Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 46: Thoát hiểm



Ánhmắt Maya tối sầm, vừa định nói gì đó thì tiểu hùng đã lên tiếng trước– “Ta nhận biết được thảo dược cầm máu!”

“Rống–” Sau đó là một tiếng rống tức giận, Arthur nhảy dựng lên, chân trước bị thương đè chặt Panda, nhe răng trợn mắt bày ra tư thái tấn công về phía Maya.

“Ta hiểu, ngươi không cần lo lắng.” Maya bất đắc dĩ thở dài, từ bỏ ý định để tiểu hùng ra ngoài tìm thảo dược trong đầu.

“Chính là, Arthur, ngươi bị thương rất nghiêm trọng!” Panda nhìn miệng vết thương huyết nhục mơ hồ của cự thú, nước mắt nhịn không được rớt xuống. Cậu thật cẩn thận vuốt ve số da lông còn hoàn hảo trên người cự thú, mặc dù cẩn thận vẫn không tránh khỏi một tay máu tươi.

Vừa nãy Arthur đã dùng hết một tia sức lực cuối cùng. Có được lời hứa của Maya xong, cự thú chật vật nằm trên mặt đất, há mồm không ngừng thở dốc. Hắn miễn cưỡng mở to mắt, cố gắng tựa đầu vào người Panda, đầu lưỡi thô ráp chút có chút không liếm mặt Panda. Bởi vì bị thương, động tác của cự thú có chút chậm chạp. Mặc dù như vậy nó vẫn không quên trấn an tiểu hùng đang khóc tới thương tâm…. trước sau vẫn ôn nhu liếm láp, giống như đang nói: ‘Ta không sao, đừng lo lắng.’

“Arthur…….” Panda khóc ôm lấy cự thú, đem hết cám xúc mình dấu sâu trong đáy lòng nói ra: “Thực xin lỗi, cho tới giờ ta toàn gây thêm nhiều phiền toái cho ngươi. Ta biết sai rồi, sau này không bao giờ, rời khỏi ngươi nữa!” Cậu nghẹn ngào, đem mọi chuyện từ lúc trốn đi nói ra, còn nói mình ghen tị Aggreko thế nào, cùng với chuyện làm ngộ thương tiểu nhân ngư cũng nói hết.

Đồng tử cự thú nguyên bản đang tản ra, đột nhiên co rút lại, như đang tỏa sáng, tản mát quang mang chói sáng khó tin– hắn nghe thấy gì a? Tiểu hùng của hắn nói thích mình!

Nếu không phải tình thế không cho phép, Arthur thật muốn nhảy dựng lên rống to ba tiếng– tiểu hùng rốt cuộc thông suốt rồi, hắn sau này không bao giờ cần ‘nhẫn nhịn chịu đói’ nữa!

Cự thú nhếch môi, tưởng tượng ‘tính phúc’ của cuộc sống sau này, gương mặt vô cùng say mê, rung đùi đắc ý. Panda không chú ý biểu tình biến hóa của cự thú, như cũ ôm lấy đối phương mà khóc rống, kể lại chính mình đã không xong cỡ nào….

Maya xung phong đi đầu, mang theo một đội dũng sĩ thú nhân canh giữ ngoài cửa hang. Nhóm tấn mãnh long đầu tiên đuổi theo đã tới ngoài động. Chúng nó không tùy tiện tấn công mà thăm dò địch nhân, đồng thời chờ đợi đồng bạn tới trợ giúp.

Hung hăng đấm một quyền lên thạch bích, Maya phát ra tiếng gầm nhẹ thất bại. Sắc mặt các dũng sĩ thú nhân khác cũng không tốt hơn là bao, bọn họ luôn tràn đầy tin tưởng vào thực lực mà lần này lại thất bại nghiêm trọng như vậy. Đây không chỉ là đả kích, còn là sỉ nhục tộc thú nhân. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là hậu quả trận chiến này mang đến……

“Làm sao bây giờ, rốt cuộc nên làm gì bây giờ!” Maya chưa từng có cảm giác thất bại như vầy, đối mặt với một số lượng tấn mãnh long khổng lồ, tánh mạng tất cả tộc nhân có thể nói đang nằm trong tay hắn, nhưng mà ngay cả một đường lui cũng không có!

“Đó là cái gì?” Đột nhiên, một tộc nhân chỉ vào phía xa xa kinh ngạc kêu lên.

Maya ngẩng đầu, chỉ thấy từ đỉnh núi đối diện xuất hiện một tia sáng kì dị, như ngôi sao đang lấp lóe, vụt một cái đã biến mất không thấy; một lát sau lại xuất hiện, duy trì một tần suất nhất định, tựa hồ đang nhắn gửi tin tức. Nheo mắt, Maya nhớ tới một phương thức liên lạc Khải Ân từng dạy. Hắn cẩn thận quan sát một hồi, ánh mắt đột nhiên sáng ngời– “Lấp cửa hàng lại, mau!”

Dũng sĩ thú nhân giống như đột nhiên lên tinh thần, một đám người mệt mỏi lại lộ ra vẻ mặt kích động, vội vàng kiếm tảng đá lớn chèn lại, chỉ để lại hồ tộc hai mặt nhìn nhau, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Miệng sơn động rất nhanh bị lấp kín, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ. Lúc này có mấy con tấn mãnh long nhẫn nại không được muốn vọt vào trong sơn động đều bị Maya cùng đồng bạn đánh bay ra ngoài.

“Dũng sĩ thú nhân, các ngươi đây là…….?” Lão tộc trưởng không hiểu được Maya cuối cùng muốn làm gì, muốn hồ tộc đào một đường hầm ra ngoài sao?

“Yên tâm đi, tất cả mọi người sẽ không có việc gì.” Maya an ủi lão tộc trưởng, gương mặt cương nghị trầm ổn lộ ra nụ cười hiếm thấy. Nhưng mà cùng lúc với an tâm, gương mặt của mỗi dũng sĩ không hẹn mà cùng hiện lên một tia bối rối…..

……..

Một tiếng nổ mạnh vang lên trong rừng rậm, ngọn núi lung lay sắp đổ, không ngừng có bùn đất cùng đá vụn từ trên đỉnh đầu rớt xuống– hồ tộc chưa từng trải qua tình trạng như vậy, đám giống cái nhát gan ôm nhau mà run rẩy; lão tộc trưởng té lăn trên mặt đất, vẻ mặt thất kinh, trong miệng không ngừng thì thào cầu nguyện thần minh phù hộ….. so với hồ tộc, dũng sĩ thú nhân có kinh nghiệm hơn, vững vàng canh gác ở cửa động.

Maya xuyên qua khe hở, quan sát cặn kẽ tình huống bên ngoài.

Panda chống hai tay bên người cự thú, dùng cơ thể mình chắn đá vụn cùng bùn đất. Điều này làm Arthur vô cùng cảm động, giống như một con đại miêu im lặng nằm úp sấp, đôi ngươi xanh thẳm không chớp nhìn chăm chăm tiểu hùng.

Qua một hồi lâu, âm thanh náo động bên ngoài dần dần tán đi. Maya vẫn đang quan sát động tĩnh lúc này đứng lên, hét to bảo đồng bạn đẩy các tảng đá chắn cửa động ra ngoài.

Một hòn đá lớn bị đẩy ra, ánh sáng chói lóa chiếu sáng cả sơn động– tất cả lực chú ý của Panda đều dồn lên người Arthur, hồn nhiên không biết mình trở thành tiêu điểm của mọi người.

……..

“Arthur…… đứa nhỏ này……….” Âm thanh sụt sùi từ bên tai truyền tới, Panda theo phản xạ quay đầu lại; cự thú thì cứng đờ cả người, đơn giản nằm trên đất giả chết–

Nam tử tóc nâu đứng sau lưng Panda, hiển nhiên đã khóc rất nhiều, đôi mắt vừa hồng lại sưng đỏ. Trong lúc Panda còn kinh ngạc thì nam tử một phen nước mắt nước mũi bổ nhào lên người cự thú, khóc vô cùng thê thảm.

Tiểu hùng ngơ ngác nhìn đối phương, không biết nên phản ứng thế nào mới tốt, một ý tưởng đáng sợ xuất hiện trong đầu cậu– đây không phải là bầu bạn của Arthur đi?

“Được rồi, đừng khóc, cẩn thận áp tới đứa nhỏ.” Thú nhân cao lớn vỗ vỗ bả vai nam tử, kéo người này đứng lên. Trong nháy mắt đối phương đứng thẳng dậy, tiểu hùng thấy rõ gương mặt thú nhân– gương mặt này, thú văn, còn có cái sừng màu bạc trên trán, giống hệt như Arthur a!

“Đều là tại ngươi! Á Luân Đặc! Ta đã sớm nói không thể để hai anh em chúng nó ở lại thủ bộ lạc, ngươi lại không tin. Bây giờ thì tốt rồi, nếu Arthur xảy ra chuyện gì, ta, ta liền….. ta liền–”

“Hảo hảo hảo, là ta không tốt, đừng tức giận không tốt cho cơ thể.” Thú nhân không nề hà chịu đựng cơn giận của bầu bạn, xem ra hắn cũng vô cùng áy náy, đôi mắt xanh thẳm toát ra một tia yêu thương– quả nhiên quá miễn cưỡng sao?

Cửa sơn động, nam tử nói vài câu công đạo với lão tộc trưởng xong liền bước nhanh tới. Người này có một đầu tóc vàng, chói lóa như ánh mặt trời, làm cả người hắn tản mát ra quang mang chói rọi.

Khải Ân đi tới, Á Luân Đặc cùng Tiểu Miêu lập tức im lặng lui qua một bên. Hắn ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét thương thế của cự thú, hàng mi xinh đẹp nhíu lại, càng làm Tiểu Miêu hoảng sợ, sợ Arthur không thể cứu trị được.

“Các ngươi là…….” Panda vừa định mở miệng hỏi lại bị Maya kéo qua một bên.

“Hắn là tộc trưởng bộ lạc thú nhân, hai vị đứng bên kia là phụ mẫu Arthur.”

“Phụ mẫu.. của Arthur–!” Tiểu hùng trợn to mắt, chống lại ánh mắt thú nhân, lập tức bối rối cúi đầu, tay chân cũng không biết nên để đâu.

“Tình huống không khả quan lắm, ta đã bảo số 7 chuẩn bị, lập tức mang Arthur về.”

“Rống–” Cự thú hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Panda gầm nhẹ, ý tứ vô cùng rõ ràng. Khải Ân quay đầu, lúc này mới thấy hùng tộc đứng bên cạnh Maya.

Hắn nao nao, có chút không thể tin được vào mắt mình– chẳng lẽ đây là Panda mà Arthur đã nói, gấu mèo độc nhất vô nhị?!