Thống Tướng, Chờ Ngày Anh Yêu Em

Chương 11



Chậm đã... Khinh thường cô á? Cô rõ ràng là đang giúp hắn giải vây à nha!

Những cô gái đang vây quanh đám người họ, sau một tiếng ba ba từ miệng Đường Tịnh Thi phát ra đã quay ngoắt lại tròn mắt nhìn cô chằm chằm. Cả đám không hẹn mà cùng đồng thanh cất tiếng:

"Ba ba?"

Đường Tịnh Thi cười hề hề, đứng trước những ánh mặt thị phi, cô vẫn ung dung đáp lại:

"Ủa mấy chị gái không biết hả? Nhìn như vậy nhưng ba ba của em đã 40 rồi đấy, em cũng 18 rồi, mấy chị đừng để gương mặt của ba ba em lừa. Ổng có gen di truyền tốt nên mới lão hóa chậm vậy thôi."

Nghe được lời này, những binh sĩ đi theo đã không nhịn được mà bụp miệng nén những tiếng cười khúc khích trong cổ họng. Mà những cô gái kia vừa nghe xong liền trợn tròn mắt nhìn vòng quanh cô và hắn một lượt. Gì chứ, đẹp trai phong độ như vậy mà đã là một ông chú? Nhưng nhìn trẻ như thế này cơ mà...

Bởi vì dáng người của Đường Tịnh Thi vốn thuộc dạng nhỏ nhắn, thêm khuôn mặt trắng nõn non nớt nên những người kia có muốn hay không cũng đang ái ngại. Sau cùng bọn họ cũng phải rủ nhau rời đi, đám đông cũng nhờ thế mà giải tán một cách nhanh gọn.

Suốt một hành trình, cô ngoài nhìn thấy ánh mắt khinh thường của hắn lúc đầu tiên gọi hắn là ba ba xong, Đường Tịnh Thi hoàn toàn không bị Lục Cảnh Nghi bắt lại nói chuyện hay xử lý gì, đến cả một ánh mắt hắn cũng lười nhìn về phía cô.

Cứ ngỡ như hắn hoàn toàn hiểu chuyện mà cô làm kia là đang cứu vây cho hắn, vậy nên đối với chữ ba ba kia đã không muốn truy cứu nữa chăng?

Đường Tịnh Thi theo lối suy nghĩ của mình mà gật gù tán thành. Nhưng chạy trời không khỏi nắng, cô có vẻ đã quá tự mãn rồi đi. Thẳng đến khi lên được máy bay, cô mới hiểu rõ một chuyện.

Lục Cảnh Nghi hắn ta rõ ràng là một tên nhỏ mọn cao ngạo... Hắn bởi vì sân bay nhiều người, còn thêm camera mới không thèm để ý đến cô. Còn lúc lên máy bay rồi, hắn mới bộc lộ bản chất thật sự mà hắn có. Một tên nhỏ nhen ích kỷ hẹp hòi thù dai!

Đường Tịnh Thi vốn dĩ được đặt một vé nằm ở vị trí trung tâm máy bay, gần cửa thoát hiểm, nhưng lúc vừa đặt mông ngồi xuống ghế chỉ định, từ đâu thù lù bước đến một vị trung sĩ. Ánh mắt thật thà đầy sự hối lỗi tiến đến van cầu cô:

"Đường quân y, cô có thể đổi chỗ cho tôi được không? Tôi rất sợ ngồi gần cửa sổ, cho dù đã đóng rèm nhưng tôi cứ có cảm giác sắp bị ném ra bên ngoài vậy, rất ngộp thở... Cô... Có thể thương tình cho tôi một lần này được không?"

Đường Tịnh Thi vừa nghe xong không nghĩ nhiều liền lập tức đồng ý, dù sao thì thấy người gặp hoạn nạn thì phải dang tay tương trợ. Huống chi cô còn là một quân y nữa chứ, người ta nói "lương y như từ mẫu", thôi cứ coi như cô làm mẹ chăm sóc đám con thơ vậy.

Nhưng có lẽ sau hành động này của mình, cô nên suy nghĩ lại về tư tưởng "từ mẫu" của chính mình. Vì sao vị trung sĩ đó không nói trước với cô là... Người ngồi bên cạnh anh ta lại chính là người thương trong lòng mà mới cách đây vài chục phút, cô mới gọi người ta bằng hai tiếng 'ba ba' vô cùng ngọt ngào cơ chứ?

Đường Tịnh Thi gần như hiểu ra dụng ý trong lời nói của vị trung sĩ bên cạnh, không phải anh ta sợ ngồi gần cửa sổ, mà ghế bên cạnh chỗ cửa sổ đó là đại boss lớn đang trưng bộ mặt than tre... Cái khuôn mặt đang thể hiện rõ dòng suy nghĩ 'biến không nhanh tôi sẽ ném cậu ra ngoài cửa sổ.'

Vừa nhìn thấy cô đứng trước mặt, Lục Cảnh Nghi lập tức cong khóe môi, ánh mắt lam nhạt sắc bén như lưỡi dao nhìn đến như muốn cứa vài đường cơ bản đến gương mặt tái xanh của Đường Tịnh Thi.

Khóe môi mấp máy thành vài âm thanh cơ bản, trầm thấp, nhưng lại khiến người khác lạnh sống lưng:

"Sao lại qua đây ngồi rồi, con gái thân yêu?"

Cô có thể cảm nhận được, bốn chữ "con gái thân yêu" kia là hắn dùng lực mà gằn xuống, dường như muốn dùng cách đấy để nhận cô vào một cái hộp nhỏ, thả cô xuống dưới mặt đất bằng độ cao lúc này.

Lúc này, cô đã cảm nhận được những cái vỗ vai đầy an ủi của những binh sĩ tuyệt vời kia trước khi cô bước lên khoang máy bay rồi. Đó không phải là cái vỗ vai khích lệ cố lên trong nhiệm vụ, đó rõ ràng là cái vỗ vai nhằm an ủi cô, cũng như là mong cô sóng sót sau cơn bão sắp ập tới.

Cô bây giờ nói với hắn, cô sai rồi, cô không nên gọi hắn là ba ba để cứu giúp hắn, nếu nói như vậy, hắn sẽ khoan hồng cho cô mà đúng không?

"Ha hả, không phải ba ba, là đại ca, là boss lớn. Lúc nãy tôi thấy bọn họ làm phiền đến ngài nên tôi mới dùng hành động trượng nghĩa như vậy để đuổi họ đi một cách nhanh chóng mà thôi."

Lục Cảnh Nghi có vẻ như không muốn tha cho cô như vậy, đáy mắt cất chứa sự chế diễu cực độ, hướng đến cô phun ra những lời vàng ngọc:

"Đâu có, tôi cũng may mắn lắm chứ, chưa yêu đương đã có đứa con gái 26 tuổi, thua hẳn tôi 3 tuổi cơ mà. Rất tốt, sau này về nhà không cần lo chuyện cưới xin gì, đúng không con gái? Mà thôi, tôi dù sao nhìn cũng như ông chú 40..."

Thôi rồi, toang rồi, lần này động phải ổ kiến lửa thật rồi.

Đường Tịnh Thi chắp tay lại, hướng đến hắn cầu một mảnh tình thâm còn sót lại:

"Không có, xin thề, trong mắt tôi ngài vẫn đẹp trai phong độ ngời ngợi, tôi chẳng qua miệng lưỡi nhanh hơn não, không kịp suy nghĩ đã gọi ngài bằng ba ba. Tôi sẽ dùng một tháng lương tới của mình làm quà hối lỗi có được hay không?"

"Đang trong thời kỳ thực tập, cô lấy đâu ra lương mà đòi hối với chả lỗi?". Lục Cảnh Nghi nhanh chóng ném cho cô một viên đá lạnh vào đầu.

Đường Tịnh Thi tròn mắt nhìn hắn, đôi mắt trong veo chứa chan hoài nghi nhân sinh:

"Ngài nói... Tôi làm không công không lương hả?"