Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 4 - Chương 39



Thái dương vừa mới xuất hiện ở đường chân trời, một ngày mới bắt đầu; vạn vật trở nên tuyệt vời và bao la vào thời khắc này.

Sơn cốc thiên nhiên yên ổn và thanh nhàn, lướt mắt nhìn qua là một rừng hoa thơm cỏ lạ; ngọn gió khẽ lướt qua liền thấm đầy hương hoa; kéo dài tới dận dãy núi xa xa, đắm chìm trong nắng vàng, giống như được phủ một lớp màu rực rỡ trang nghiêm mà thánh khiết.

Bầu trời mênh mông, ánh nắng vàng ươmvươn về phía bầu trời phía tây, nơi đang bị bóng tối bao trùm──

Đợi đến khi cự thú thu hồi đôi cánh, vững vàng đáp xuống đất, Arcelor vội vàng nhảy xuống khỏi lưng nó, tán thưởng sơn cốc thần bí cũng  vô cùng xinh đẹp trước mắt.

──nơi này chính là cốc mãnh sư!

“Đẹp thật.”

Cự thú thoáng gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng về một phía.

Cái mỏ hồng nhạt khẽ huých ưng nhân một chút, cự thú chậm rãi đi về phía bắc sơn cốc. Arcelor sửng sốt một chút, lập tức đi theo sau Ngang.

“Nơi này, là nơi chôn cất xương cốt của cha mẹ ta.” Ngang biến trở về hình người, ánh mắt khẽ chớp.

Trong biển hoa rực rỡ, lại có vài mỏm đất không có một ngọ cỏ, chỉ có vài nhánh hoa màu trắng lẻ loi lay động trong gió.

Đây là lần đầu tiên Arcelor nghe Ngang nói về mình. Cậu biết mụ mụ vì sinh ra Ngang mà chết đi, ba ba lại bỏ rơi đứa con, lựa chọn đi theo bầu bạn.

Mãnh sư không thể chạy trốn khỏi vận mệnh tàn khốc, là sinh vật vô cùng đáng thương……. Truyện Hệ Thống

“Ba ba ta gọi là Mạt Mặc Tư Đốn, còn mụ mụ, ngay cả cái tên ta cũng không biết.” Ngang hơi ngẩng đầu, âm thanh khàn khàn mang theo một tia bi thương: “Ba ba mang ta cùng thi thể mụ mụ đi vào cốc mãnh sư, ở trong này ta có thể bình an đến lúc có năng lực tự bảo hộ mình. Bởi vì trong sơn cốc tràn ngập hơi thở mãnh sư nên không có mãnh thú nào dám xông vào.”

“Cũng chính ở trong này, ta gặp được Đề Khắc Tư đồng dạng cũng bị vứt bỏ. Nên nói là hắn đã cứu ta một mạng, ba ba hắn nuôi dưỡng chúng ta một năm. Theo ý nghĩa nào đó, ta cùng Đề Khắc Tư có thể xem là anh em.”

Một năm sau, ba ba Đề Khắc Tư cũng rời đi. Trong cốc mãnh sư có rất nhiều dã quả, chúng ta cũng không lo đói chết. Nhưng con mồi ngon chỉ có ngoài sơn cốc, mà ra ngoài cũng đồng nghĩa là bước vào nguy hiểm.”

Ngang chậm rãi kể lại chuyện xưa. Arcelor nghe y dùng ngữ khí trầm thấp nhẹ nhàng kể lại đủ thứ nguy hiểm y đã trải qua, cũng không thể hút một ngụm khí lạnh. Cậu vốn nghĩ mình đánh không lại Ngang bởi vì trời sinh đã chênh lệch, hiện tại xem ra không phải: lúc mình còn đang bám trên lưng ba ba làm nũng thì Ngang đã một mình lang thang trong rừng rậm hiểm ác.

Tuy là mãnh sư, nhưng lúc còn nhỏ Ngang vẫn chưa đủ cường hãn để chống lại mãnh thú, đừng nói là đi săn, ngay cả bảo vệ con mồi không bị cướp đi đã vô cùng vất vả.

Muốn trở thành vương giả, trừ bỏ huyết thống xuất sắc còn phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc; không trả giá bằng máu và nước mắt thì làm sao có thể trở thành vương giả!

“Vì thế, lúc đó ngươi mới có thể quyết tâm chạy ngược trở lại cứu Đề Khắc Tư.”

Nghe y nói xong, trong lòng Arcelor có chút cảm động. Cậu không ngờ Ngang lãnh khốc như vậy cũng có tính người, trong lòng y, Đề Khắc Tư không chỉ là bằng hữu cùng vượt qua hoạn nạn, mà còn là đứa em trai không thể thay thế được!

“Đúng vậy, nếu không phải bạch lang kia tông một cú, Đề Khắc Tư phỏng chừng đã ở nơi đó chờ chết.” Khóe miệng Ngang khẽ nhếch lên, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén. Y không phủ nhận Andy đã giúp mình, nhưng y lại càng để ý thái độ của Andy với Arcelor.

Tình địch, phải nhanh chóng bóp chết! Mặc kệ là ai dám mơ tưởng tới Arcelor của y, y nhất định không bỏ qua!

“Thu hồi biểu tình muốn ăn thịt người của ngươi đi.” Arcelor tức giận liếc mắt, Ngang biểu hiện ghen tỵ rõ ràng như vậy, cho dù cậu không nhìn cũng cảm giác được.

“Yên tâm, chuyện đáp ứng ngươi ta sẽ làm được.” Thú nhân giận dỗi, hiện tại không được động Andy, nhưng có thể tưởng tượng bằm bỏ đối phương ở trong lòng đi!

“Đúng rồi, nơi này tựa hồ rất lâu không có ai tới, mùi mãnh sư đã nhạt đi rất nhiều.”

Arcelor mỉm cười, đổi chủ đề. Dạo này cậu cũng thăm dò được tính tình của Ngang, chỉ cần không chạm tới điểm mấu chốt, cơ hồ tất cả mọi chuyện y đều có thể dễ dàng bỏ qua. Có nhiều khi cậu có chút quá đáng, Ngang sẽ làm mặt lạnh không nói tiếng nào suốt vài ngày, nhưng vẫn cẩn thận chăm sóc cậu.

Arcelor nhiều lúc cố ý làm khó dễ đối phươn, nhưng lúc nhìn Ngang nén giận, hay nhìn bóng dáng cô độc của y chính mình lại cảm thấy khổ sở…….

“Gần mười năm rồi ta không thấy mãnh sư khác xuất hiện ở sơn cốc, chỉ có ta cùng Đề Khắc Tư ngẫu nhiên quay về.”

Ngang thở dài, bộ tộc mãnh sư đã sớm suy giảm, ngoài y cùng Đề Khắc Tư có lẽ cũng không còn sót lại bao nhiêu tộc nhân.

“Nơi này sắp biến thành bãi tha ma của mãnh sư rồi.” Y nhịn không được tự giễu, nằm xuống bên cạnh mộ cha mẹ ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh.

“Nếu lúc đó ta không kịp tới cứu ngươi thì bây giờ có lẽ cũng đang ngủ ở nơi này.”

Âm thanh thú nhân rất nhẹ, câu cuối cùng dường như không thể nghe thấy. Nhưng Arcelor nghe rất rõ.

Cậu nhìn Ngang, trong lòng không rõ có tư vị gì.

Hóa ra thật sự có người, vì mình mà nguyện ý hi sinh tới tình trạng như vậy…… hóa ra thật sự, thật sự có kẻ ngốc như vậy………

“Ngày mai chúng ta trở về thôi.” Arcelor khép mắt lại, thản nhiên nói.

Cậu rời khỏi bộ lạc cũng khá lâu rồi, nên trở về thôi.

“Cái gì?” Ngang không thể tin vào tai mình. Y không nghe lầm đi, Arcelor cư nhiên chủ động nói muốn quay về? Bình thường mặc kệ y khuyên thế nào Arcelor cũng quyết tâm để bên ngoài tai, bây giờ cư nhiên…….

“Trở về sao?” Biểu tình ngơ ngác của Ngang có chút buồn cười.

Arcelor giả vờ nghiêm túc, chỉ có khóe miệng nhếch lên tiết lộ tình tự thật sự của cậu: “Bộ lạc ưng nhân, thế nào, ngươi không muốn về?”

“Muốn!” Ngang chớp chớp mắt, lập tức nhào dậy: “Không cần chờ ngày mai, chúng ta lập tức khởi hành đi!”

Y kéo ưng nhân muốn lập tức bay lên, nên biết với tình huống của Arcelor hiện tại, chỉ cần một chút sai lầm cũng rất nguy hiểm! Ở bên ngoài một ngày thì y lại lo lắng một ngày!

“Ngươi gấp cái gì.” Arcelor gạt tay y, chậm rì rì dạo bước trong sơn cốc: “Ta nói về thì nhất định sẽ về. Nhưng trước đó ta muốn ngắm nhìn sơn cốc này đã.”

“Muốn xem cái gì, ta mang ngươi đi!” Ngang rụt bàn tay bị đánh về, không hề tức giận lại còn có chút vui sướng.

Chỉ cần Arcelor đồng ý trở về thì muốn cái gì cũng được!

……….

Đêm khuya yên tĩnh.

Ưng nhân say ngủ đột nhiên mở mắt, cậu cẩn thận ngồi dậy, nương theo ánh trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhẹ nhàng đi ra sơn động.

Chờ thân ảnh cậu hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Ngang cũng đột ngột mở mắt. Ánh mắt âm u có chút dữ tợn, y siết chặt nắm tay, phải dùng hết toàn lực mới khắc chế xúc động muốn lập tức xông ra.

Một đám mây đen che khuất ánh trăng……

Ngang yên lặng theo sát phía sau ưng nhân, y vốn tưởng Arcelor muốn nhân cơ hội này chạy trốn, nhưng lại không ngờ cậu lại đi tới trước mộ cha mẹ mình, không hề nhúc nhích đứng đó thật lâu.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, từng giọt sương tích trên cánh hoa, kéo theo tiếng lá cây rì rào rung động, thổi quét mặt hồ lóng lánh đồng thời lướt qua gò má tuấn mĩ của ưng nhân.

Thân ảnh thon dài hơi rung động, thú nhân vội vàng lách người nấp sau gốc cây. Chỉ thấy ưng nhân khom lưng, trong tay hình như có cầm gì đó, nhẹ nhàng đặt trước ngôi mộ.

Cơ thể Ngang cứng đờ, y thấy được, đó là một bó hoa trắng……. hoàn toàn không nghe thấy tiếng thì thầm của ngọn gió, Ngang không hề chớp mắt, chăm chăm nhìn nụ cười nhợt nhạt trên môi Arcelor, thật lâu cũng không dời mắt.

Ánh mắt y có chút phiếm hồng, trái tim dường như không thể ức chế muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Y hít sâu một hơi, nhịp tim ngày càng nhanh, máu toàn thân dường như đang sôi trào!

Ngang thậm chí muốn ngửa mặt lên trời mà rống to! Y không hiểu nổi vì cái gì Arcelor nguyện ý tiếp nhận y; nhưng y có thể một lần nữa hi vọng về một tương lai tốt đẹp đi!

………..

Bầu trời đêm như biển rộng bao la vô hạn, im lặng, rộng lớn, tràn ngập cám dỗ. Những ngôi sao chi chít như những đốm lửa lập lòe, không ngừng nhấp nháy lóe quang mang.

Ngôi sao sáng chói nhất đang treo trên đỉnh cốc, tựa như một linh hồn vừa thoát khỏi bóng đêm……