ để trên bàn, lon ton chạy theo trung tướng, trên môi không ngừng rối rít tiếng cảm ơn.

"Không cần cảm ơn tôi đâu, cô thực ra là quân y riêng thứ 50 của thống tướng trong vòng hai tháng qua rồi."

"Vì sao ạ? Ngài ấy bị bệnh khó chữa hay sao vậy ạ?" - Trong giọng nói không giấu nổi sự lo lắng.

"Bệnh thì đã may mắn, để cô hiểu rõ hơn thì 49 người trước cô toàn những nhân tài kiệt xuất nhưng lại không thể chịu được tính khí của ngài ấy nên khóc lóc chạy trối chết đấy. Người chịu đựng được nhiều nhất cũng chỉ được vỏn vẹn hai ngày. Chậc, nếu mai hay mốt gì cô muốn rời đi thì đến chỗ tôi nhận giấy là được."

Đường Tịnh Thi chớp mắt liên hồi, đôi mắt sáng hình như hơi bất ngờ với lời tuyên bố của trung tướng, cụp mi xuống nhìn vào khoảng không vô định như đang hoài niệm về thứ gì đó.

Không phải... Lục Cảnh Nghi mà cô tâm tâm niệm niệm bao nhiêu năm qua, chắc chắn không phải là người như vậy... Trong tiềm thức của cô, hắn vẫn luôn là cậu bé nhút nhát rụt rè năm nào... Chẳng qua hoàn cảnh khắc nghiệt mới phải ép hắn trở nên như vậy. Chắc chắn là vậy!

Mải bận suy nghĩ mà Đường Tịnh Thi không để ý đến đường đi, chờ đến khi vị trung tá kia để mắt tới thì bóng dáng cô đã biến mất từ hồi nào...

...

Đường Tịnh Thi mãi thật lâu sau mới nhận ra là mình đi lạc khỏi vị trung tướng kia. Tuy nhiên với tình huống này cô cũng không hoảng hốt lắm. Một phần vì đã quá quen với trường hợp này, phần còn lại chính vì suy nghĩ rằng đây là quân doanh, Tịnh Thi đối với sự an toàn của nơi đây vô cùng tin tưởng. Vậy nên, cô cứ theo một đường đi thẳng, cứ thấy ngã rẽ là rẽ vào. Cho đến khứu giác nhạy bén của cô bị mùi máu tanh ngọt đang thoang thoảng dậy mùi trong không khí hấp dẫn, cô liền dựa vào mùi đó dẫn đường đi.

Không tốn nhiều thời gian, trước mắt cô liền hiện ra căn nhà gỗ được dựng khá sơ sài phía sau vườn rau rậm rạp. Mùi hương tươi mát của cây cỏ có vẻ át đi không ít mùi tanh ngọt của máu, cô nghĩ đó là lí do vì sao các binh sĩ khác không hề để ý tới.

Nhìn cánh cửa gỗ xộc xệch bên ngoài đang hé mở, Đường Tịnh Thi chắc chắn là có người ở bên trong. Tuy rằng linh cảm mách bảo cô phải lập tức rời khỏi nơi này ngay, nhưng cô vẫn bạo gan mở rộng cánh cửa bước vào bên trong.

Bên trong không có đèn, ngoài ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài phủ vào thì hoàn toàn tăm tối. Trong khi đôi mắt còn chưa thích ứng được môi trường trong bóng tối, bên tai đã nhận được tín hiệu khẩn cấp khi nghe thấy âm thanh trầm thấp lạnh lẽo phát ra từ bên trong.

"Không phải tôi đã cấm tất cả binh lính xuất hiện tại nơi này rồi hay sao? Vậy mà lại có kẻ kháng lệnh?"

Đường Tịnh Thi trong tích tắc thật sự bị dọa sợ, nhưng với độ gan lì của một quân y, cô không thể phớt lờ mùi máu tanh nồng đậm đang bao quanh chóp mũi của mình mà chạy khỏi nơi này. Áp chế sự sợ hãi đang cuộn trào trong lồng ngực, Đường Tịnh Thi tiến từng bước một về phía trước, ánh mắt có phần dè chừng, nhỏ giọng cất tiếng nói:

"Tôi không biết ngài là ai... Nhưng tôi là quân y, tôi có thể cảm nhận được ngài đang bị thương. Nếu như ngài cho phép, tôi muốn được chữa cho ngài, bất quá nếu ngài không cho phép, tôi chỉ có thể dùng sức lực của một người khỏe mạnh mà áp chế giúp ngài chữa bệnh."