Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 58: Trở về



Bất tri bất giác, từng ngày trôi qua.

Sau chuyện kia, Panda rất ngại tới quấy rầy An, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng cảm thấy xấu hổ. Tương phản, biểu hiện của An vô cùng ôn hòa, tựa hồ không hề để nó trong lòng.

Dần dần, tiểu cùng cũng bắt đầu buông được, sự kiện kia dần phai nhạt. Quan hệ của cậu và An rất nhanh lại khôi phục như trước, chính là Panda không phát hiện, từ ngày đó cậu không còn thấy Lạc Khắc nữa…..

Hai tuần sau, dũng sĩ xuất chinh trở về bộ lạc.

Thẳng tới giây phút đối mặt, Panda mới phát hiện mình nhớ Arthur cỡ nào. Cậu thậm chí không kịp nói lời nào đã bị thú nhân cao lớn khiêng lên vai, sải bước mang về ốc trúc.

“Nhớ ta không?”

Đôi ngươi xanh thẳm của thú nhân phát ra ngọn lửa mãnh liệt, chiếu thẳng vào mắt tiểu hùng.

Vội vàng gật đầu, chỉ có thể chăm chú nhìn đối phương, cơ thể Panda không khỏi rung động mãnh liệt, cánh môi run rẩy không nói nên lời.

–quả thực, cậu rất nhớ Arthur! Cậu chưa bao giờ nhớ nhung một người tới vậy!

Panda chủ động vươn tay ôm lấy phần cổ cường tráng của đối phương, vùi vào mái tóc đối phương mà cọ xát, vành tai tròn đen nhánh nhẹ nhàng lướt qua yết hầu thú nhân, như đang vô thức mời gọi.

Một tiếng hổ rống gầm lên, lí trí Arthur trong chớp mắt đã bị phá hủy. Hắn cúi đầu, hung hăng bắt được tiểu hùng đáng yêu mình ngày nhớ đêm mong. Đầu lưỡi bá đạo, liếm mút từng tấc nội bích non mềm, khi thì ôn nhu dịu dàng, khi thì giảo hoạt như xà lướt qua từng chiếc nứu, dưới lưỡi, khơi gợi đối phương ngây ngô đáp trả; khi thì thô lỗ, cường hãn, mạnh mẽ mút lấy đầu lưỡi khéo léo kia, hận không thể một ngụm nuốt hết đối phương.

Trong thế giới yên tĩnh, trừ bỏ âm thanh môi lưỡi giao triền, chỉ còn tiếng hô hấp dồn dập của hai người.

“Ngô–”

Không hề báo trước, vật thể thật lớn trong nháy mắt vọt vào cơ thể. Xâm lấn cường hãn làm Panda phát ra tiếng than nhẹ thống khổ, cậu ưỡn cong tấm lưng, cả người không ngừng run rẩy.

Cơ thể như bị đóng đinh vô cùng đau đớn, Panda bất lực bấu lấy tấm lưng thú nhân, lưu lại dấu vết, nhưng đau đớn vẫn không hề giảm bớt. Cậu vặn vẹo cơ thể, bất an muốn tránh né.

Arthur cắn răng phát ra tiếng rên, cơ thể siết chặt của Panda sắp bức điên hắn– vách thịt nóng bỏng hơi mấp máy, không ngừng vây chặt, mềm mại, một tầng rồi lại một tầng kích thích tình dục mãnh liệt, làm máu toàn thân hắn đều sôi trào.

Một tay giữ chặt hai cổ tay đang ngọ ngoạy sau lưng mình, Arthur dùng một tay nâng thắt lưng tiểu hùng, cố định cơ thể cậu. Đầu tiên chậm rãi chuyển động phân thân nóng bỏng của mình, Arthur cố gắng kiên nhẫn chờ đợi Panda thích ứng. Mồ hơi từng giọt nhiễu xuống, hắn nghiến chặt răn, cơ thể nóng như bàn ủi.

Nhưng động tác trừu sáp thong thả càng làm tiểu hùng không thể nhẫn nại. Cứ như một pha quay chậm, mỗi lần đều đâm tới linh hồn cậu, làm cậu khó chịu như sắp nổ tung, rồi lại không thể phát tiết, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

……..thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng khổng lộ, độ cứng cùng với nhiệt độ nóng rực như muốn thiêu đốt của thứ đang chôn sâu trong cơ thể. Nhưng thú nhân cứ như muốn trừng phạt cậu, chỉ thong thả chuyển động, cố ý ma sát vị trí mẫn cảm trong cơ thể. Cảm giác tê dại lan tràn sau những cú đánh sâu mạnh mẽ. Thắt lưng Panda mềm nhũn, đùi mở lớn, cả người vô lực treo trên cơ thể Arthur.

“Ô…. A….. Ar….. thur….. A a……..”

Tiếng thút thít yếu ớt như khóc càng kích thích thú tính Arthur. Hắn đan hai tay ôm lấy Panda, cơ thể vẫn còn kết hợp mạnh mẽ lật người cậu lại, thành tư thế tứ chi chấm đất quỳ sấp xuống.

Két một tiếng, cự vật kéo ra một chút lại phốc xích sáp nhập. Thú nhân bắt đầu cử động thắt lưng thần tốc, nhanh như mưa rào. Ý thức thoáng thanh tỉnh, phát hiện mình đang quỳ trong tư thái dâm loạn như vậy, tiều hùng còn chưa kịp kháng nghị, thứ cứng rắn kia đã đâm thẳng tới nơi kích thích. Arthur phát ra tiếng gầm nhẹ của dã thú, hưng phấn không ngừng tiến tới, không buông tha một điểm mẫn cảm nào trên người Panda.

Hắn dùng sức tiến sâu vào trong cơ thể cậu, nhanh chóng rút ra, lại tiến vào thật sâu, mỗi lần đều tiến vào tận trong cùng, ma sát điểm mẫn cảm kia.

“A–” Khoái cảm kịch liệt chạy dọc theo sống lưng lên tới tận ót, tia lửa bùng nổ trong đầu. Khoái cảm không ngừng tích lũy trong cơ thể, làm cơ thể cùng linh hồn cậu không chịu được mà run rẩy!

–trở về rồi, Arthur thực sự đã trở về bên cạnh cậu……

Nửa mê nửa tỉnh hé mắt, tầm mắt chống lại một đôi lam mâu đang nhìn mình chằm chằm, đôi lam mâu tràn ngập tình cảm thâm trầm cùng nhớ nhung mãnh liệt……

Sáng sớm hôm sau, Panda lầm bầm cơ hồ là bị áp tỉnh. Tay chân Arthur đều gác lên người cậu, cơ hồ muốn đè bẹp cậu.

Than thở kháng nghị vài tiếng, tiểu hùng mới đẩy tay chân đối phương, thú nhân nằm bên cạnh lại lập tức vươn tay ôm cậu vào lòng.

“Sớm a, hùng hùng.” Arthur cười hì hì dùng cằm cọ gò má tiểu hùng, thần thanh khí sảng, hiển nhiên đã tỉnh từ sớm: “Chuẩn bị xuất phát đi, chúng ta phải tới đảo nhân ngư.”

“Xuất phát gì cơ? Arthur, ngươi mới trở về a– từ từ! Đảo nhân ngư?!”

Panda trừng to mắt nhìn, ngây ngốc bị đối phương ôm lấy.

“Không đi nổi sao? Ta ôm ngươi tốt lắm.”

“Cái gì, mới không phải– từ từ, Arthur ngươi không phải nói đảo nhân ngư cách nơi này rất xa sao?” Tiểu hùng đỏ mặt muốn giãy khỏi vòng tay đối phương.

Thú nhân ngừng một chút, chậm rãi thu hồi nụ cười bên khóe môi. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía thánh địa, trong mắt hiện lên tia quang mang sắc bén: “Sự tình có chút biến hóa, tộc trưởng hôm nay sẽ mở thông đạo bị phong bế, vì thế chỉ cần vài giây, chúng ta có thể tới đảo nhân ngư.”

“A? Arthur, không phải ngươi nói tộc trưởng sẽ không mở thông đạo sao, sao tự nhiên lại……”

Nhìn biểu tình nghiêm túc của thú nhân, Panda nhớ ra gì đó– “Vì tấn mãnh long sao? Arthur, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi!”

Ánh mắt lộ ra tia tán dương, Arthur cúi đầu, ấn một nụ hôn nhẹ lên trán tiểu hùng.

“Ngoan, ngươi không cần phiền não chuyện này, giao cho ta là tốt rồi.” Nhân lúc tiểu hùng còn chưa hoàn hồn, Arthur dùng một tay ôm cậu ra cửa.

“Á, Arthur! Mau buông ta xuống, ta tự mình đi được–”

Nhìn tộc nhân lộ ra nụ cười ái muội, tiểu hùng bối rối tới cực điểm hận không thể tìm một cái hố mà chui vào. Cậu càng giãy, Arthur lại càng siết chặt, hai người một đường đùa giỡn hi hi ha ha, rất nhanh đã tới thánh địa.

“Trúc Tử! Ngươi cũng ở đây sao!”

Vốn tưởng chỉ có mình cùng Arthur, hai người tới đảo nhân ngư, không ngờ lại gặp tiểu thanh xà, Panda kích động, đồng thời cũng có chút tò mò: “Ngươi cùng Aggreko cũng tới đảo nhân ngư sao?”

Trúc Tử gật gật đầu, vừa định nhào tới người Panda thì bị Aggreko sắc mặt không tốt sắc mắt ôm vào lòng.

Hung tợn liếc tiểu hùng một cái, Aggreko dẫn đầu ôm Trúc Tử vào thánh địa. Panda thầm líu lưỡi, đi theo sau mọi người bước vào thạch động.

Khải Ân cùng Tây Thụy Tư cúi đầu đứng trước trụ thủy tinh khổng lồ. Sắc mặt tộc trưởng đại nhân tái nhợt, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.

“Các ngươi tới đây.” Ánh mắt xanh thẳm khẽ nhìn về phía mọi người, ngữ khí Khải Ân không nhanh không chậm, lại làm cặp anh em song sinh vô thức rùng mình.

“Chuẩn bị xuất phát.”

Số 7 đứng bên cạnh gật đầu, chỉ thấy trụ thủy tinh trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng chói mắt, trong cái ao ở trung ương thánh địa xuất hiện một ống kính hình trứng trong suốt.

Khải Ân cùng Tây Thụy Tư dẫn đầu bước vào, biến mất trong lỗ hổng. Panda có chút sợ hãi, túm chặt cánh tay Arthur. Thú nhân mỉm cười, sờ sờ đầu tiểu hùng, khẽ ôm cậu bước vào–