Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 2 - Chương 2: Nhân ngư



Thái dương vừa mới xuất hiện ở đường chân trời, Elias đã tỉnh lại, giống như bình thường, chuyện đầu tiên là ngắm nhìn người trong lòng mình. Đó là gương mặt cho dù nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy kinh diễm: chân mày cong cong, hàng mi dài cong vuốt đen nhánh bao trùm ánh mắt sáng như vì sao, lúc này đang khẽ run động dường như giây tiếp theo sẽ mở ra. Đôi môi đỏ mộng mê người khẽ hé mở như đang mời mọc mình âu yếm. Mái tóc dài đen mượt như tơ lụa trượt trên đầu vai, nhìn xuống là cái cổ thon dài nhỏ nhắn, dưới nữa là hai hột đậu đỏ mê người như ẩn như hiện dưới lớp chăn da thú, còn có thắt lưng tinh thế, cái mông nhỏ mềm mại hơi vễnh…….đình chỉ!

Elias ép buộc chính mình quay đầu hít sâu vài hơi, cho dù hiện tại rất muốn áp “cậu” đặt dưới thân mà hung hăng hoan ái một phen, nhưng chịu không nổi hậu quả đánh thức “cậu”! Elias cẩn thận nâng mĩ nhân đang say ngủ, chính là mới vừa động một chút, người trong lòng lập tức mở mắt.

Đôi mắt xanh biếc như bảo thạch lúc này đang lạnh lùng chăm chú nhìn động tác của thú nhân cao lớn, trừng đến khi Elias nằm trở lại. Mĩ nhân vẫn không hài lòng, nhích cơ thể làm mái tóc dài như tơ lụa tản mát trên cơ thể, gương mặt xinh đẹp của mĩ nhân ngẩng lên, đôi mắt đẹp nheo lại khẽ liếc, âm thanh mềm mại mang theo chút không kiên nhẫn: “Không được đứng lên.” Bé ngang ngược nói xong lại tìm một vị trí thoải mái tiếp tục nằm sấp xuống, một lát sau lại nặng nề ngủ, Elias sủng nịch vỗ về làn da nõn nà, cứ như vậy trôi qua mấy giờ liền, mĩ nhân trong lòng mới ngâm khẽ một tiếng, chậm rãi ngồi dậy xoa xoa thắt lưng.

“Ôm.” Thụy Ân vừa mới mở miệng Elias liền ngựa quen đường cũ ôm lấy cậu đi ra ngoài.

Dương quang đập vào mặt có chút chói mắt, Thụy Ân không thoải mái nép sát vào lòng Elias, vùi đầu vào lòng ngực anh, động tác trẻ con này làm Elias không khỏi mỉm cười.

Đi tới đầu thôn thì gặp Địch Đặc vừa hái thuốc trở về, thần tình chế nhạo bước nhanh tới: “Tiểu quỷ lười biếng, lại ngủ tới giờ này, còn quấn quít lấy Elias không cho nó ra ngoài săn thú, xấu hổ quá nha!”

“Không sao.” Elias thản nhiên trả lời, cho dù đã giữa trưa hắn cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.

“Tấm tắc~” Địch Đặc giả vời lắc đầu: “Ta biết ngươi lợi hãi, chính là không cần sủng nó vô pháp vô thiên như vậy.” Nói xong liền muốn đưa tay tới véo mặt Thụy Ân, thật sự là càng lớn càng đẹp, không thể bỏ lỡ cơ hội ăn đậu hũ.

Elias thở dài trong lòng, người này đúng là không rút kinh nghiệm. Quả nhiên, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng lạnh lùng phun ra ba chữ làm Địch Đặc hóa đá tại chỗ: “Già nhiều chuyện!!!!”

Già nhiều chuyện, già nhiều chuyện, già nhiều chuyện……..Địch Đặc ôm đầu, từ sau khi tộc nhân tôn kính bầu Khải Ân thành tộc trưởng tới nay, không chỉ làm bộ lạc ngày càng cường đại hơn, cuộc sống của mọi người cũng yên ổn, hơn nữa kéo dài tuổi thọ của tộc nhân. Hắn mới có nhiêu đây tuổi sao mà già chứ, 555555555555555~ sao lại khi dễ người ta như vậy!

Không để ý tới Địch Đặc đang ăn năn hối hận, khóe miệng Thụy Ân nhếch lên một mạt cười châm chọc.

“Đừng khi dễ người khác.”

“Mới không có.” Thụy Ân phồng mỏ, không hài lòng vì Elias nói hộ người khác, hung hăng nhéo anh. Elias mỉm cười tùy ý cậu hồ nháo, mình da dày thịt thô, chút lực đạo này của Thụy Ân chỉ đủ gãi ngứa. Quả nhiên người đang nằm trong lòng liền đổi phương phức.

Thụy Ân thở dài vuốt ve cơ thể dưới tay, làn da ngăm đen rắn chắc, toàn thân mỗi tấc da thịt đểu toát ra hương sắc nam tính, từ vai phải lan xuống là hoa văn hình lông vũ, không hề phá hư nét hoàn mỹ của anh, ngược lại càng tăng thêm vẻ nhanh nhẹn, dũng mãnh. Ngón tay thon dài vuốt ve theo hoa văn trên ngực phải, như có như không nhẹ nhàng lướt qua điểm nâu nhỏ chính giữa……

Elias hít sâu một hơi đè lại bàn tay không an phận: “Đừng nháo, tới rồi.” Xuyên qua rừng rậm, trước mắt là một hồ nước sâu, cách đó mấy trăm mét là một thác nước. Ánh mắt Thụy Ân sáng lên lôi kéo Elias xuống nước. Dòng nước tươi mát đánh tan nóng bức đang bám trên người. Bộ dáng Thụy Ân lúc này vô cùng hồn nhiên, vui vẻ ngoạn nước trong hồ, đây là chuyện cậu nhất định làm mỗi buổi sáng. Elias sủng nịch để cậu làm nước văng tung tóe, luôn đứng cạnh cậu khoảng cách khoảng mười bước chân.

Đột nhiên một bóng màu lam lướt qua khóe mắt, Thụy Ân liền quay đầu lại, nước trong hồ vẫn yên ổn như bình thường.

“Làm sao vậy?” Elias lập tức lại gần, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Không biết, chắc là cá.” Thụy Ân nhíu mày, bóng dáng màu lam lướt qua trong lòng cậu, lưu lại một tia bất an: “Tắm xong rồi, chúng ta về thôi.” Thụy Ân lắc lắc đầu, gạt đi cảm giác khác thường trong lòng thầm nghĩ phải mau mau rời khỏi đây, vươn tay thúc giục Elias, Elias gật gật đầu ôm lấy cậu, tiến về phía bờ.

Mãi đến khi thân ảnh bọn họ hoàn toàn biến mất trong rừng rậm, hồ nước yên ả mới có một chút dao động, ánh mặt trời chiếu rọi thành đủ loại màu sắc, mà thiếu niên vừa xuất hiện trong nước so với ánh mặt trời lại càng lóa mắt hơn…….

Mái tóc dài màu bạc lóng lánh như ánh trăng, bồng bềnh trên mặt nước. Đôi mắt xanh biếc ngập nước, gương mặt xinh đẹp, đường nét tinh xảo thật khó mà tưởng tượng cậu lại là…….

Thiếu niên xinh đẹp lộng lẫy, nửa người trên là da thịt sáng bóng như trân châu, còn từ phần eo trở xuống, bắt đầu từ mông là đuôi cá thon dài xinh đẹp, dưới ánh mặt trời, chiếc đuôi màu lam lấp lánh như thủy tinh, vây đuôi thật dài như tơ lựa có sinh mệnh chậm rãi nhấp nhô trong nước………

Lông mi thật dài khẽ run rẩy, nhân ngư phát ra tiếng hừ nhẹ trong trẻo như tiếng ca, yên lặng lẻn vào đáy nước…….

………..

“Chào.” Mở mắt ra, Tiểu Miêu bị gương mặt tuấn tú gần sát trước mắt làm hoảng sợ.

“Á, á, a——” Tiểu Miêu hét chói tai nhảy dựng lên, tiêu rồi, mấy giờ rồi?

“Mau mau, không kịp mất rồi!” Tiểu Miêu một bên luống cuống tay chân đứng lên một bên thúc giục Á Luân Đặc.

“Không kịp cái gì?”

Tiểu Miêu dừng động tác lại, nhìn bộ dáng nhàn nhã của Á Luân Đặc mà tức giận không thôi: “Đương nhiên là không kịp đi săn thú với mọi người, đều tại ngươi cả! Sao không chịu gọi ta dậy, bây giờ nhất định trễ rồi!”

Á Luân Đặc nhún nhún vai: “Ai nói đi cùng bọn họ.”

“Ngươi, ngươi! Được, ngươi đi đi, nếu về hai tay không bị chê cười cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!”

“Ngươi đang lo lắng cho ta sao?”

Tiểu Miêu đỏ mặt, trong lòng thầm mắng Á Luân Đặc n lần. Người mặt dày này, hại cậu lo lắng như vậy lại còn bày ra bộ dáng tự tin, nhìn thấy ghét. Nhãn châu Tiểu Miêu xoay động, lập tức ra chủ ý. Á Luân Đặc nhìn vẻ mặt biến đổi thất thường của cậu, cũng không vạch trần, sủng nịch nhìn Tiểu Miêu.

Chỉ chốc lát sau Tiểu Miêu liền triệu tập đám nhóc, con mắt đảo tròn chớp chớp nhìn Á Luân Đặc.

“Khụ khụ~ mọi người muốn ăn gì cứ nói, vị này~~” Nói xong còn kiễng chân vỗ vỗ cơ thể cường tráng của Á Luân Đặc: “Vị này là dũng sĩ lợi hại nhất nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của mọi người!”

Bọn nhỏ lập tức nhao nhao: “Wow~~tuyệt quá!”

“Dũng sĩ ca ca lớn quá!”

“Dũng sĩ ca ca, ta muốn ăn giác lộc con!”

“Ta muốn ăn quả lỗ lỗ!”

“Ta muốn……”

“Ta muốn…..”

Nhìn bọn nhỏ quấn lầy Á Luân Đặc, Tiểu Miêu vô cùng đắc ý. Giác lộc phải tươi mới ngon, hương vị rất tuyệt, nhưng rất khó bắt được.

Giác lộc là động vật ăn cỏ sống quần cư, nhưng giác lộc trưởng thành có đôi sừng rất mạnh mẽ, so với động vật ăn thịt còn hung mãnh hơn, nhất là những con con sẽ được cả đàn liều chế bảo hộ.

Còn quả lỗ lỗ, bóp nó sẽ phát ra âm thanh “lỗ lỗ”, nước nhiều thịt dầy, ngòn ngọt, từ xa cũng có thể ngửi được mùi của nó, nhưng nó thường mọc ở giữa đám hoa ăn thịt sát thủ, được dùng để hấp dẫn con mồi. Muốn hái nó phải đối mặt với công kích của rất nhiều hoa ăn thịt.

Càng nghĩ, càng cảm thấy Á Luân Đặc không có khả năng làm được, Tiểu Miêu đắc ý hếch cằm nhìn hắn, ý bảo mau mau nhận thua đi.

Á Luân Đặc vỗ ngực cam đoan với bọn nhỏ, giây tiếp theo xốc Tiểu Miêu đi ra ngoài.

“Này này, ngươi không làm được thì cứ nói, đừng để bọn nhỏ thất vọng không tốt!”

“Ta không làm được?”

Á Luân Đặc nheo mắt lại nguy hiểm nhìn Tiểu Miêu: “Để ta cho ngươi biết ta rốt cuộc có làm được hay không.” Á Luân Đặc một câu hai nghĩa.

Tiểu Miêu hé ra gương mặt trắng bệt: “Này này, Không phải ngươi định đi bắt ấu tể của giác lộc đi! Na Na, còn quả lỗ lỗ? A a—— không cần a, ta không đi, thả ta xuống! Ta không muốn đi chịu chết a a a————”

Tiểu Miêu ngồi trên thân cây nhìn Á Luân Đặc bên dưới không ngừng khiêu khích đàn giác lộc, lau mồ hôi. Á Luân Đặc dường như rất thích thú, thoải mái né tránh công kích từ những chiếc sừng sắc bén của giác lộc, thỉnh thoảng quay đầu lại tiếp tục khiêu khích. Vài lần, công kích của giác lộc với Á Luân Đặc dần dần lơi lỏng, mà Á Luân Đặc chậm rãi tiến tới trung tâm. Nhân lúc đám giác lộc không phòng bị, thân ảnh “sưu” một phát như điện giật lủi về hướng một ấu tể. Đến khi ấu tể bị cự thú ngậm trong miệng, mẫu lộc bên cạnh mới lấy lại tinh thần, phát ra tiếng kêu thê lương. Đàn lộc lập tức xôn xao, đám giác lộc hùng dũng xông tới cự thú, đáng tiếc đã quá muộn.  Ngậm lấy con mồi phóng về hướng rừng rậm, đám giác lộc đuổi theo lần lượt quay về, chỉ còn hai con không chịu từ bỏ đuổi theo. Hai con giác lộc đực hung mãnh cho rằng dám không coi mình ra gì cướp đi ấu tể căn bản là vũ nhục mình!

Ánh mắt cự thú toát ra hàn quang, bất ngờ quay đầu làm đối phương không kịp trở tay. Hai con giác lộc còn chưa kịp rên rỉ yếu hầu đã bị răng nanh cắn đứt.

Tiểu Miêu không dám tin dụi dụi mắt, khoảnh khắc biến thân đến chụp mồi quá nhanh chỉ trong nhắt mắt, người này cũng quá lợi hại đi!!!

Cự thú ném con mồi, nhảy lên cây, thân thiết liếm liếm Tiểu Miêu. Đầu lưỡi thô ráp của động vật làm Tiểu Miêu run rẩy hết cả người, cậu đè lại Á Luân Đặc không ngừng cọ xát, tán thưởng nhìn cự thú dũng mãnh lại vô cùng xinh đẹp trước mắt! Cậu chưa từng thấy thú nhân nào xuất sắc hơn Á Luân Đặc!

Tiểu Miêu nhìn hắn tới xuất thần, lúc này thấy được tua trêu tức quen thuộc trong đôi lam mâu mới xấu hổ quay mặt đi. Cậu cậu—— cậu cư nhiên ngay cả Á Luân Đặc biến trở về cũng không phát hiện.

Á Luân Đặc không chịu cự tuyệt, chế trụ gương mặt đỏ bừng của Tiểu Miêu mà hung hăng hôn đến mức đối phương thở hồng hộc mới hài lòng buông tha.

Dọc theo đường đi, Tiểu Miêu cứ nghĩ mãi tới nụ hôn kia, cuối cùng trừng đôi mắt xinh đẹp ra lệnh với Á Luân Đặc: “Sau này không được tùy tiện hôn ta, cảm giác rất kỳ quái.”

Á Luân Đặc cười hắc hắc, làm sao hắn có thể từ bỏ phúc lợi của mình được.

Tiểu Miêu nghĩ nghĩ gì đó lại bất an nhìn qua Á Luân Đặc: “Thực sự……muốn đi hái quả lỗ lỗ sao?” Trước kia lúc Thuấn còn sống cậu may mắn được nếm qua một lần, hương vị thực sự rất tuyệt~~ bất quá cũng vì thế mà Thuấn bị thương, tĩnh dưỡng vài ngày mới khỏi. Tiểu Miêu đến tận bây giờ vẫn còn nhớ miệng vết thương đầy máu của Thuấn.

Nhìn Tiểu Miêu vừa nuốt nước miếng vừa lộ ra thần sắc khó xử, Á Luân Đặc nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Ngươi muốn ăn, ta đương nhiên phải đi rồi.” Tiểu Miêu nhăn mặt, bắt đầu một trận kịch chiến trong nội tâm, một bên là mỹ vị hấp dẫn, một bên là lo lắng cho Á Luân Đặc. Cuối cùng không thể ngăn cản được hấp dẫn của quả lỗ lỗ, Tiểu Miêu chớp mắt cẩn thận mở miệng: “Không cần miễn cưỡng.”

Á Luân Đặc cười ha ha nâng Tiểu Miêu ngồi trên vai mình, nháy mắt tỏ vẻ mình sẽ “hỗ trợ” nhưng lúc nhìn thấy hoa ăn thịt Tiểu Miêu lập tức đổi ý. Má ơi! Đây mà là hoa sao!

Thân cây cao hai thước, so với bắp đùi cậu còn thô hơn, phía trên đỉnh là một đóa hoa khổng lồ vô cùng xấu xí, nơi vốn là ngụy hoa lại có hai hàm răng nanh dài nhọn sắc bén lại còn chảy ra dịch thể lanh biếc dinh dính. Khó trách phải dùng quả lỗ lỗ làm mồi dụ, nếu không còn ai muốn tiếp cận nó. Mà quả lỗ lỗ sinh trưởng ngay phía dưới, một thân mảnh khảnh nối liền với hai hàm răng nhọn khủng bố kia.

Tiểu Miêu chà xát da gà trên người thúc giục Á Luân Đặc rời đi: “Chúng ta mau đi đi, thứ này buồn nôn quá!”

“Không phải ngươi muốn ăn sao?”

Tiểu Miêu lập tức mở to mắt trừng Á Luân Đặc, hoa tay múa chân: “Ngươi không thấy hai hàm răng nanh dài khinh khủng kia sao? Này! Ngươi cười cái gì! Ta chính là lo cho ngươi, sợ ngươi đi tìm chết. Ngươi, ngươi, còn cười, tức chết ta!”

Tiểu Miêu tức giận phồng mỏ quay đầu qua một bên, Á Luân Đặc thuận thế trộm hôn một cái, không đợi Tiểu Miêu giơ móng vuốt đã chạy qua hướng hoa ăn thịt, Tiểu Miêu không kịp ngăn cản chỉ có thể trơ mắt nhìn Á Luân Đặc đưa tay ngang qua hoa ăn thịt để hái quả lỗ lỗ……

“A——” Tiểu Miêu nhìn thấy hoa ăn thịt vốn đang yên tĩnh nhanh như cắt lao tới cắn cánh tay Á Luân Đặc mà kêu lên sợ hãi. Á Luân Đặc lại như không hề có việc gì, kéo hoa ăn thịt ra, cười cười lau máu, một tay khác nhanh chóng chặt đứt thân cây.

Tiểu Miêu cũng không thèm nhìn xem Á Luân Đặc hái được ít nhiều quả lỗ lỗ, lo lắng lao tới: “Tay! Tay! Không sao chứ…….a, a?”

Người này cư nhiên hóa thú cánh tay, hơn nữa không hề bị thương tích gì, còn cười cười chọc ghẹo: “Ngươi quả nhiên vẫn lo lắng cho ta a!”

“Ngươi, ngươi——” Không cam lòng bị hắn chọc ghẹo, Tiểu Miêu tức giận chỉ vào một rừng hoa ăn thịt: “Ngươi đã không bị gì thì hái hết về đây đi!” Nói xong ngồi phịch xuống một bên, hung hăng cắn quả lỗ lỗ.

Á Luân Đặc cười khổ, thực sự là con mèo nhỏ thù dai. Tuy là hắn không bị răng nanh của hoa ăn thịt tổn thương, nhưng nếu bị cắn nhiều lần vẫn rất đau a.

Bất tri bất giác một ngày đã trôi qua, nhóm thú nhân ra ngoài săn thú cũng lục đục trở về. Nhìn số lượng con mồi ít ỏi mọi người đều chết lặng, gắt gao nhìn chằm chằm tộc trưởng, sợ thiếu phần mình. Tịch thở dài bắt đầu phân phối thức ăn. Chính là những thú nhân cũng không vui chia sẻ con mồi của mình, con mồi ít ỏi ngay cả bọn họ cũng không đủ no. Tịch cảm thấy đau xót, chẳng lẽ bộ lạc cứ như vậy mà diệt vong sao?

Lúc này, từ bên ngoài bộ lạc truyền tới tiếng cười thanh thúy. Mọi người kinh ngạc nhìn Á Luân Đặc kéo hai con giác lộc trưởng thành trở về, trên vai trái còn khiêng một con giác lộc ấu tể, vai phải là Tiểu Miêu, trong lòng Tiểu Miêu còn ôm một đống lớn quả lỗ lỗ……..

Tộc nhân ngơ ngác nhìn Á Luân Đặc kéo thức ăn tràn đầy tới trước mặt. Tịch sửng sốt vài giây, là người lấy lại tinh thần trước tiên, kích động nhìn về phía Á Luân Đặc: “Này, đều là ngươi bắt được?”

Á Luân Đặc gật gật đầu, lưu lại giác lộc ấu tể cùng quả lỗ lỗ, lại cắt một chân lộc, còn lại đều đưa cho Tịch: “Đây là phần các ngươi!” Đám người đều mừng rỡ hoan hô, Tịch phân phó mọi người nhanh chóng đốt lửa trại. Buổi tối hương vị thịt nướng lan tràn trong bộ lạc, bốn tiểu quỷ ôm thịt lộc vàng ươm ăn đến miệng dính đầy mỡ, Hi Á cũng vui vẻ ăn quả lỗ lỗ và thịt lộc Tiểu Miêu đưa. Mọi người trên gương mặt tươi cười tràn đầy thỏa mãn, bụng đói đã lâu rốt cuộc mới được một bữa ăn no.

Tịch nhìn mọi người có chút đăm chiêu, chờ đợi dùng cơm xong mới phất tay bảo mọi người yên lặng, tuyên bố đại sự: “Ta phải tuyên bố một sự kiện, ta quyết định mang mọi người rời đi!”

Nhất thời, cảm đám người bắt đầu ầm ĩ, Tịch lại phất tay bảo mọi người yên lặng: “Mọi người hãy nghe ta nói, ta vốn cũng không ôm hi vọng chúng ta có thể rời đi. Nhưng hôm nay, ta tin tưởng Á Luân Đặc là sứ giả thần linh phái tới, ta tin rằng hắn có thể dẫn dắt chúng ta tìm được nhà mới. Tất cả mọi người cũng biết hiện tại thức ăn ngày càng ít, nơi này không bao lâu nữa cũng bị đầm lầy bao phủ. Ở thượng du có một vùng đấy màu mỡ, ở đó có một bộ lạc cường đại, bọn họ nguyện ý tiếp nhận chúng ta.”

Nói tới đây, nhóm người đang im lặng bắt đầu phản đối: “Tộc trưởng, sao ngươi biết bọn họ sẽ tiếp nhận chúng ta, không chừng sẽ đuổi chúng ta đi. Chúng ta người cũng nhiều lắm, không có bộ lạc nào nguyện ý nhận chúng ta đâu!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Rất nhiều tộc nhân phụ họa theo, đây cũng là điều mà bọn họ lo lắng.

Á Luân Đặc vẫn im lặng nãy giờ đứng lên, đám người lập tức im lặng, tất cả mọi người đều nhìn hắn: “Tộc trưởng bảo ta đi tìm kiếm các ngươi, ta có thể cam đoan các ngươi tuyệt đối không bị gạt bỏ, mỗi người đều được đãi ngộ công bình. Không ai bị khi dễ, càng không có ai chịu đói.”

Âm thanh trầm thấp vang vọng trong bộ lạc, mỗi câu nói của Á Luân Đặc như tiếng gõ xao động lòng mọi người, lay động ý chí: “Bộ lạc của ta có dũng sĩ mạnh mẽ, tộc nhân không cần lo lắng bị mãnh thú xâm nhập, cũng không lo lắng không đủ thức ăn. Thượng du thổ địa màu mỡ, thảo nguyên rộng lớn cung cấp vô số con mồi. Mỗi người——sẽ có cuộc sống tốt nhất!

“Này……đều là thật sao?”

Á Luân Đặc nói ra mong ước của tất cả tộc nhân, mọi người không thể tin vào tai mình: cuộc sống tốt đẹp như vậy, có thật sao?

“Đúng vậy!” Á Luân Đặc mỉm cười: “Các ngươi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng ta.”

Các tộc nhân nhìn nhau, cuối cùng đều gật đầu. Đúng vậy, bọn họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng Á Luân Đặc——