Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 19



Thú nhân cao lớn chăm chú nhìn ưng nhân đang hôn mê nằm bên cạnh. Mái tóc đỏ ẩm ướt vì mồ hôi rũ trước trán. Ma xui quỷ khiến thế nào Ngang vươn tay tới nhẹ nhàng gạt sợi tóc, lộ ra gương mặt tuấn mỹ của ưng nhân.

Thú nhân hơi thất thần, kìm lòng không được chậm rãi ma sát hai gò má nhẵn nhụi của đối phương──lời nói của Đề Khắc Tư làm y bất an, y không rõ vì cái gì mình luôn nương tay với Arcelor.

Ngang thừa nhận lúc đầu y chỉ muốn Arcelor làm vật thay thế cho giống cái. Nhưng theo khoảng thời gian ở cùng nhau, y phát hiện ra, không biết từ lúc nào ánh mắt của mình không thể rời khỏi thân ảnh đỏ rực như ngọn lửa này nữa.

Thợ săn xuất sắc gặp được con mồi ương ngạnh sẽ cấp bách muốn thuần phục đối phương, y cũng vậy. Y rất muốn giữ tiểu ưng quật cường xinh đẹp này ở bên người.

Ngang biết Arcelor vẫn chưa trưởng thành, vài năm nữa cậu sẽ càng rực rỡ chói lóa hơn. Y không phải chưa từng nghĩ tới việc tạm thời thả Arcelor rời đi, để tiểu ưng tôi luyện mạnh mẽ xuất sắc hơn, như vậy việc thuần phục lại càng kích thích hơn.

Nhưng mà khi Arcelor từ trên cao nhìn xuống, tự tin tuyên bố thì Ngang có cảm giác tức giận cùng bối rối trước nay chưa từng có.

Y là mãnh sư, trời sinh là vương giả! Y không e ngại bất cứ chuyện gì, chỉ là đối mặt với sự trưởng thành của Arcelor lại cảm thấy sợ hãi, vì sự việc vượt quá nắm giữ của mình sợ.

Chim ưng khi đôi cánh cứng cáp sẽ rời khỏi tổ, tự tìm kiếm một lãnh địa của mình trên bầu trời bao la. Arcelor là một chú chim non đang trưởng thành, không thể nghi ngờ, một ngày nào đó cậu sẽ trở thành hùng ưng xuất sắc!

Ngang hừ nhẹ, khóe miệng nhếch lên cười tự giễu. Y cư nhiên lại có ngày phải lo lắng con mồi sẽ cắn trả!

Y không phải chưa từng nghĩ tới việc bẻ gãy đôi cánh của Arcelor, phá nát nó. Như vậy Arcelor vĩnh viễn không còn là hùng ưng xinh đẹp lóa mắt bay lượn trên bầu trời!

Chim ưng không thể bị gông xiềng vây hãm……..

Chỉ có thể hết lần này tới lần khác giữ lấy cơ thể xinh đẹp này, như dùng phương pháp này để chứng minh cậu là của y. Ngang biết làm vậy chỉ càng làm Arcelor oán hận mình, nhưng y không khống chế được──không khống chế được ngọn lửa giận cùng với cảm giác vô lực ngày càng lớn mạnh, hơn nữa còn có sự sợ hãi đang thấm sâu vào tận xương tủy…….

Bộ tộc mãnh sư từ xưa tới giờ đã là một bộ tộc bị trời xanh vứt bỏ. Để có năng lực cường đại bọn họ phải trả một cái giá quá lớn, cả đời phải sống trong cô độc và thống khổ. Đề Khắc Tư đã dính phải độc chú này. Ngang may mắn, Arcelor của y không phải giống cái.

Cứ vậy đi, vĩnh viễn để Arcelor bên cạnh mình; oán hận cũng tốt, chán ghét cũng được, chỉ cần có thể làm cậu ở bên cạnh mình là đủ rồi……

Lúc đêm xuống, Ngang tới gặp Đề Khắc Tư tạm biệt. Năng lực hồi phục của mãnh sư mạnh hơn thú nhân vài lần, đôi cánh của y cơ bản đã khỏi hẳn.

“Ta sẽ trực tiếp bay qua núi San Carlo, đưa Selair xuống phía nam, ngươi thì sao?”

“Ta sẽ vòng theo khe núi bay về rừng rậm.” Ngang nhìn thoáng qua ngọn núi trước mặt, trong lòng có chút dự cảm.

“Ngọn núi đối diện là lãnh địa của lang tộc, ngươi phải cẩn thận.” Y nhắc nhở bạn tốt.

“Ta sẽ không xung đột với bọn họ, không sao đâu.” Đề Khắc Tư khoát tay, đè lại bé con đang giương nanh múa vuốt trong lòng. Không ngờ mới có vài ngày, Selair đã dám phản kháng mình! Hừ! Nhất định là chuyện tốt ưng nhân Arcelor kia gây ra!

Ngang cũng không nói thêm gì, gật đầu tạm biệt Đề Khắc Tư.

“Arcelor──” Mắt thấy thú nhân muốn mang ưng nhân đi, Selair nóng nảy hết cào lại cắn cánh tay đang vây khốn mình. Sao Arcelor lại nằm im trong lòng thú nhân như vậy, một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ──

Rất nhiều ý niệm đáng sợ xuất hiện trong đầu Selair làm cậu gấp tới mức sắp bật khóc.

“Arcelor? Kêu thực thân thiết a!”

Tiếng nghiến răng vang lên sau tai làm Selair nhịn không được rùng mình.

“Mới ngắn ngủn vài ngày, cư nhiên không còn sợ ta nữa?”

Bàn tay to cứng ngắc như gọng kìm chậm rãi nâng cằm đối phương. Đề Khắc Tư kinh ngạc phát hiện trong đôi mắt đen láy của Selair trừ bỏ e sợ còn có một ngọn lửa phẫn nộ.

Ánh mắt bất khuất làm thú nhân cảm thấy rất khó chịu. Hắn hung hăng cắn lên cánh môi Selair, thô bạo xâm lấn, mút mát thẳng đến khi đối phương thở hồng hộc mời lưu luyến buông tha.

“Tuy rất muốn giáo huấn ngươi nhưng chúng ta phải đi ngay.” Thú nhân chưa thỏa mãn liếm môi, mở đôi cánh mạnh mẽ làm khu rừng nổi lên một trận lốc xoáy nhỏ.

Selair nhìn chính mình ngày càng li xa cố hương, trong lòng có một trận bi thương. Có lẽ cả đời này, cậu không thể thoát khỏi Đề Khắc Tư…………

——-

Sườn núi San Carlo──

Ánh sáng từ ngọn lửa chiếu sáng gương mặt cương nghị của thú nhân. Nhiệt độ ấm áp của đống lửa làm Arcelor chậm rãi tỉnh lại, cậu mờ mịt nhìn ánh lửa bập bùng trước mắt, hiển nhiên vẫn còn chưa thanh tỉnh.

“Đói bụng không?”

Ngang ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, tiếp tục làm kệ nướng thức ăn.

“Selair……. đâu?” Arcelor gian nan mở miệng, yếu hầu bỏng rát như bị hỏa thiêu, giọng nói khàn khàn.

“Ngươi yên tâm, Đề Khắc Tư không làm gì cậu ta cả.” Biểu tình Ngang có chút cứng ngắc, ngay cả lời nói cũng vô cùng khô khan: “Hắn đưa Selair băng qua núi San Carlo.”

“San…..núi San Carlo!” Bộ dáng của Arcelor hệt như bị đả kích rất lớn, nhất thời ngay cả lời nói cũng lắp bắp: “Hắn, hắn bay qua sao?”

Ngang liếc mắt nhìn cậu một cái, không thèm nói câu trả lời.

“Sẽ……chết!” Arcelor cố nhích cơ thể khó chịu, giãy dụa: “Tuyệt đối không thể….. bay qua núi San Carlo…….. bên trên. Bọn họ sẽ….. sẽ chết mất!”

“Không hiểu nổi ngươi đang nói cái gì!” Ngang nhịn không được quát lớn, tiếp đó đón được cơ thể mềm nhũn của cậu ngã xuống: “Ngươi cho là Đề Khắc Tư cũng là mèo ba chân như ngươi sao?”

Arcelor hung hăng lườm thú nhân, nếu không phải vì Selair, cậu căn bản không thèm nói câu nào với tên hỗn đản này!

“Ngươi──ngươi cho là….. ta giống như cái tên không có kiến thức như ngươi sao!” Có chút khó thở, Arcelor nhịn không được ho khan.

“Thực nghĩ….. đám sinh vật chân đốt khổng lồ sống trên núi……. ngươi cho là, bọn nó xuất hiện ở đây…… cùng với núi San Carlo quanh năm không có một dấu chân…. đều là trùng hợp sao?”

“Có ý gì?” Trái tim Ngang nảy lên một chút, siết chặt.

“Trên núi……. chính là hang ở của xích vĩ hạt long!”

Sau tiếng rống giận của ưng nhân, thú nhân lảo đảo lùi về sau, đôi mắt trừng về phía ngọn núi tối đen.

Thân là mãnh sư, đương nhiên y biết xích vĩ hạt long đáng sợ cỡ nào. Loại khủng long biết bay này chiều cao không tới một thước, cái đuôi có độc dài như loài bò cạp. Nếu chỉ là một con xích vĩ hạt long y đương nhiên không để vào mắt, nhưng nếu như bọn nó tụ tập mấy ngàn, mấy vạn con…… đừng nói là mãnh sư, bất cứ sinh vật gì cũng đừng hòng vượt qua địa bàn của nó!

“Ngươi xác định?” Ngang cắn răng, âm thanh gần như đang gầm gừ.

“Xích vĩ hạt long xây tổ sống quần cư trên núi…… đám thực nghĩ chính xác là thức ăn của bọn nó.” Arcelor thở hồng hộc, cố gắng nói: “Ta từng….. phát hiện dấu chân của chúng nó ở ngoài cửa hang thực nghĩ.”

“Chúng nó đặc biệt hiếu chiến……. hiện tại đang là mùa sinh sản của xích vĩ hạt long, chúng nó lại càng hung tàn hơn! Bất cứ sinh vật nào bay qua lãnh địa của nó……. nhất định sẽ không bỏ qua!”

“Chết tiệt!” Ngang đấm mạnh lên mặt đất, ngay cả đại địa cũng nhịn không được mà chấn động.

Y đột nhiên quay đầu, đôi mắt đỏ sậm trừng ưng nhân, sau đó túm lấy vai cậu lay mạnh: “Ngươi biết rõ trên núi có xích vĩ hạt long mà vẫn muốn đi?!”

“Ngô!” Arcelor dùng hết khí lực gạt tay Ngang, giây tiếp theo liền quỳ rạp xuống đất.

“Ta có biện pháp riêng.” Cậu xoa ngực hết nửa ngày mới lấy lại hơi thở, tiếp đó hung hăng nói: “Cho dù chết trên núi vẫn tốt hơn ở trong tay các ngươi!”

“Ngươi──” Ngang nổi giận đùng đùng, động tác trở nên thô bạo, cánh tay Arcelor bị bấu sâu chảy ra máu tươi.

“Vì ngươi biết ta cùng Đề Khắc Tư nhất định sẽ đuổi theo, định đem chúng ta một lần giải quyết hết, đúng không?”

Arcelor cắn răng không lên tiếng, trong mắt Ngang không khác gì là gián tiếp thừa nhận.

“Tốt, thật tốt!” Thú nhân mỉm cười hung tợn, tiếng cười điên cuồng phá lệ chói tai trong màn đêm yên tĩnh.

“Ngươi không ngờ đi──không ngờ nhanh như vậy đã bị chúng ta tìm được! Không ngờ giống cái nhỏ nhoi mà ngươi dốc sức bảo vệ rất nhanh sẽ chết không có chỗ chôn!”

“Câm mồm──”

Arcelor rống giận, như phát cuồng đánh về phía thú nhân, răng nanh, móng vuốt, nắm tay, không có chỗ nào không phát tiết lên người đối phương.

Chẳng lẽ tất cả đều là thứ cậu hi vọng sao? Cậu hận chính mình nhất thời mềm lòng, hận chính mình quá nhân từ!

Nếu lúc trước không ngăn cản Cương giết Ngang, cậu cũng sẽ không hối hận như bây giờ! Cậu thậm chí…..  thậm chí sau khi phát hiện xích vĩ hạt long còn muốn cảnh báo cho Ngang biết!

Cậu thực sự điên rồi……. điên rồi mới có thể tự đẩy mình xuống vực sâu thống khổ, cũng gián tiếp hại Selair………

“Đi!” Ngang ngưỡng đầu lên không liếc mắt nhìn cậu, thô lỗ ôm lấy ưng nhân cấp tốc bay về phía ngọn núi.

“Đề Khắc Tư trong suy nghĩ của ngươi vô dụng đến vậy sao.” Cậu hừ lạnh một tiếng: “Nếu không đợi được chúng ta tới chỉ có thể chứng minh hắn đáng kiếp.”

“Trừng ta làm gì, mau nghĩ biện pháp!

Tiếng rống của thú nhân đánh tỉnh Arcelor. Cậu cắn răng ép mình cố trấn tĩnh── hiện tại không phải lúc nghĩ lung tung, trước khi đám xích vĩ hạt long dốc toàn lực xuất động phải nghĩ ra biện pháp đối phó!