Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 22: Chân tướng thú nhân



Lôi Tấn đi ở phía trước một bước mở cửa. dương quang nóng cháy trên thảo nguyên đập vào mặt, Hi Nhã bước theo phía sau, chân phải của Lôi Tấn đã bước ra bên ngoài cánh cửa, chân trái còn ở bên trong cửa, cảm giác trên đỉnh đầu thổi tới một cái bóng đen, cảm giác đầu tiên của Lôi Tấn là mây đen, nhưng ngươi co từng cảm thấy mây chạm vào tóc mình không? Đây cũng không phải là biển mây ở Hoàng Sơn a?

Ngẩng đầu lên nhìn, hay là bởi vì mặt trời quá chói mắt, đại thái dương cao cao treo trên đỉnh đầu hắn, cũng không phải nửa đêm, vậy hắn không phải đang mơ, ai có thể nói cho hắn biết, ở bên cạnh cái cửa, lưng đưa về hắn, một đôi cánh dài như vậy như thế nào đột nhiên xoay người lại biến thành cái người trẻ tuổi tên Tề La kia không. Hơn nữa, khi y xoay người còn nháy mắt với hắn nữa

“Tề La…” Hi Nhã cảnh cáo hô một tiếng

“Được rồi, được rồi, đã biết, đây là giống cái của các ngươi, ta không khiêu khích nữa là được.” Tề La suy sụp hạ bả vai, giống đực thú nhân Hi Nhã này thực là vại dấm chua lớn a, y cũng đâu có muốn cướp, chỉ là muốn đùa chút cũng không được sao. Nghe a cha nói, lúc đấy An Sâm thúc thúc cùng An Lạc thúc thúc cũng giống như vậy, không nghĩ tới bệnh này cũng di truyền a.

“Chẳng lẽ, kia chính là biến thân trong truyền thuyết….”Lôi Tấn bị cảnh tượng sống động trước mắt làm cho kinh hách, ai tới nói cho hắn biết đây rốt cuộc là cái dạng thế giới quái dị gì?Hắn cũng căn bản không hề để ý tới xưng hô quái dị trong miệng Tề La ___ Giống cái của các ngươi.

Lôi Tấn chỉ vào Tề La, quay đầu hỏi Hi Nhã

“đúng, y chính là chuyện a sao nói…” Chuyện ngày đó, a sao đã nói hết với y, lần này ra khỏi nhà, y cũng đã chuẩn bị kĩ càng, y muốn cho giống cái này biết đây rốt cuộc là thế giới gì, nhưng mà Hi Nhã còn chưa có nói xong, Lôi Tấn đã há mốm thốt lên

“Thì ra đây chính là điểu nhân (người chim) trong truyền thuyết.” Không nghĩ tới trên đời này thực sự có a. Lôi Tấn tỏ vẻ rất ngạc nhiên, lại tiến thêm hai bước, tính toán cẩn thận quan sát một phen, một lần tới thế giới này cũng không dễ dàng a, nhưng thực sự có thể biết được rất nhiều kiến thức

Tề La vừa mới chuẩn bị giơ cánh tay lên, tính biểu diễn cho giống cái này xem một chút thân thể cường tráng của mình, đột nhiên nghe thấy những lời này, cước bộ lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã ngồi luôn xuống cửa nhà mình

“Cái gì điểu nhân? Ta mới không phải là cái gì điểu nhân, Phi Vũ tộc mới là điểu nhân, ta là thú nhân giống đực cường tráng của Báo tộc, thú nhân. Đúng là thú nhân, cùng bọn Hi Nhã đều là Báo tộc thú nhân.” Tề La mở to hai mắt, nhiều lần cường điệu, y chính là một thú nhân giống đực cường tráng của Báo tộc mà tự hào.

“Báo tộc? Thú nhân giống đực? Các Ngươi?” Đôi lông mi thon dài của Lôi Tấn nhíu nhíu

Hi Nhã cũng gật đầu thừa nhận

Chuyện này, Lôi Tấn sớm muộn gì cũng phải biết. Cũng không thể mãi gạt hắn. Ý tưởng của y cùng Mặc Nhã khác nhau, Mặc Nhã luôn lo lắng, Lôi Tấn vì không chấp nhận được chuyện này mà lựa chọn bỏ đi, mà y lại cảm thấy nếu Lôi Tấn chính là món quà mà Đại địa chi thần ban cho bọn họ, thì y sẽ không cho Lôi Tấn có cơ hội rời khỏi đây. Cho dù đến lúc đó a sao có nói cho hắn biết đường về, y cũng không để Lôi Tấn đi.

“Như thế nào? Trong bộ tộc các ngươi không có thú nhân giống đực sao?” Tề La vừa thấy giống cái này hứng thú, rất nhanh tiến lên. Còn nói thêm “Nếu không có thú nhân giống đực, giống cái các ngươi ai tới bảo hộ?”

Giống cái, giống cái, các ngươi mới là giống cái, Lôi Tấn nghĩ thầm: Ta đường đường là một đại nam nhân, chạy đến nơi đây thế nhưng lại trở thành nữ nhân sinh con sao? Lôi Tấn hiện tại chỉ cần nghe thấy cái từ giống cái liền buồn bực, nhưng lại không có cách nào giải thích, cũng không thể thẳng lưng mà gào lên với người ta, cái bụng của ta không có công năng kia, xuyên qua cũng không thể có bảo bảo tới

Hiện tại chỉ có thể dựa vào La Kiệt chậm rãi đem tin tức truyền đi, dù sao La Kiệt đã sống ở đây nhiều năm, y so với hắn hiểu rõ hơn, phải nói như thế nào, mọi người mới có thể chấp nhận cùng tin tưởng

“Ngươi biến một lần cho ta xem xem.” Hắn muốn biết giống đực thú nhân Báo tộc rốt cuộc là cái gì, bản năng hắn mách bảo hắn nên giữ khoảng cách với Hi Nhã, cho dù Hi Nhã không lạnh như băng giống Mặc Nhã, ngược lại lúc nào cũng cười, thế nhưng chính bởi vậy, trong lòng hắn mới thêm bồn chồn, ở đời trước hắn thường xuyên gặp nhiều điều nham hiểm hơn, cái loại người cười càng dịu dàng, thường thường khi đâm dao sau lưng người lại càng kiên quyết, hắn đối với loại người như thế có bản năng đề phòng.

Ngược lại, Mặc Nhã tuy lạnh thì có lạnh, nhưng lại khiến hắn tương đối an tâm.

Cho nên hắn thà lựa chọn Tề La không hề quen thuộc cho lắm, chứ không tìm Hi Nhã

Lôi Tấn làm đại ca đã quen, khi mở miệng không tự giác có thêm vài phần khẩu khí ban bố mệnh lệnh

Nhưng Tề La cũng không hề để ý, ánh mắt màu xám quét qua Hi Nhã, thực vô tội nhún nhún vai.

Lôi Tấn không biết, vì thế giới này giống cái rất thưa thớt cùng trân quý. giống cái càng xinh đẹp lại càng kiêu ngạo, các thú nhân giống đực đã sớm tập thành thói quen.

“Đây không phải là do ta muốn biến, là do Lôi Tấn muốn ta biến cho hắn xem đó.” Y vẫn còn nhớ rõ cái tên lúc Lôi Tấn tự giới thiệu

Hi Nhã biến sắc, ý cười trên mặt cũng lập tức thu lại vài phần, Lôi Tấn không phải người thế giới này nên không biết, nhưng hi biết, thú nhân ở trong thế giới này trước giờ chỉ tôn sùng cường giả, dùng thực lực để nói chyện.

Giống cái ở thời điểm lựa chọn bầu bạn thường nguyện ý lựa chọn loại hình cường tráng tuấn mỹ, vì thế giống cái thường bảo các thú nhân giống đực theo đuổi họ biến thành hình thú cho họ xem trước.

Tuy giống cái đưa ra yêu cầu này, cũng không đại biểu cho việc sẽ lựa chọn thú nhân này, nhưng cũng cho thấy y đã đem thú nhân đó xếp vào phạm vi cần xem xét.

“Biến a, ngươi nhìn Hi Nhã làm gì?” Lôi Tấn khó hiểu nhìn y

Đương nhiên là cùng thú nhân nhà ngươi nói tốt trước, nếu không, thú nhân nhà ngươi nổi cơn ghen, lại thực sự coi ta là kẻ tới cửa tìm kiêu khích, lấy một đấu ba, ta chính là chịu không nổi a. Huống hồ chỉ mình Hi Nhã, ta đã đấu không lại rồi, những lời này tl chỉ dám ở trong lòng gào thét, chứ không nói ra làm triệt uy phong của mình

“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, hắn không hiểu này đó. Chỉ là tò mò.” Hi Nhã đem chuyện lúc trước nói qua

Lôi Tấn hiện tại bất chấp Hi Nhã đang nói cái gì, hắn hiện tại chỉ muốn biết, đây là thế giới nào, những này đó giống người kia rốt cuộc là cái gì vậy.

Tề La thấy Hi Nhã đáp ứng, mới thở ra.

Hi Nhã kéo Lôi Tấn lùi lại vài bước

“Làm cái gì.”Lôi Tấn đẩy tay y ra, từ nhỏ tới lớn không cùng người nào nắm tay, cái cảm giác này thực kì lạ, huống hồ là tay của hắn bị nắm trong lòng bàn tay của nam nhân khác.

Lôi Tấn bực…. đuôi mắt không tự giác nhướn lên, cặp mắt hoa đào xinh đẹp mang theo vài phần phong lưu kiều diễm, khiến Hi Nhã nhìn mà sửng sốt

Thế nhưng y cũng phản ứng lại rất nhanh

“Cánh của thú nhân rất dài, ngươi đứng quá gần, sẽ khiến mình bị thương.”

Tề La thấy hai người đã lui ra. Lúc này mới điều chỉnh tư thế

Lôi Tấn cảm thấy trước mắt mình tựa như một cảnh trong phim khoa học viễn tưởng của Hollywood

Ban đầu là một thanh niên cường tráng khoẻ mạnh, sau đó sau lưng bỗng vươn ra một đôi cánh thật lớn, thật thật là lớn, theo Lôi Tấn nhìn nhiều nhất là dài tới ba thước, che dấu dưới đôi cánh kia, chính là hình dáng của một con báo hoa cực lớn

Một đôi mắt màu lam nhạt nhìn về phía Lôi Tấn, cánh khẽ vỗ vỗ, miệng phun nhân ngôn (tiếng người): “Thế nào? Thực sự uy vũ đi?”

Lôi Tấn không tự giác lùi sau hai bước.

hắn ban đầu cứ tưởng rằng bản thân phải đối phó với một đám người lực lượng cường đại dị thường, nhưng kết quả lại là một đám dã thú. Hắn ban đầu còn nghĩ, cho dù người nơi này vẫn coi hắn là giống cái, thì cùng lắm là hắn liều mạng thôi.

Nhưng cùng dã thú đánh nhau, hắn có phần thắng sao?