Thử Một Lần Bước Về Phía Anh

Chương 7: Bạch nguyệt quang



Cô gái nhỏ này ăn uống cũng quá ngoan rồi, cô cứ thế ăn không phát ra tiếng động, cũng không nói chuyện

Phải đến cuối bữa khi thanh toán xong cô mới ngước mắt lên nhìn anh một chút.

Rất nhanh bữa ăn đã kết thúc, anh cùng cô đi bộ về kí túc xá, tiếc rằng quán cháo này ở quá gần với kí túc xá, tiếc rằng anh không thể ngưng đọng khoảnh khắc này đây. Anh muốn bên cô thật lâu, mãi mãi cũng được, chỉ cần cô chịu ở bên anh

Đứng trước kí túc xá, cô gái nhỏ mới lấy hết can đảm mà mở lời với anh:

- Đàn anh, em về kí túc đây

Chàng trai khi ấy tim hẫng một nhịp, nở một nụ cười thật tươi dành cho cô khẽ đáp

- Ừm

Ái Hạnh vì nụ cười này mà rung động, vì nụ cười này mà muốn sống thật tốt quãng đường đời còn lại cùng người đàn ông trước mặt. Bởi lẽ nụ cười này thuộc về anh ấy, Lục Cảnh Nghi

- Đàn anh, ngủ ngon

Nói rồi cô mỉm cười thật nhẹ, khóe môi cong lên thật xinh đẹp nhưng rất nhanh đã chạy về phòng kí túc xá của mình

Cô gái nhỏ này quả thật... có chút trẻ con. Nhưng chắc chắn, cả đời này, cô gái nhỏ này chỉ có thể trẻ con được với một mình Lục Cảnh Nghi này thôi.

Đêm khuya, trời lạnh, trăng rất sáng, đủ để chiếu rọi xuống mặt đất, có một chàng trai đang đi bộ, hai bên đường cây lá cũng chen chúc nhau mà phát ra tiếng động qua từng đợt gió. Chàng trai kia, tâm trạng thoải mái đến lạ thường.

Anh về đến biệt thự của Lục gia cũng đã là mười giờ đêm. Dì An đợi anh từ khi anh ra khỏi nhà mà không biết anh đi đâu, chỉ biết rất vội vàng như sợ bỏ lỡ một điều gì đó quan trọng.

- Cậu chủ, cậu đã đi đâu vậy?

Dì An cất giọng hỏi trong sự lo lắng thấp thỏm, chỉ nghe thôi đã hiểu dì đã lo lắng cho anh nhường nào, đối với dì,Cảnh Nghi như con của mình vậy

- Dì An, con chỉ đi ăn cháo thôi

Vừa nói Cảnh Nghi vừa gãi gãi đầu cười cười như muốn trấn an dì

- Cậu chủ, cậu là... đi cùng cô bé kia?

Dì An nghe vậy thì cũng tò mò mà hỏi, bởi vì cậu chủ nhà bà không có thói quen ăn khuya, đặc biệt là khi đã ăn cơm tối rồi

- Vâng, đúng là cô ấy

Anh cũng không ngần ngại mà trả lời thật với dì An, dù sao thì trong chuyện này, dì An có lẽ hiểu rõ hơn cậu, có khi sẽ còn là trợ thủ đắc lực trong tương lai của anh nữa

Nói xong thì anh cũng nhanh chóng mà lên phòng mình. Mười hai giờ đêm anh vẫn không thể chợp mắt một chút nào. Còn phải nói sao, cô gái nhỏ nhà anh nói anh " ngủ ngon " còn cười với anh, rõ ràng là muốn lấy mạng người.

Nửa đêm rồi, anh không ngủ được, lại nổi lên lòng xấu xa, muốn người khác cũng không thể ngủ được đành nhắn tin cho người bạn thân nhất của mình Chu Nhất Minh, chính là người đã nói cho anh biết cô đi ăn cháo

[ Còn thức không? ]

Bên này Chu Nhất Minh đang say giấc liền bị tin nhắn này đánh cho tỉnh. Bị người khác phá giấc ngủ liền không vui mà hằn học nhắn lại

[ Cậu có bệnh sao, nửa đêm rồi ]

Anh bên này nhận được tin nhắn liền thắc mắc, mình có bệnh sao? Cũng đúng, anh bị yêu cô sắp chết rồi, chính là bị giai đoạn cuối

[ Tôi không ngủ được ]

Nhất Minh sau khi nhận được tin nhắn này đi từ giật mình đến kinh sợ, Cảnh Nghi bạn anh thật sự là có bệnh, chẳng lẽ ăn cháo cùng thiên thần nhà hắn xong liền phát bệnh điên, tối đến muốn cắn người sao? Nhanh chóng là một tin nhắn thoại gửi đến với giọng điệu ngái ngủ

[ A! Tôi nói này Lục Cảnh Nghi, cậu phát bệnh cũng thật biết chọn giờ, tôi khuyên cậu nên đi tìm bạch nguyệt quang nhà cậu giải quyết, không thì biến đi, đừng làm phiền ông đây ngủ ]

Oa! Anh không ngờ chơi chung bao năm, Nhất Minh còn có bộ dạng ngái ngủ không biết trời cao đất rộng gì liền nhanh chóng gửi lại một tin nhắn thoại

[ Cậu dám? ]

Nghe đến đây thôi cậu ta cũng liền bật dậy, không xong rồi, cậu ta điên rồi, lúc ngủ không ngờ chính bản thân mình đưa mình vào chỗ chết

[ A Nghi, mình sai rồi, là mình phát bệnh ]

Tin nhắn thoại được gửi đi với giọng điệu tủi thân vô cùng

Sau đó một lúc lâu cũng không thấy Lục Cảnh Nghi đáp lại tin nhắn, nghĩ rằng anh đã đi ngủ, lúc này Nhất Minh đang định vào giấc thì một tin nhắn được gửi đến. Trời đất, như bị dọa cho sợ, Nhất Minh ngã nhào từ trên giường xuống, tin nhắn dài đến mức anh lướt lướt đến mỏi tay mới hết.

Nhưng muốn tóm gọn lại thì chỉ liên quan đến việc tiểu thiên thần nhà hắn chúc hắn ngủ ngon,còn cười với hắn khiến hắn không thể ngủ được.

[ Lục Cảnh Nghi, đây là cơ hội tốt cho cậu a, bạch nguyệt quang nhà cậu bật đèn xanh rồi ]

[ Tôi đi ngủ đây ]

Tin nhắn thoại được gửi đi, Nhất Minh cũng nhanh chóng cất điện thoại của mình vào két sắt

Vì tin nhắn kia mà Cảnh Nghi đứng ngồi không yên. A! Hạnh Hạnh thật sự bật đèn xanh cho anh ư?

Dường như vẫn chưa tin vào những gì tên thối tha kia vừa nói anh liền đi xuống nhà lấy cớ uống nước rồi gõ gõ cửa phòng dì An

* cốc cốc cốc *

- Dì An, dì còn thức không?

Dì An nghe vậy nhanh chóng mở cửa rồi đáp:

- Có chuyện gì vậy cậu chủ?

Lục Cảnh Nghi nhìn thấy dì An liền vui vẻ như thấy được cứu tinh của mình mà trả lời:

- Dì nói xem có phải cô gái ấy sẽ thích con không?

Nửa đêm dì còn tưởng cậu chủ tìm mình có việc gì căng thẳng, không đúng, việc này đối với cậu chủ thì đúng thật có chút căng thẳng. Thấy vậy dì An liền trấn an:

- Cậu chủ, cậu yên tâm, cậu ưu tú như thế, mọi mặt đều tốt chắc chắn không thể không thích

Nghe được lời này Lục Cảnh Nghi vội lắc đầu đáp:

- Cô ấy không phải kiểu sẽ thích con vì con ưu tú, cũng sẽ không thích vì gia thế của con

Điều này làm dì An vô cùng bất ngờ mà đáp:

- Nhưng cậu một lòng một dạ với cô bé đó, quan tâm cô bé ấy như vậy, ắt sẽ có ngày cô bé đó đáp lại thôi

Cuối cùng thì anh cũng thở phào ra một hơi thật nhẹ, dường như cảm thấy an tâm hơn mà về phòng của mình để ngủ