Thư Ký Lâm, Tôi Thích Em

Chương 15



Chuyện không to tát nhưng cũng được xem là đợt chiến tranh lạnh đầu tiên. Chín giờ tối, Lục Cảnh Ngôn vẫn còn ở tập đoàn, hắn đứng nhìn thành phố dưới chân hắn, sự cô tịch khó tả. Hắn biết cô đã giận, cũng biết là lỗi do hắn, ắt hẳn cô sẽ thấy thất vọng.

Điện thoại trên bàn hắn reo vang, hai chữ "Bảo bối" nhấp nháy khiến hắn chần chừ, hắn từ từ bấm nghe.

"Có phải chủ tịch Lục không ạ?"

Đầu dây là một giọng nói hoàn toàn xa lạ.

"Tôi là Chu Nhược Ninh bạn của Lạc Lạc, anh có thể đến đón cô ấy không? Cô ấy say rồi."

"Được, cho tôi địa chỉ."

Hắn phóng xe như bay trên đường tìm địa chỉ club mà cô gái kia đưa. Lúc hắn bước vào, đánh mắt liền tìm thấy cô gái của hắn đang nằm gục trước đám vỏ chai, bên cạnh là một cô gái đang giật ly rượu từ trong tay cô ra.

Lục Cảnh Ngôn xuất hiện khiến Chu Nhược Ninh hơi giật mình. Cô hơi lùi ra.

"Không biết có chuyện buồn gì mới gọi tôi đi uống rượu, tôi không thể đưa cô ấy về nhà được mới gọi cho anh."

"Cô ấy uống bao nhiêu rồi."

"Trên bàn đều là của cô ấy."

"Cảm ơn cô, tôi sẽ cho người đưa cô về."

Chu Nhược Ninh nhìn một thân tây trang quý phái đang dịu dàng bế bổng Lâm Lạc lên. Đây là lần đầu cô gặp Lục Cảnh Ngôn, hắn trong tưởng tượng của cô là một người lạnh lùng xa cách, hôm nay diện kiến cô mới hiểu hắn xa cách mọi người trừ Lâm Lạc.

Lục Cảnh Ngôn đặt Lâm Lạc vào ghế trước dịu dàng thắt dây an toàn cho cô, cô khi say rất an tĩnh, yên lặng nằm trên ghế. Hắn vòng qua ghế lái lái xe mang cô về nhà.

Xe chạy vào gara, hắn cúi người bế cô vào nhà, cô bây giờ mới bắt đầu lẩm bẩm mắng anh.

"Lục Cảnh Ngôn là đồ tồi, Lục Cảnh Ngôn là tên khốn... Dám lớn tiếng với em... Anh tưởng em không ghen sao? Em ghen nhưng thất vọng nhiều hơn, anh vậy mà lại không tin em..."

Tiếng cuối cùng đổi thành tiếng nức nở, Lục Cảnh Ngôn ngồi xuống sofa rồi ôm cô vào lòng, Lâm Lạc đang khóc, hắn chợt cảm thấy chính hắn đúng là đồ tồi.

"Anh xin lỗi, anh không đúng."

Hắn cúi đầu hôn lên môi cô, có dịu dàng có cuồng dã. Lâm Lạc dần mất sức đánh vào ngực hắn. Hắn bế cô từ phòng khách vào phòng ngủ, cởi dần quần áo của cô ra.

"Lạnh..."

"Từ từ rồi sẽ nóng."

Đêm hôm đó là một đêm hoan ái mãnh liệt, Lục Cảnh Ngôn chỉ hận không thể khảm cô vào với hắn. Lâm Lạc mệt mỏi nằm ra giường còn Lục Cảnh Ngôn thì thoả mãn hôn lên trán cô. Rồi hắn mang cô vào phòng tắm.

Hôm nay với hắn là một đêm mãnh liệt, nơi đó của cô khi hắn tẩy rửa đã chảy ra không ít tinh hoa của hắn. Lâm Lạc ngâm nước nóng một chút được hắn ôm ra giường liền lăn ra ngủ. Cũng phải, hôm nay cô mệt rồi, cũng tại tên khốn như hắn cả.

"Lục Cảnh Ngôn, biến ra, em không muốn nhìn thấy mặt anh."

Đây là tâm trạng kích động của Lâm Lạc khi tỉnh dậy thấy bản thân cô không mặc quần áo còn tên nằm cạnh lại vẫn còn ngủ. Chết tiệt, cô chỉ nhớ mang máng tối qua cả hai đã làm chuyện đó cả đêm. Lâm Lạc vớ lấy gối đập lên người anh.

"Lại sao vậy? Hôm nay nghỉ, mau ngủ đi."

"Em ghét anh, tên khốn, mau cút ra."

"Thôi nào, nằm xuống ngủ đi, em không mệt sao?"

"Anh cút ra ngoài cho em."

"Không phải tối qua đã hết giận anh rồi sao?"

"Khi nào?"

Lục Cảnh Ngôn vội ôm cô nhấn vào giường rồi bọc cứng cô trong vòng tay hắn.

"Anh xin lỗi vì nóng giận tức thời mà làm em tổn thương, tối qua anh vốn định tìm em nhưng khi tìm được em đã rất say rồi. Anh biết anh là một thằng khốn, anh biết em thất vọng, nhưng đừng đuổi anh đi được không? Anh yêu em."

"Em vốn không muốn vì chuyện này mà cãi nhau bởi vì em đã không chịu được Dương Hân Nghiên kia quyến rũ người đàn ông của em. Nhưng em chưa kịp làm gì anh đã bảo em không ghen, em ghen rất ghen đấy nhưng em chỉ khó chịu trong lòng chứ không muốn bộc phát."

"Anh biết, là anh sai."

"Cảnh Ngôn, em thực sự rất yêu anh, đừng làm như vậy nữa được không?"

"Được."

Hai đôi môi lại hoà nhau làm một, khi môi hắn không an phận dịch dần xuống cổ, Lâm Lạc mới đẩy hắn ra.

"Em mệt lắm, em muốn ngủ."

"Em ngủ đi, anh làm."

"Tối qua chưa đủ hay sao?"

"Chưa bao giờ là đủ."

Hắn lật người đem cô đặt xuống dưới thân, bàn tay xoa nắn ngực cô, vật lớn kia của hắn đặt ở miệng huyệt cô ma sát tăng kích thích.

Khi gò má Lâm Lạc dần ửng đỏ, môi cũng bật ra những tiếng ngâm nga yêu kiều thì hắn mới từ từ đem vật kia chôn vào huyệt đạo của cô.

Lục Cảnh Ngôn luôn nghĩ mình là một kẻ biết tiết chế, nhưng khi gặp Lâm Lạc, lí lẽ này đã bị vứt đâu không rõ. Chỉ cần nhìn thấy cô, hắn đều muốn đặt cô dưới thân hắn. Khi gặp cô, những cô gái khác đều trở nên tầm thường. Hắn đã nghĩ cuộc đời này chỉ cần có cô là đủ.

"Ahh... anh đừng... vào trong..."

"Em có tư cách giữ lại tinh hoa của anh."

Đôi nam nữ trên giường triền miên quấn quýt, nữ nhân dịu dàng, đôi chân thon dài quấn lấy hông nam nhân. Nam nhân cường tráng mãnh liệt luận động liên hồi, ánh mắt nhìn nữ nhân ngập tràn sự sủng nịch.

Khi hắn bắn vào bên trong cô, cả hai cùng thở dốc vì một màn kích tình. Hắn chôn luôn người anh em của mình trong nơi đó của cô, cứ vậy ôm cô mà nhắm mắt.

"Ưm, Cảnh Ngôn mau rút ra."

"Như thế này rất ấm, anh thích."

"Rất khó chịu, không được."

Cô vặn vẹo hông, mông cứ ma sát chỗ đấy lại cảm thấy hình như người anh em của hắn trong cơ thể cô lại lớn hơn.

"Cảnh Ngôn, anh mau rút ra, em chịu không được mất."

Hắn xoay người đặt cô lên trên hắn, nơi đó vẫn dính chặt nhau.

"Khó chịu thì em làm đi, anh để em tự do hành hạ anh."

Gò má của Lâm Lạc đỏ ửng, cô vặn vẹo mông vì sự kích thích, miệng vẫn ngâm nga yêu kiều.

Được một lúc lâu, sau khi bụng dưới của hắn lênh láng nước từ trong cô chảy ra thì cô cũng không còn sức nữa. Lâm Lạc nhìn hắn, ánh mắt mông lung hờn dỗi.

"Em không nổi nữa, anh làm đi."

"Tuân lệnh bảo bối."

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là ngồi dậy để đỡ cô, môi hắn ngậm lấy môi cô. Hắn giữ eo cô ma sát lên xuống, hai con thỏ trước ngực vì từng đợt dịch chuyển mà nảy lên ma sát với ngực hắn. Lâm Lạc kiệt sức rồi, cô ôm lấy cổ hắn mà đón chịu từng đợt từng đợt của hắn, không biết cô lên đỉnh bao nhiêu lần, chỉ biết drap giường đã ướt sũng, cũng không biết hắn làm bao nhiêu lâu, chỉ biết cô như đã ngất trong lòng hắn.

Lục Cảnh Ngôn nhìn Lâm Lạc ngủ say bên cạnh thật muốn mọi thứ dừng lại ở hiện tại, chỉ có cô và hắn, như vậy là quá đủ.