Thống Tướng, Chờ Ngày Anh Yêu Em

Chương 16



"Theo cảm nhận của cậu, thị trưởng mới nhậm chức là một người như thế nào?". Tay vừa chạm tới lí lịch của người này, Đường Tịnh Thi lập tức đưa ra trước mặt cho Hà An Thư.

Hà An Thư cầm lấy tờ giấy kia, im lặng một lúc rồi mới đưa ra ý kiến:

"Khá tốt, những buổi diễn thuyết của cậu ta khá được lòng người dân, chỉ mỗi tội còn quá trẻ nên toàn bị nói thiếu kinh nghiệm, nhưng chính cậu ta đã thể hiện bản thân tốt nhất. Buổi tranh luận gần nhất để lên chức thị trưởng, cậu ta đã dùng những thông tin khai thác được mà quật những tật xấu của toàn bộ ứng viên còn lại không thương tiếc."

Dừng một đoạn, Hà An Thư cầm điện thoại lên, gõ gõ một lúc, màn hình hiện lên một bài báo, Đường Tịnh Thi nhìn sang, cũng nhờ thế mà trông thấy nhan sắc thực của thị trưởng mới. Quả như An Thư nói, còn rất trẻ, nhìn khuôn mặt như thế này sợ còn chưa đến 35.

Hà An Thư hình như nghĩ đến điều gì đó, lại quay đầu sang lôi ra trong túi của mình một số tài liệu nhỏ, đưa cho Đường Tịnh Thi.

"Tịnh Thi, xin lỗi, nhưng cho đến giờ công việc tìm hiểu thông tin của mình vẫn chỉ có thể dừng lại ở thời điểm hai đứa trẻ bị bắt cóc trong đêm đó có liên quan đến một người đàn ông có tên Lý Chung. Nhưng thông tin của ông ta quá loãng bởi những chiến tích xấu xa..."

Bả vai Đường Tịnh Thi khẽ run, răng cắn môi đến đỏ ửng lên, cố gắng gượng tạo ra nụ cười cảm ơn đến An Thư. Nhưng bạn bè bao nhiêu năm, An Thư chẳng lẽ không nhận ra cô gái này đang bật khóc trong lòng hay sao.

Hai đứa trẻ ấy, mãi là vết thương lòng mà bao năm qua cô gái mạnh mẽ kia cất giữ mà.

"Cảm ơn cậu... Chỉ cần biết đến tên Lý Chung là được rồi..."

...

Đến nửa đêm cô mới trở về căn cứ, bước chân còn chưa qua được bậc thềm đã bị ánh mắt soi xét của người nào đó giữ chân lại, Đường Tịnh Thi cố gắng giữ tâm tình bất biến giữa dòng đời vạn biến, nở một nụ cười tươi tắn đáp lại đôi mắt lam nhạt của người nào đó.

"Hi, thống tướng đói không? Ăn một que viên xiên nhé?" Vừa nói, cô vừa đưa lên một bọc cá viên vẫn còn nóng hổi, khói nghi ngút bốc lên trong không trung.

Lục Cảnh Nghi rời khỏi bờ tường, tiến lại gần đến chỗ cô, cách cô một bước liền đứng lại. Nhưng khoảng cách ấy đủ để cô có thể cảm nhận được mùi hương hổ phách dịu phát ra từ cơ thể của người đàn ông, cùng một chút hương vị của... Rượu?

"Sao bây giờ mới quay trở lại?" Không phải một câu chất vấn, chỉ là một câu nghi vấn thông thường của một cấp trên nhìn thấy cấp dưới của mình không tuân thủ luật lệ mà thôi.

"Tôi... Cũng muốn thu thập thông tin."

Lục Cảnh Nghi vẫn nhìn cô chằm chằm như vậy, chỉ khác là không hỏi thêm câu nào nữa. Nhưng hắn cũng thật kỳ lạ, hỏi thì không hỏi, cũng không cho cô vào nhà, hai người cứ như vậy đứng ở ngoài thềm nhà được hơn nửa tiếng. Lúc này hắn mới chậm rãi bước vào trong, Đường Tịnh Thi còn nghĩ bản thân đã thoát rồi, ai ngờ câu sau của hắn chính là gọi cô theo cùng.

"Đường Tịnh Thi, cô cùng túi viên đó, đi vào phòng của tôi đi."

Đường Tịnh Thi muốn nói, nếu hắn thích ăn thì cô có thể biếu luôn túi viên này cho hắn mà, cũng không cần khoa trương đến mức gọi cô vào phòng riêng như muốn bàn bạc chuyện chính sự như vậy chứ?

Nhưng hình như cô đoán sai rồi, hắn thực chất gọi cô vào bàn việc chính sự thật. Căn phòng của hắn so với cô hình như còn nhỏ hơn một chút, đồ đạc đã được sắp xếp một cách gọn gàng ngăn nắp, trên bàn là những tài liệu, hình ảnh tư liệu của nhiệm vụ lần này.

Nhìn ngắm một hồi, Đường Tịnh Thi chợt nhớ ra, hình như hành lý của mình vẫn còn trong vali chưa được sắp xếp. Cô bởi vì quá gấp gáp, trước khi mọi người rời đi cô đã phải ngồi mất nửa tiếng để thích nghi được với việc lệch múi giờ, sau khi mọi người rời đi cô cũng theo đó mà chạy đi tìm Hà An Thư luôn rồi...

Bỗng chốc, một chiếc áo sơ mi mỏng được ném trước mặt cô, viền áo được thêu tinh xảo, nhìn qua có thể khẳng định đây là đồ được may thủ công giá trị không nhỏ, cho dù đã được giặt ủi sạch sẽ, nhưng chẳng hiểu sao mùi hương ở cổ tay lại khiến cô phải đáng bận tâm... Mùi hương này...

"Cô cảm nhận được gì không?"

"Mùi của Kali nitrat, thêm một chút hương than trộn lẫn với mùi hơi hắc, có thể là lưu huỳnh khi bị đốt cháy... Là mùi của thuốc súng?"

"Thuốc súng?" Lục Cảnh Nghi cũng không giấu nổi ngạc nhiên nhìn đến cô gái trước mặt này. Quả nhiên không ngoài mong đợi của hắn, cô quả thực có thể ngửi được những mùi hương ấy cho dù nó được pha lẫn tẩy giặt qua rất nhiều lần...

"Đúng vậy, tôi có thể khẳng định với ngài, đó là mùi thuốc súng, cây súng này dường như chất lượng không được tốt nên khi nổ ra mới lan nhiều mùi thuốc súng như vậy. Nhưng ngài lấy cái áo này từ đâu?"

Đến mức này, Lục Cảnh Nghi cũng không muốn giấu với Đường Tịnh Thi quá nhiều, liền lập tức nói ra nguồn gốc từ chiếc áo.

"Hôm nay tôi và Kha Vu đã đến nói chuyện với thị trưởng mới nhậm chức, tôi cố tình để nước đổ trên người, người giúp việc đã cho tôi chiếc áo này để thay. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương khác biệt nơi tay áo, nhưng không thể biết chính xác đó là mùi hương gì."

"Thị trưởng mới?" Bây giờ đến lượt Tịnh Thi đặt lại câu hỏi.

"Ngài đi mà không cho tôi đi cùng à?"

"Cô... Lúc ấy chưa đủ đáng tin."