Thử Một Lần Bước Về Phía Anh

Chương 9: Bà Lục



Thư viện vốn im lặng nay vắng vẻ lại càng im lặng hơn. Cả một thư viện rộng lớn như vậy dường như chỉ để dành riêng cho hai người, một nam một nữ này

Người đàn ông này bình thường đã ấm áp, khi học bài lại càng ôn nhu hơn. Bài toán nói dối kia của cô, anh cũng tận tâm giảng cho cô rất cặn kẽ. Điều này làm Ái Hạnh có chút hạnh phúc, phải nói là rất hạnh phúc mới đúng. Cô muốn trân trọng những giây phút yên bình này bên anh, chứ không muốn anh phải cầm súng chịu đau nữa, cô muốn được ích kỷ một lần, ít nhất là với anh - người cô yêu.

Đang học thì cô cũng khựng lại vì suy nghĩ này của chính mình, cô phải làm gì để ngăn anh không làm cảnh sát đây. Cô gái nhỏ đang cầm bút, khẽ run run mà cất giọng hỏi:

- Đàn anh... sau này, anh định học ngành gì?

Câu hỏi này khiến Lục Cảnh Nghi thoáng chút bất ngờ, sau đó anh nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, trong đó còn có một tầng sương như chỉ chờ đợi thêm chút nữa sẽ trào nước. Môi mỏng cũng nhẹ nhàng cong lên nhẹ nhàng đáp:

- Vậy còn phải xem bạn nhỏ này muốn chọn ngành nào đã

Ánh mắt của anh nhìn cô rất nhẹ nhàng, lời này nói ra toàn bộ đều được Ái Hạnh thu vào. Toàn bộ đều cảm thấy nhẹ nhõm mà thở phào ra một hơi nhẹ

Cô gái nhỏ này sau đó quá bội bạc, hỏi người ta xong đạt được mục đích lại im lặng làm bài tiếp. Dáng vẻ ngoan ngoãn học hành này của Ái Hạnh làm Cảnh Nghi có chút muốn làm người xấu, thập phần đều muốn mang cô đi giấu

- Vậy đàn em nói xem, em muốn học ngành gì

- Tạm thời chưa nghĩ ra được

Cô thật sự chưa biết chọn ngành gì để thoát khỏi tương lai kia

- Ngành gì an toàn một chút

Câu nói này là cô buột miệng nói ra suy nghĩ của mình, nhất thời không biết bào chữa như thế nào thì anh liền đáp

- Có muốn làm bà Lục không?

Vừa nói xong, anh còn cười cười nói thêm

- Ngành này đặc biệt an toàn nha

Bị câu nói nửa thật nửa đùa này của anh trêu chọc cô cũng không ngại mà đáp:

- Nếu biết ông Lục đi trêu chọc người khác như thế này, bà Lục tương lai nhất định không vui

Cô gái nhỏ này quả nhiên giận rồi, bộ dạng tức giận có chút đáng yêu, hai tai lại đỏ lên trông thấy. Nghĩ vậy, Lục Cảnh Nghi lập tức không dám trêu chọc nữa

Học xong cô cũng tạm biệt anh mà về kí túc xá. Cảnh Nghi chính là bằng mặt mà không bằng lòng, không lỡ để cho người ta đi nhưng vẫn phải tươi cười tạm biệt cô gái nhỏ

Về đến kí túc xá cũng còn khá sớm, Ái Hạnh quyết định ngủ một giấc. Nhưng vừa ngủ được một lúc thì cơn ác mộng ập đến với cô. Trong cơn mê man, cô thấy lại khung cảnh kiếp trước của mình, cận cảnh nhìn lại anh lúc cuối cùng đang nắm chặt tay cô, rồi ôm cô nhảy xuống, đến tận khi chết đi. Cô giật mình tỉnh dậy thì cơn đau mới làm cô tỉnh táo hơn, cô lăn xuống giường rồi.

Ái Hạnh không hiểu vì sao lại mơ lại khung cảnh kia, nhưng chung quy lại, nó quá đáng sợ.

* Ting *

Âm thanh chuông báo của điện thoại phát ra như kéo cô ra khỏi những suy nghĩ ngổn ngang kia, là thông báo của lịch. Cô nhớ rồi, ngày mai là giỗ của ông ngoại, bố của mẹ Lâm. Cô nhớ rất kĩ, kiếp trước sống chết đòi ba mẹ Lâm cho cô đến giỗ của ông ngoại, không nghe lời tự ý đến mặc cho ba mẹ Lâm không cho phép, kết quả bị mắng nhiếc không ra gì trước mặt họ hàng, cuối cùng thì bị gắn mác là trốn học, lười biếng

Kiếp này cô không rảnh rỗi mà làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa. Nhưng ít nhất, cô muốn kiếm chút trò hay để mua vui cho mình.

[ Hạnh Hạnh, ngày mai giỗ ông ngoại con có thể về không? ]

Ha, buồn cười chết Ái Hạnh rồi, Lâm gia thèm gặp cô đến chết rồi ư? Nhưng gặp cô đâu có dễ như vậy. Nếu muốn, cứ xếp số rồi để kiếp sau may ra còn có thể

[ Xin lỗi mẹ, mai con phải đi học trên trường rồi, không thể nghỉ được ]

Mẹ Lâm bên này không đạt được mục đích vừa kinh ngạc vừa tức giận. Ái Hạnh làm bà một phen cả kinh, không ngờ lần trước từ chối đi ăn với ba mẹ Lâm, lần này đến giỗ của ông ngoại cũng không thèm về.

[ Vậy con cứ lo việc học đi ]

Tức giận thì sao chứ, bà Lâm này làm được gì, bắt cô nghỉ học sao, không thể. Vì vậy mà bà ta chỉ có thể " ngậm bồ hòn làm ngọt " mà nói lời dễ nghe với Ái Hạnh.

Về đến nhà, Cảnh Nghi liền nhận được một cuộc điện thoại, là Lục phu nhân, mẹ của anh

[ Con trai, mẹ nghe nói con có người trong lòng rồi ]

[ Dì An nói cho mẹ? ]

[ Con đừng trách dì An, dì ấy chỉ đang làm công việc của mình. Hơn nữa mẹ đang nói về con dâu ]

[ Con dâu cái gì? Cô ấy không thích con ]

[ Ý con nói là thiếu gia nhà họ Lục đơn phương con gái nhà người ta mà không được đáp lại sao ]

Đúng, đúng thật là như vậy, nghe có chút thảm hại, chắc chắn bây giờ anh trả lời, mẹ anh sẽ cười nhạo anh một phen, thậm chí là mách lẻo cho cả ba Lục

[ Cô ấy rất nhút nhát ]

Giống y hệt mèo nhỏ vậy, lúc thì ngoan ngoãn mềm mại,khi lại xù lông lên để bảo vệ mình, bộ dạng nào anh cũng đều thích cả

[ Mẹ muốn gặp con dâu, càng sớm càng tốt ]

[ Không được, cô ấy sẽ sợ ]

Nghe được lời đề nghị này của mẹ, anh lập tức phản đối, mẹ anh sẽ làm cô sợ mất, nhất là đối với mèo nhỏ nhút nhát thì sẽ sợ đến mức nào chứ

[ Mẹ cũng đâu có làm gì con dâu, chỉ muốn xem mặt một chút thôi ]

Lục phu nhân cũng không ngờ, con trai mình chưa từng thích ai, này có người trong lòng lại bênh người như vậy, bảo bọc người trong mộng kĩ càng như thế

[ Nói chung là không thể, mẹ đi tìm ông Lục mà trò chuyện, con bận rồi ]

[ Là bận cùng con dâu sao ]

Vừa nói xong thì đầu dây bên kia đã kết thúc cuộc gọi, tên nhóc thối, dám cúp máy của bà. Bên này bà Lục vừa nghĩ ngợi gì đó vừa cười.