Thống Tướng, Chờ Ngày Anh Yêu Em

Chương 18



Nguyên một bàn tụ tập lúc này lập tức đứng thẳng, không hô cũng răm rắp đồng đều quay đầu lại, ngẩng cao cầu, cùng một dáng điệu cười ngờ nghệch hướng đến chỉ huy của mình.

"Thống tướng, tối rồi sao ngài còn chưa ngủ đi, haha, tại chúng tôi ồn quá đúng không? Chúng tôi lập tức giải tán đây, ngài ngủ ngon, ngày mai còn phải làm việc cả ngày nữa đúng chứ?"

Lục Cảnh Nghi chậc lưỡi, trên cánh môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt không rõ cảm xúc gì, nhưng chính khuôn mặt lạnh nhạt ấy lại đem đến cho người khác cảm giác áp bách một cách kì lạ. Hắn đưa bàn tay của mình ra phía sau, làm hành động đứng nghiêm. Lập tức những lời sắp nói ra khỏi miệng của những binh sĩ còn lại cũng mọc cánh mà trôi dạt về phương trời nào.

"Giấc ngủ của tôi phiền cậu phải bận tâm rồi."

"Không phiền không phiền." Toàn bộ không bắt nhịp cũng vô cùng đồng thanh đáp lời.

"Còn có ý kiến gì không?"

"Không có ý kiến."

"Vậy được, ngày mai dậy sớm một chút, 10 vòng quanh thành phố xem như là hình phạt nhẹ cho các cậu, nhất là cậu đấy Kha Vu."

Vừa được nhắc đến tên, Kha Vu chỉ biết cúi đầu xuống tạ lỗi, cậu cũng bởi vì tò mò thôi mà... Không phải cậu mà tất cả mọi người trong quân doanh đều có thể nhìn ra, người quân y lần này, hình như đối với thống tướng có chút đặc biệt... Ngài ấy không lộ rõ ra bằng gương mặt, nhưng mỗi hành động, mỗi lời nói, ít nhiều vẫn luôn giúp đỡ cho cô ấy.

Có một binh sĩ dơ tay có ý kiến sau khi nghe thấy hình phạt có phần kinh hãi kia của Lục thống tướng, anh nói:

"Ngày mai 6 giờ chúng tôi không phải có nhiệm vụ kiểm tra thông tin của những vệ sĩ có mặt trong nhà của thị trưởng hay sao ạ?"

"Đúng vậy." Lục Cảnh Nghi gật đầu.

"Nhưng 10 vòng quanh thành phố sợ là không kịp..." Chàng thanh niên càng nói càng thấp giọng, cho đến khi chỉ là chút âm thanh lí nhí quanh cổ họng. Anh dường như đã tự tìm được đáp án cho riêng mình rồi thì phải.

Lục Cảnh Nghi cũng không làm anh thất vọng, bước đến, đập vai chàng trai có chí cốt dám mạo hiểm, nhẹ giọng trả lời câu hỏi chưa hoàn thiện của anh chàng.

"Vậy nên, buổi sáng, dậy sớm thêm một chút."

Cho đến khi Lục Cảnh Nghi rời đi, hình như là về hướng phòng của Đường quân y, bọn họ mới thở ra một tiếng, ngồi sõng soài dưới đất, khóc không ra nước mắt than vãn.

"Nếu tối nay tôi đi ngủ sớm, không ở lại hóng chuyện hay thì có lẽ đã không phải khổ như vậy rồi..."

Nhưng mà, số đông không hề bận tâm đến điều đó, anh chàng lúc nãy còn nhát như thỏ đế lúc này liền buông xõa, nở nụ cười ngờ nghệch hướng đến mọi người nói một câu.

"Có ai thấy không? Tay của thống tướng chắp ra phía sau không phải để oai nghiêm với chúng ta, mà là để che dấu túi viên xiên của Đường quân y..."

Cả đám lần nữa vì câu nói này mà rầm rộ lên, xin lỗi với tổ quốc, cho chúng con được thoát vai cao lãnh lạnh lùng của quân nhân 1 phút... Những binh sĩ này muốn bắt đầu đu cp giữa thống tướng và quân y rồi.

Kha Vu bất lực thở dài, đây đâu phải những người tinh nhuệ chọn ra để làm nhiệm vụ nữa chứ? Đây rõ ràng là những con người với con mắt của bà hàng xóm có thể soi được toàn bộ chi tiết lớn nhỏ mà.

Mà thôi kệ, dù sao thì chuyến đi này cũng không phải đơn giản gì, có được vài phút thư giãn như vậy, cũng coi như cho bọn họ thả lỏng đi.

...

Đứng trước cửa phòng của Đường Tịnh Thi, Lục Cảnh Nghi chưa kịp gõ cửa, phía trong phòng đã phát ra những âm thanh nói chuyện nhỏ của cô gái. Bàn tay đưa ra trên không trung cũng bị thu lại, hắn đứng im một lúc, nghĩ rằng chờ đợi cô nói chuyện xong thì sẽ tìm cô sau.

Nhưng người trong phòng không hề biết đến sự tồn tại của hắn, Đường Tịnh Thi một đường hướng ra cửa phòng ngồi bệt xuống. Khoảng cách thu ngắn lại chỉ là một cánh cửa, Lục Cảnh Nghi ở bên ngoài có thể nghe rõ toàn bộ những gì cô gái nhỏ đang nói.

"Con không về, mẹ, chừng nào chưa tìm được tung tích của hai đứa nhỏ, con sẽ không dừng lại đâu."

Trong điện thoại vọng lại âm thanh bất lực của Cao Thanh - mẹ của Đường Tịnh Thi, bà nói:

"Tịnh Thi, không phải mình con đau buồn, cha mẹ cũng vô cùng đau... Nếu lần này còn mất thêm con nữa, con hỏi mẹ còn có thể dùng động lực nào để tiếp tục tồn tại?"

"Mẹ, chúng con chỉ đang thăm dò trước tình hình, với cả con của mẹ là quân y, sẽ không phải ra tiền tuyến, mẹ không cần phải lo lắng thừa thãi như vậy... Lần này trở về thành phố E con sẽ không ghé qua nhà đâu, đợi xong việc, con sẽ xin phép về một thể."

"Giữ gìn sức khỏe, đang giao mùa, con đừng để bị cảm." Cao Thanh cho dù rất muốn nói thêm gì đó, nhưng cảm nhận được sự kiên định của đứa con gái này, bà chỉ đành thở dài nuốt lời vào trong, thay vào đó là vài lời nhắn nhủ.

"Ba của con cũng rất nhớ con... À... Ngày mai, con có đến ngọn đồi phía tây được không?"

Đường Tịnh Thi khẽ cười, dưới đáy mắt cất dấu những tia ấm áp, cô đáp:

"Đừng lo cho con, hai người biết con từ nhỏ đã mạnh mẽ cỡ nào rồi mà."

Lục Cảnh Nghi ở bên ngoài, dù không cố ý nghe lén, nhưng kì thật trước câu nói kia của cô, khóe môi hắn cũng bắt đầu cong lên.

Quả thật không hề yếu đuối chút nào.

"Về phần ngọn đồi phía tây... Nếu nhiệm vụ hoàn thành xong, con sẽ đến trước hoàng hôn thưa mẹ."

Đợi cho cô tắt máy, lúc này hắn mới gõ cửa phòng cô. Bởi vì khoảng cách khá gần nên không cần đến 2 giây, cánh cửa đó đã mở ra.

Trước mặt cô là Lục Cảnh Nghi đã thay thường phục, mái tóc mềm mại xõa xuống vần trán, quả thực dáng vẻ này càng khiến tuổi của hắn giảm đi thêm vài năm, như một cậu học sinh cấp ba. Phút chốc khiến cho cô có chút bị sắc dụ hoặc đến hai má hồng cả lên. Cô lắp bắp ngượng ngùng hỏi:

"Lục... Thống tướng, ngài tìm tôi còn có chuyện gì không?"