Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng

Chương 64: Triền miên bên em



Vừa mút phía trên và vừa luân động phía dưới thì thật sự là thoải mái. Cả hai người đều rất sung sướng. Thục Nghi cảm thấy giống như điện truyền qua từ nơi này đến nơi khác trên cơ thể cô vậy.

Lục Thiên Phong tăng nhanh tốc độ, mạnh bạo tùy ý thọc vào rút ra bên trong hang chật hẹp, lại là một cú đâm thọc mạnh mẽ, trực tiếp va chạm đến cửa tử cung.

Thân thể của cả hai đều nhịn không được mà run run.

"A... ông...ông xã...lại cắm đến tử cung của em... Thật là..... sâu quá... Em sắp không chịu được nổi rồi..."

Tiếng rên rỉ bị đứt quãng từ miệng nhỏ của Ngô Thục Nghi.

Đôi chân non mịn thon dài quấn ở trên eo Lục Thiên Phong làm cho bủn rủn vô lực, gần như sắp tuột xuống. Lục Thiên Phong lại trực tiếp nâng hai đùi cô lên cao rồi đặt ở trên vai anh. Tư thế này làm cho anh thích nhất và sướng nhất vì cự long tiến vào càng sâu, tiến vào sâu nhất có thể. Cự long của Lục Thiên Phong cắm vào giống như ngâm mình ở trong suối nước nóng ấm áp dào dạt.

Ngô Thục Nghi vừa sướng lại vừa kêu lên “ Sâu..sâu quá..a..không được…em sắp..sắp bị anh cắm…a…a…a chịu…chịu không nổi…ông…ông xã!” Cô bị cắm vừa sâu lại vừa tàn nhẫn, toàn bộ thân mình đều lắc lư.

“Bà xã! anh cắm em sướng không?" Lục Thiên Phong hỏi

"Sướng…sướng chết mất” Ngô Thục Nghi rên rỉ trả lời.

“Bã xã! Em muốn anh cắm vào mỗi ngày không?”

Thấy cô im lặng không trả lời, đột nhiên Lục Thiên Phong ngừng động tác lại mà uy hiếp Thục Nghi.

Thục Nghi đang sung sướng và khoái cảm treo ở không trung, vừa khó chịu lại vừa ngứa, cô vặn vẹo thân thể muốn tiếp tục nhưng Thiên Phong lại cố tình không không dao động, chỉ mắt lạnh nhìn cô vặn vẹo. Thục Nghi bị dày vò đến khó chịu.

“Em mau trả lời anh đi, muốn không? Lục Thiên Phong mất kiên nhẫn lại hỏi Thục Nghi lần nữa.

“A…Phong anh mau động đi, em ngứa quá không chịu nổi…Em Muốn…rất muốn… anh làm mỗi ngày…như thế này”

“Bà xã! Em nhớ kĩ đó, anh sẽ làm mọi lúc khi anh muốn”

“Dạ, em sẽ nghe lời anh, anh mau động đi mà…”

Lục Thiên Phong nghe được câu trả lời và lời than thở của cô mà trong lòng tràn đầy vui sướng, anh dừng lại anh cũng không muốn như vì cô im lặng không trả lời nên anh phạt cô mà cũng tự hại mình. Không động đậy anh cũng khó chịu như cô thôi nhưng là đàn ông anh phải kìm chế mọi lúc cần thiết khi có thể.

Anh một tay bóp chặt eo nhỏ của Ngô Thục Nghi, bên dưới lại tiếp tục trực tiếp dùng lực đâm về phía trước, cự long lao vào trong hang nhỏ ướt át lầy lội rồi bắt đầu mạnh mẽ va chạm.

"Phong!...Thật sướng..." Ngô Thục Nghi tiếp tục âm thanh ngâm nga của mình.

“Em gọi anh là gì? Bà xã”

Thục Nghi bất giác gọi sai cô lấy tay che miệng lại đôi mắt to tròn nhìn anh.

“Em biết mình sai thì như thế nào không?” Vừa nói xong Lục Thiên Phong luân động mạnh, cuồng nhiệt và sâu hơn nữa, mỗi động tác dường như rất nhanh và liên tục khiến đầu óc Thục Nghi trống rỗng không suy nghĩ kịp để đáp lại, cô chỉ còn biết rên rỉ mà thở dốc liên tục. Mãi một lúc sau cô mới có thể thốt lên lời mình nói

“Ông…ông xã.. xã!!! Em sai…sai rồi”

Lục Thiên Phong cố tình không nghe lời nói cô chỉ nghĩ điên cuồng nhanh chóng đâm thọc. Thục Nghi phải hét lên thật lớn anh mới nhẹ nhàng làm bình thường lại như ban đầu.

Một lúc sau, Lục Thiên Phong lại tiến công càng lúc càng mãnh liệt, cả người Thục Nghi lên cao trào, tử cung của cô cũng bị cự long thọc xuyên qua, cự long lớn đột nhiên đẩy mạnh hai mảnh cánh hoa nhỏ hẹp ra, ngay sau đó lại nguyên cây lui ra ngoài xong lại hung hăng toàn lực cắm vào bên trong.

Bị đâm thọc liên tục vài cái như vậy, Ngô Thục Nghi thật sự không chịu nổi mà phun trào dòng nước trong suốt ra ngoài, đầu nấm bị dòng nước trong suốt ập lên đến tê dại, cảm giác bản thân cũng sắp đầu hàng. Anh ôm chặt Ngô Thục Nghi kề sát vào nhau rồi cuối cùng luân động thêm chục cái một lượng lớn t..inh d..ịch đặc sệt liền trực tiếp bắn vào tử cung của Thục Nghi, thân thể vô lực nằm trên giường mà thở hổn hển. Thiên Phong cẩn thật rút cự long ra ngoài và cũng ngã người nằm bên cạnh cô mà thở dồn dập, anh quay sang hỏi cô:

“Sướng không?”

Cự long ướt dầm dề như là mới vừa ngâm trong nước, còn có vài giọt t..inh d..ịch màu trắng.

Giờ phút này Thục Nghi đã thấm mệt giọng cô như bị tắt tiếng, chỉ biết ra dấu “gật đầu” chứ không thể nói lên lời.

Lục Thiên Phong lấy khăn giấy lau chùi ở cho cô và anh, cả hai cơ thể còn trần như nhộng, chỉ che phủ bởi lớp chăn ấm trên giường, anh nhìn đồng hồ. Hiện tại đã hơn ba giờ sáng, anh có chút mệt mỏi nhưng vẫn còn ham muốn, nhìn người bên cạnh giờ chắc đã đi vào giấc ngủ rồi. Thiên Phong gác tay lên trán suy nghĩ.

Mười hai giờ từ quán bar trở về, trên đường về do anh không kiềm chế được mà đã cùng cô ngay con đường vắng. Đến hơn một giờ mới về tới khách sạn và giờ đã ba giờ nhưng cảm giác ham muốn xâm chiếm vẫn còn.

Đến ba giờ ba mươi sáng, tư thế nằm ôm cô phía sau lưng, Thục Nghi nhắm mắt ngủ thờ đều đều, riêng Thiên Phong vẫn chưa ngủ được, anh cứ hết lăn bên này rồi lại ôm vợ trằn trọc hơn bao mươi phút dù còn đang mệt nhưng không tài nào chộp mắt nổi.

Bàn tay to lớn hư hỏng lại mò vào lớp chăn đang xoa bóp bầu ngực căn tròn của cô, rồi rảo khắp nơi trên cơ thể Thục Nghi, anh ngốc đầu lên ngặm và m..út vành tai Thục Nghi. Không muốn gọi cô dậy làm tiếp mà tự hì hục làm một mình.

Cự long thô dài đã c..ương cứng từ khi anh thăm dò bàn tay lên bầu ngực trắng to tròn kia. Thiên Phong trực tiếp cho cự long đâm vào hang động nhỏ của vợ từ phía sau. Vậy là anh cứ liên tục va chạm luân động, từ động tác chậm đến nhanh dần.

Đến khi Thục Nghi mệt mỏi không muốn mở mắt nhưng vì khoái cảm bao vây hang nhỏ chật hẹp luôn nhiều nước và đợi sẳn thì tiếng rên ngâm nga lại phát ra từ miệng Thục Nghi.

Ngô Thục Nghi không phản kháng mà nằm chịu trận, Thiên Phong ôm lấy vòng em nhỏ mà ra vào phía bên dưới, bên trong hang nhỏ nước rất nhiều mà lại nóng ấm, cảm giác này Thiên Phong cực kì thích và anh muốn cấm tiểu đệ mình vào trong mà đi ngủ cũng toại nguyện.

Thế là Lục Thiên Phong càng thêm điên cuồng thọc vào rút ra ở bên trong hang nhỏ của cô. Tiếng va chạm thân thể và bên tai còn vang lên tiếng rên ngân nga của Thục Nghi, đặc biệt vang dội ở trong đêm yên tĩnh khiến người nghe như Thiên Phong không kìm lòng được.

Đôi mắt Lục Thiên Phong tối sầm lại tận hưởng bên trong tiểu đệ đang có hàng ngàn miệng nhỏ co bóp, sau đó dùng sức cắm vào bên trong kịch liệt đâm thọc.

Ngô Thục Nghi không nhịn được nữa mà cô rên rên ra âm thanh “Ân..a…ô…ô”

Hang nhỏ bị Lục Thiên Phong điên cuồng va chạm, trên hai đồi núi bị anh thoa bóp nhiệt tình. Cô không chịu nổi nữa mà phối hợp cùng anh. Thiên Phong thấy vậy liền ngồi dậy, đỡ mông cô lên cao, chân cô khuỵu gối nhìn về phía trước. Anh đâm từ phía sau cảm nhận được bên trong hang nhỏ càng lúc càng nóng, đường đi chặt hẹp, sướng đến mức anh tê dại, Lục Thiên Phong vội vàng vỗ mông nhỏ của Thục Nghi:

"A…sướng quá…sướng không thể tả nổi."

Thục Nghi cũng không muốn kẹp chặt như vậy nhưng khoái cảm bên dưới va vào liên tục, bên trên hai đồi núi thì bị hai bàn tay của Thiên Phong vân vê đến mức như có một dòng điện lan tràn ra toàn thân, dây thần kinh không khống chế được mà căng thẳng.

Động tác Thiên Phong càng lúc càng nhanh, cây gậy không ngừng va chạm, anh không khống chế d..ục v..ọng muốn bắn t..inh, cứ đâm thẳng tới. Ngay sau đó t..inh d..ịch nóng bỏng đặc sệt phun trào ra, vừa ra xong cô lại nằm sắp người mà thở hổ hển thì thào:

“Ông xã! Em mệt lắm…tha cho em đi mà”

Thiên Phong không nói lời nào mà lấy cự long ra và ngồi xuống giường thở dồn dập, sau một lúc anh mới có thể nói ra.