Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 2 - Chương 7: Đường ngầm dưới nước



“Y——” Đám đạt khắc thú vừa bỏ đi, Y liền thả người kích động lao vào nước, mọi người ngừng thở, xác nhận chúng không quay lại mới nhẹ nhàng thở ra. Tiểu Miêu cùng Thụy Ân cũng vội vàng chạy lại hồ nước, Á Luân Đặc quay người đi sâu vào trong rừng, từ nhỏ Khải Ân đã dạy mỗi lần đi tới một nơi khác phải đi tra xét sinh thái ở đó để sau này có lúc cần.

“Ta đi thăm dò sào huyệt của đám đạt khắc thú, các ngươi chờ ở đây, rất nhanh ta sẽ quay lại.”

Cơ Tái cũng định dò xét xung quanh hồ, phòng ngừa đám đạt khắc thú kia lui tới.

“Cũng tốt, ta đi tìm chút thức ăn.” Elias quay đầu nhìn lại ba người đang đùa nghịch quên cả trời đất ở trong nước: “Các ngươi ở lại đây, đừng chạy loạn, chúng ta rất nhanh sẽ quay lại.”

“Biết biết, chúng ta sẽ không chạy loạn.” Thụy Ân khoát tay: “Mau đi đi.”

Elias vẫn cho chút lo lắng, bất quá nghĩ lại mình rời đi chỉ có vài phút chắc hẳn cũng không sao, huống chi trên đường tới đây cũng không phát hiện sinh vật nguy hiểm, Elias luôn miệng dặn dò một hồi mới rời đi.

“Thực dài dòng~” Thụy Ân thả mái tóc dài ra chải, mái tóc đen như tơ lụa chậm rãi bồng bềnh trong nước, Tiểu Miêu hâm mộ bước qua.

“Đẹp quá a~~” Nhìn nhìn lại chính mình, có màu nâu nhạt, không lóa mắt như mái tóc bạc của Y, cũng không mềm mại được như Thụy Ân. Tiểu Miêu nhăn mũi nhìn bóng mình trong nước. Mình so với Thụy Ân và Y thì kém rất xa, không hiểu Á Luân Đặc vì cái gì lại coi trọng?

“Nha!” Y đột ngột trồi lên làm Tiểu Miêu hết hồn: “Y, làm gì dọa người vậy?”

Y kéo Tiểu Miêu tới giữa hồ, chỉ vào đáy nước: “Dưới nước có một đường ngầm.”

“Cái gì?” Thụy Ân cùng Tiểu Miêu hai mặt nhìn nhau, dưới nước cư nhiên có đường ngầm?

“Y, ngươi vào thử rồi sao?”

“Ừ.” Y gật gật đầu: “Nó thông với hồ.”

“Thú vị~” Thụy Ân đảo tròn mắt: “Chúng ta xuống xem thử đi.”

“Này—— không tốt lắm đâu.” Tiểu Miêu cụp tai lại: “Elias bảo chúng ta không được chạy loạn không phải sao.”

Thụy Ân không chút khách khí trợn mắt: “Có ta ở đây sao phải sợ hắn, đừng có lo, ta nói đi.”

“Chính là——” Tiểu Miêu còn định nói gì đó, nhưng động tác Thụy Ân nhanh hơn, một cước đá Tiểu Miêu vào trong nước.

Y kéo tay Tiểu Miêu bơi xuống đáy nước, dẫn đầu tiến vào đường ngầm. Tiểu Miêu nhìn thấy đường ngầm đen thui hệt như mãnh thú giương nanh há mồm liền muốn rụt về, Thụy Ân không cho cậu có cơ hội rút lui, đẩy cậu vào trong.

Đi theo bọn họ sớm muộn gì mình cũng mất mạng! Tiểu Miêu kêu gào trong lòng, đường ngầm này rốt cuộc dài bao lâu a, cậu sắp hết hơi rồi!

Lúc cả đám sắp hết dưỡng khí thì phía trên mặt nước rốt cuộc cũng có tia sáng, Tiểu Miêu trồi lên từng ngụm hít thở, Y xoay người ngồi lên bờ, cái đuôi chậm rãi biến hóa. Thụy Ân khó có dịp im lặng không nói gì, cậu chăm chú nhìn vị trí sơn động này. Trong động khắp nơi đều là thạch nhũ, ướt át mát lạnh, một số trồi lên từ mặt đất, hệt như những đám mây treo ngược, có cái lại như gợn sóng, đủ hình đủ dạng hấp dẫn người ta.

“Wow~~những tảng đá đó là gì a, đẹp quá!” Tiểu Miêu vừa lấy lại hơi đã kinh ngạc đánh giá động thạch nhũ: “Thật kỳ diệu.”

“Ta trước kia cũng chưa thấy qua.”

Thụy Ân chỉ vào động khẩu: “Bên kia có đường, chúng ta vào thử xem.” Càng đi sâu vào đường càng hẹp, chỉ đủ để một người đi.

“Thụy Ân…….chúng ta trở về đi.” Tiểu Miêu có chút sợ hãi, bọn họ đã đi khá lâu rồi.

“Đừng ồn.” Đi tuốt đằng trước, Thụy Ân không kiên nhẫn mắng một câu: “Phía trước có lối rẽ.”

“Lối rẽ?” Tiểu Miêu thống khổ nhăn nhó: “Phải đi bên nào bây giờ, ta thấy chúng ta vẫn nên trở về thôi.”

“Đã nói ngươi đừng ồn.” Thụy Ân ra ý bảo mọi người im lặng, ước chừng vài giây, Thụy Ân chỉ về bên trái: “Nơi này có luồng khí rất mỏng, hắn là bên này đúng.”

“Không phải chứ, còn muốn đi nữa hả.” Tiểu Miêu cúi đầu kêu thảm thiết một tiếng, ngay cả Y cũng lắc đầu kháng nghị, tới giờ cậu vẫn chưa ăn cái gì, rất đói.

“Các ngươi!” Thụy Ân tức giận dậm chân: “Đã tới đây rồi còn đòi về! Hừ, các ngươi không đi thì thôi, ta tự mình đi!” Nói xong một mình tiếp tục đi sâu vào.

Tiểu Miêu nhìn về phía Y, hai người đồng thời thở dài, đuổi theo Thụy Ân……

Tiến vào bên trái, đường dần dần mở rộng hơn, lại đi hơn 10 phút.

“Im lặng, xem xem, phía trước có ánh sáng!”

Thụy Ân là người đầu tiên thấy được, cẩn thận đi tới cửa động, đột nhiên nhìn thấy gì đó thấp giọng kêu một tiếng. Tiểu Miêu cùng Y thấy không rõ nên cũng nhích lại gần, nhìn thấy một màn máu chảy đầm đìa trước mắt mà suýt chút nữa hét lên, may mắn Thụy Ân bịt kín miệng bọn họ.

Ba người kinh hoảng nhìn lại phía cửa hang, hóa ra sơn động này thông với sào huyệt của đạt khắc thú. Hiện tại đúng là thời gian bọn nó đang dùng cơm trưa, Thụy Ân nhìn thấy xác động vật cùng nội tạng bị xé nhỏ máu tươi đầm đìa mà suýt chút nữa phát nôn.

“Ghê tởm, chúng ta mau trở về!” Lần này cả ba nhất trí theo đường cũ trở về. Đúng lúc này một người trong đám không cẩn thận đụng phải mớ xương động vật trong động làm phát ra tiếng vang thanh thúy——đám đạt khắc thú vốn đang ăn cơm, buông thức ăn xuống, cảnh giác nhìn về hướng sơn động, thậm chí có mấy con bắt đầu chậm rãi tiến tới.

“Mau, chạy mau!” Thụy Ân hô to một tiếng, mọi người chạy như bay trở về. Y còn không quen đi đường, bị vấp té mấy lần, đã sắp bị mắt kịp…….

Tiểu Miêu cắn răng, cứ như vậy không phải biện pháp, cậu đưa tay đẩy mạnh y khi tới lối rẽ: “Các ngươi đi mau, ta dẫn bọn nó rời đi.” Nói xong Tiểu Miêu quay đầu lại cố ý dẫn đám đạt khắc thú vào lối rẽ khác. Thụy Ân không quay đầu lại, nắm chặt tay Y chạy về động thạch nhũ, đẩy mạnh Y vào trong nước.

“Ngươi mau đi tìm bọn Elias, mau đi.”

Y lúc này cũng sợ hãi, gương mặt trắng bệt gật gật đầu, nhanh chóng lặn xuống nước. Thụy Ân xoay người chạy trở lại hang động, họa do cậu gây ra, cậu phải trở lại tìm Tiểu Miêu!

Đám người Elias trở lại hồ nước không thấy ba người, đang định đi xung quanh tìm kiếm, Y đột nhiên lao ra khỏi nước, hơn nữa còn lo lắng lớn tiếng la. Nghe thấy giọng Y, Á Luân Đặc lập tức lao vào nước, phát hiện đường ngầm không vừa với thể hình của hắn tức giận đấm lên nước.

“Mau tới sào huyệt của đặt khắc thú! Tiểu Miêu nếu bị bắt sẽ bị mang về sào huyệt.” Lúc này người duy nhất còn lý trí là Cơ Tái. Hắn vừa nói xong hai người còn lại đã không thấy thân ảnh, lòng nóng như lửa đốt lao về phía sào huyệt đạt khắc thú.

“Hô~~” Tiểu Miêu dựa vào thạch bích thở hổn hển, đã không còn nghe được âm thanh, đám đạt khắc thú kia hẳn là không đuổi theo nữa. Cậu không nhớ cuối cùng mình đã quẹo qua mấy khúc quanh nữa, hiện tại đang ở đâu cậu cũng không biết, rốt cuộc phải đi đâu đây? Đi, không biết hướng thì làm sao bây giờ; không đi, lại sợ phía sau có truy binh. Khẽ cắn môi Tiểu Miêu đứng lên, quyết định tiếp tục đi về phía trước, so với ở chỗ này chờ chết vẫn tốt hơn! Tiểu Miêu thầm oán vận khí mình xui xẻo, sao đi một vòng lại trờ về sào huyệt của đám đạt khắc thú a!

Trong không khí truyền tới mùi máu tươi nồng nặc làm Tiểu Miêu buồn nôn, mùi máu còn nồng hơn trước, đã xảy ra chuyện gì? Lòng hiếu kỳ làm Tiểu Miêu từ từ leo xuống khỏi hang động xem thử có chuyện gì, lại phát hiện ra trên mặt đất đầy xác đạt khắc thú, đến tột cùng là ai làm! Tiểu Miêu cố nén lại cảm giác buồn nôn co rụt về hang động. Lúc này bên ngoài lại truyền tới tiếng rống giận dữ quen thuộc——Á! Á Luân Đặc?! Gương mặt Tiểu Miêu trắng bệt ngã ngồi xuống đất, không thể tin người người toàn thân đẫm máu, gương mặt mãnh thú vô cùng dữ tợn như tới từ địa ngục kia chính là Á Luân Đặc vẫn luôn cười gian xảo, chọc ghẹo cậu!

Tiểu Miêu há mồm thở dốc nhưng lại không phát ra âm thanh gì, tay chân không nghe lời, ngay cả cơ thể cũng không ngừng run rẩy lạnh như băng. Đạt khắc thú trước mặt mãnh thú tàn bạo kia như một con kiến, yếu ớt không chịu nỗi một kích. Thậm chí còn không kịp rên rỉ đã bị móng vuốt xé rách……Mùi máu nồng nặc trong không khí, trí nhớ trong đầu lần lượt đổ về…… máu tung tóe đầy trời như những bông hoa; cũng như thế này…….ánh mắt tuyệt vọng lúc hấp hối.

Tiểu Miêu trừng to đôi mắt tràn ngập sợ hãi, cậu không thấy Á Luân Đặc, chỉ thấy một con cự thú với răng nanh sắc bén, cắn nhẹ một cái cũng có thể gặm đứt cổ họng con mồi; móng vuốt vung lên có thể phân con mồi thành nhiều mảnh. Thân ảnh quen thuộc nhưng giờ phút này lại vô cùng xa lạ trong mắt Tiểu Miêu, mãnh thú đẫm máu làm người ta không rét mà run.

Giết chóc vẫn còn tiếp tục, gương mặt Tiểu Miêu không còn chút máu, run rẩy lùi về phía sau…….một thi thể mang theo máu tươi  xé gió bay lướt qua bên tai mèo nhỏ, cứng nhắc quay đầu, đối diện là một đôi mắt tràn ngập sợ hãi…..

“A a a a ——” Không khí dường như cô đọng lại, cự thú chậm rãi bước tới, mỗi bước đi làm Tiểu Miêu hoảng sợ lui về sau: “Không…….không cần………”

Không cần lại đây………cậu sợ, rất sợ Á Luân Đặc lúc này, chiếc bóng trong lòng cậu đang lồng vào hắn. Hương vị máu tươi ập tới, cơ thể bị khóa chặt không thể giãy dụa, ôm ấp quen thuộc nóng như lửa nhưng cũng lạnh tới tận xương.

“May mắn ngươi không có gì, may mắn……..” Á Luân Đặc lẩm bẩm, gắt gao ôm chặt lấy Tiểu Miêu dường như muốn nhét cậu vào tận cốt nhục mình, không bao giờ tách ra nữa, bé con trong lòng lạnh như băng, không ngừng run rẩy làm Á Luân Đặc thực đau lòng, cũng thực ảo não: “Đừng sợ, không có việc gì. Ta ở đây, không có việc gì.”

Trấn an một hồi cũng không có tiếng đáp trả nào, cơ thể càng run rẩy hơn, Á Luân Đặc rốt cuộc cảm thấy không thích hợp: “Tiểu Miêu!”

Bé con trong lòng, gương mặt tái nhợt, ánh mắt tràn ngập sợ hãi làm trái tim Á Luân Đặc trong nháy mắt rơi thẳng tới đáy cốc. Khẽ buông tay, Tiểu Miêu lập tức lao qua một bên không ngừng run rẩy. Nhìn khung cảnh xung quanh hệt ngư chiến trường tula địa ngục làm tâm Á Luân Đặc chán nản——hắn không khống chế được!

Vội vã chạy tới sào huyệt, cảnh tượng đập vào mắt làm hắn đánh mất tia lý trí cưới cùng. Hài cốt trắng tinh, máu huyết đỏ tươi…. cùng hình ảnh thiếu niên nghịch ngợm lần lượt xuất hiện trong đầu hắn. Hắn không biết chính mình biến hóa thế nào,  nhưng mùi máu tươi xộc vào cổ họng đánh bay tia lí trí, chỉ còn giết chóc! Dám tổn thương mèo nhỏ của hắn, tuyệt đối không thể tha thứ, một con cũng không thể!!

Nhưng hôm nay, hắn lại làm tổn thương tới vật nhỏ. Thiếu niên không hề biết oán hận, luôn vui đùa ầm ĩ giờ phút này lại dùng ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn mình, giống như một con vật nhỏ bị kinh hách, hắn nên làm cái gì bây giờ.

Bên kia Á Luân Đặc mới phát điên xong thì bên này Elias cũng không hơn gì.

Không có, khắp nơi không hề có bóng dáng Thụy Ân!

Hoa văn lông vũ trước ngực Elias lúc này đã lan tràn khắp toàn thân, Cơ Tái thấy hắn cũng sắp phát điên lập tức thầm kêu không tốt, nếu còn tiếp tục tình huống sẽ không khống chế được nữa! Nếu muốn làm hắn tỉnh táo lại thì: “Y, trong sơn động này có phải có rất nhiều nhánh rẽ?”

“A! Đúng, đúng vậy……”

Y quả thực sắp bật khóc, hành vi của Á Luân Đặc lúc nãy làm cậu chấn kinh không nhỏ, nếu không phải có Cơ Tái đỡ thì phỏng chừng cậu đã ngất đi.

Cơ Tái đau lòng dỗ dành Y, bé con này cũng bị dọa không nhẹ: “Nếu Tiểu Miêu không sao thì có lẽ khả năng Thụy Ân gặp chuyện không may cũng không lớn, có lẽ đã đi vào nhánh rẽ, chúng ta vào trong tìm thử xem.”

Elias dẫn đầu tiến vào sơn động, dù Á Luân Đặc dỗ cỡ nào Tiểu Miêu cũng không chịu đi cùng hắn, ngay cả Y nhìn hắn cũng run rẩy. Á Luân Đặc rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là có miệng mà không nói được, một người cao ngạo như hắn cũng có lúc bất lực.

Elias đi phía trước sắc bén phát hiện được dấu chân Thụy Ân, nhưng ngay sau đó lại trái tim hắn lạnh ngắt, phía sau có dấu chân của đạt khắc thú. Không hề ngoảnh, Elias chạy theo dấu chân——cuối thông đạo có xác của vài con đạt khắc thú nhưng vẫn như trước không hề thấy bóng dáng của Thụy Ân. Nhìn về phía cửa hang Elias ôm một tia hi vọng, mong rằng Thụy Ân thành công thoát hiểm, nhưng tiếng nước âm ỉ bên ngoài biểu hiện sự tình có chút không ổn.

Ngoài cửa hang là một vách đá cheo leo dựng đứng, bên dưới là một con sông cuồn cuộn chạy  giữa hai vách đá, không hề có chỗ dừng chân. Elias nhắm mắt lại, cảm thấy khí lực toàn thân dường như bị xói mòn.

“Nó sẽ ổn.” Á Luân Đặc vỗ vỗ vai bạn tốt, hắn nhìn xuống dòng sông chảy siết đồng dạng có lo lắng cũng có một tia hi vọng: “Dưới sông không có đá ngầm, Thụy Ân từ nhỏ đã bơi rất giỏi, con sông này có lẽ lại cứu mạng nó, hẳn là bị đưa tới hạ du.”

“Ta biết, nhưng cậu ta bị thương.” Elias chậm rãi mở mắt ra, ánh nhìn kiên định: “Ta phải đi tìm cậu ta.”

“Chúng ta phân công nhau——”

“Không.” Elias lắc đầu: “Các ngươi phải nhanh chóng tới phương bắc, ta nhất định sẽ đưa Thụy Ân an toàn tới.”

Á Luân Đặc cũng không nói thêm gì nữa, đưa vật trước lúc khởi hành Khải Ân đưa cho hắn cho Elias: “Chúng ta chờ các ngươi ở phương bắc, đương nhiên, nếu không tìm được Thụy Ân đừng quay lại.”

“Ta sẽ tìm được.” Cánh chim khổng lộ rộng mở giữa không trung, nương theo chiều gió biến mất trong tầm mắt mọi người…….

Đoàn người tiếp tục hành trình đến phương bắc. Cảnh sắc xung quanh từ bình nguyên trống trãi biến thành những hàng phi lao dài mênh mông, khí hậu so với phương nam lạnh hơn rất nhiều.

Sơn động được ngọn lửa ấm áp bao trùm, Tiểu Miêu trằn trọc không ngủ được. Sự kiện đó đã qua rất nhiều ngày, nhưng cậu vẫn luôn bừng tỉnh khỏi giấc mơ tràn ngập huyết tinh. Lặng lẽ nhìn Á Luân Đặc bên cạnh, Tiểu Miêu đi ra ngoài. Á Luân Đặc phát giác được mình cố ý làm ra khoảng cách nhưng cái gì cũng không nói, cậu cũng không phải chán ghét Á Luân Đặc, chỉ là sợ hãi xuất phát từ tiềm thức, giết chóc ngày đó làm cậu nhớ lại một đoạn quá khứ đã ngủ quên từ rất lâu. Vốn đã bị lãng quên, bây giờ lại tái hiện vô cùng sống động trong đầu. Thậm chí cậu còn có thể nghe được tiếng hét thê lương vang vọng bên tai, khứu giác ngửi được hương vị tử vong trong không khí…….. thậm chí hình bóng Á Luân Đặc lại bị chồng chéo lên chiếc bóng đáng sợ trong trí nhớ……

Á Luân Đặc……nhất định rất khó chịu, Tiểu Miêu thầm phỉ nhổ chính mình quá nhát gan. Cậu biết như vậy rất bất công với Á Luân Đặc, cho cậu chút thời gian đi, chỉ cần thêm chút thời gian cậu có thể vượt qua……

“A——” Một mảnh, hai mảnh….. những đóa hoa trắng tinh bắt đầu rơi xuống từ không trung, như những tinh linh xinh đẹp đang khiêu vũ, nhưng một khắc rơi vào lòng bàn tay cậu lại hóa thành nước trong suốt…….

“Lần đầu tiên ngươi thấy tuyết đi.” Một làn gió lạnh thổi vào hang động làm Tiểu Miêu vô thức run lên, một tấm lông thú ấm áp lập tức được phủ lên vai, mang theo tình cảm ấm áp làm cậu có chút hoảng hốt.

“Mùa đông của phương bắc tới rồi.” Á Luân Đặc kéo Tiểu Miêu ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Hiện tại đã bắt đầu tiến vào mùa đông rét lạnh của phương bắc, Tiểu Miêu từ nhỏ sinh sống ở phía nam bốn mùa không hề thay đổi có lẽ sẽ không chịu nỗi. Hắn cố tình mang theo Tiểu Miêu liệu là đúng hay sai…….