Thú Cưng Của Phản Diện Là Một Miêu Nữ

Chương 1: Trừng phạt



“Diệp Chi Lan! Không phải tôi đã nói với cô là đừng trợ giúp nhân vật phản diện nữa hay sao?”

Nhìn thế giới thứ sáu xụp đổ, Mao Mao khóc không ra nước mắt.

Rõ ràng nó là hệ thống hỗ trợ nam chính nhưng lại gặp phải một ký chủ ham mê nhan sắc của phản diện. Đi tới kết cục này, chính nó cũng không ngờ tới.

Cho cô làm mẹ nam chính thì cô nhận nuôi phản diện, cho cô làm em gái nam chính thì cô bao nuôi phản diện, cho cô làm vợ nam chính thì cô bán nhà để trả nợ cho phản diện luôn.

Đi qua sáu thế giới thì bốn cái loạn, một cái sụp đổ.

Nó chỉ thiếu điều hét lên rằng: “Diệp Chi Lan tôi phục cô rồi!”.

Diệp Chi Lan nhìn những mảnh vụn bay trong không gian hệ thống, ánh mắt nhàn nhạt, thờ ơ, còn có phần mất tập trung.

Cô đã sớm nói với Mao Mao rồi, cô không thích nam chính, cô chỉ thích phản diện, nó không nghe, cứ cố nhét cô vào nhiệm vụ trợ giúp nam chính cho bằng được cơ.

Ở trong không gian của hệ thống, đương nhiên Mao Mao cũng nghe được tiếng lòng của Diệp Chi Lan, nó phẫn uất gào lên.

“Phản diện đẹp trai, nam chính không đẹp sao? Người ta còn đẹp người đẹp nết nữa kia. Sao cô cứ phải đâm đầu vào cái thứ giả nhân giả nghĩa kia là sao hả?”

“Cậu dựa vào đâu mà nói họ giả nhân giả nghĩa? Đều là người nhưng sao nam chính được ưu ái mà phản diện phải nhận hết mọi cay đắng chứ?”

Diệp Chi Lan hừ lạnh, Mao Mao cũng không kém cạnh mà cãi lại.

“Trước khi hạnh phúc nam chính cũng phải trải qua không ít đắng cay mà, sao không thấy cô nhắc tới? Đó là thiết lập vốn có của nhân vật rồi, phản diện chính là phản diện, cô cho rằng không có quá khứ khắc khổ thì phản diện sẽ không trở nên xấu xa sao? Không có đâu.”

Diệp Chi Lan vẫn nhất quyết bảo vệ quan điểm của mình.

“Dù là tiểu thuyết thì vẫn phải có logic, chẳng ai vừa sinh ra đã xấu xa cả.”

“Có nhân vật phản diện đó.”

Một người một hệ thống cãi nhau qua lại, không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng, ngay lúc nhận được thông báo từ hệ thống tổng, Mao Mao chợt cười lạnh một tiếng.

“Diệp Chi Lan, vì nhiệm vụ của cô là hỗ trợ nam chính nên hệ thống cho cô vào nhận vật có lợi cho nam chính, chứ cô làm sao biết được sự biến thái của nam phản diện.”

“Biến thái gì? Tôi thấy họ rất tốt.”

Trải qua sáu thế giới, Diệp Chi Lan cảm thấy tính cách của các nhân vật phản diện không dễ sống chung nhưng chỉ cần cô không hại họ, thậm chí là giúp đỡ họ thì cũng sẽ trả ơn cô.

Đâu như mấy cái nam chính, thấy ánh trăng sáng gì đó là vứt ân nhân ra chuồng gà luôn. Với họ, nếu cô không phải là nữ chính thì cho dù cô có đánh đổi cả cuộc đời để cứu một ngón tay của họ thì cô vẫn chẳng là cái thá gì hết.

Mao Mao vừa xem thông báo, vừa nói chuyện với Diệp Chi Lan, nếu để ý sẽ thấy được nó đang có chuyện gì đó rất hưng phấn.

“Trong những thế giới kia, cảm xúc của phản diện đối với cô nhiều nhất cũng chỉ là biết ơn, đợi khi thứ cảm xúc ấy thay đổi, tôi xem cô thưởng thức thế nào.”

Ở trong không gian của hệ thống, Diệp Chi Lan không thấy được hình dáng cụ thể của Mao Mao, chỉ nghe được tiếng nói.

Cảm giác có điều chẳng lành, cô cau mày nhìn vào khoảng không trước mặt.

“Mao Mao, cậu có ý gì?”

Lúc này, cô nghe được tiếng nói nhỏ của Mao Mao.

“Cô đã thích phản diện như vậy thì tôi cho cô ‘hưởng’.”

Diệp Chi Lan còn chưa kịp hỏi thì một bảng thông báo đỏ rực đã hiện lên trước mặt cô.

[Ký chủ Diệp Chi Lan.

Vi phạm: Năm lần không hoàn thành nhiệm vụ.

Trừng phạt: Trở thành thú nuôi của nhân vật phản diện trong thế giới tiểu thuyết ‘Không thể ngừng yêu’.]

“Đợi đã, không phải tới thời điểm tôi trở về thế giới cũ rồi hay sao? Mao Mao, tôi không nhận nhiệm vụ này.”

Diệp Chi Lan dứt khoát từ chối, đến lúc về nhà rồi, cô còn nhận nhiệm vụ làm gì chứ? Hơn nữa, làm người còn chẳng hơn ai, ai lại muốn làm thú?

Chẳng qua vì thời gian chưa tới, cô chưa thể trở về thế giới nguyên bản nên mới nhận vài nhiệm vụ chơi cho vui thôi. Sớm biết sẽ thế này thì cô đã chẳng nghe lời Âm Vụ mà tới hệ thống nhiệm vụ.

Nhìn bộ dạng hiếm khi nghiêm túc của Diệp Chi Lan, Mao Mao có phần đắc ý.

“Nhóc Chi Chi à, cô chơi thì vui nhưng hệ thống nhiệm vụ như tôi thì không. Hơn nữa, cái này không phải là nhiệm vụ mà là trừng phạt, cô không muốn cũng phải làm.”

“Mao mập, lúc đầu cậu không nói làm sai sẽ bị chịu phạt.”

“Tại tôi đâu nghĩ cô sẽ chơi lớn như thế.”

Mao Mao lập tức lên giọng.

Từ lúc nhận nhiệm vụ đầu tiên cho tới nhiệm vụ thứ sáu, tổng thời gian theo tổng bộ còn chưa được mười năm mà Diệp Chi Lam đã quậy banh nóc như vậy, nó cũng đâu có ngờ được chứ.

Một, hai cái thì nó còn nói đỡ cho được, đây những năm cái, không chỉ làm loạn mà còn khiến thế giới xụp đổ, hệ thống tổng bộ trực tiếp ban lệnh, cô không chịu thì người chịu sẽ là nó.

Nhưng tất nhiên điều này Mao Mao không nói ra, nó nhìn sắc mặt Diệp Chi Lan tái dần thì hạ giọng.

“Hầy, biết sợ rồi đúng không? Tôi đã bảo rồi mà, vui thôi đừng vui quá, cuối cùng chỉ thiệt cô thôi.”

Diệp Chi Lan ngồi xụp xuống, gương mặt thẫn thờ.

“Mao Mao, nói vậy … là tôi không thể trở về thế giới nguyên bản nữa sao?”

Cô đợi đến giờ phút này cũng chỉ vì để trở lại thế giới ban đầu, nếu không thể nữa thì cô tồn tại có ích gì?

Nhìn cô gái trước mắt đang đứng trước bờ vực xụp đổ, Mao Mao vội nói:

“Không phải, đây chỉ là trừng phạt thôi, cô vẫn có thể quay về.”

“Thật sao? Làm thế nào?”

Đôi mắt Diệp Chi Lan sáng lên.

Mao Mao híp mắt nhìn cô.

Lật mặt nhanh thật.

“Chỉ cần cô ở đó đủ thời gian trừng phạt quy định là sẽ được quay lại.”

“Đủ thời gian trừng phạt? Là bao lâu?”

“Cái này … tôi cũng không rõ, họ không cho tôi biết.”

Mao Mao nhìn dãy số chạy trước mặt, trợn mắt nói dối rồi bổ sung thêm.

“Nhưng cô yên tâm đi, thời gian sẽ không quá dài đâu, hơn nữa cũng không ảnh hưởng gì đến việc cô trở về thế giới nguyên bản hết. Ngoài ra, hệ thống tổng có nói với tôi, tuy là trừng phạt nhưng họ vẫn có cô cơ hội, cô có thể làm giảm thời gian trừng phạt”

“Thật sao? Bằng cách nào?”

Đôi mắt Diệp Chi Lan ánh lên tia hy vọng.

“Kết hôn với nhân vật phản diện.”