Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 64: [phiên ngoại 2] sơ ngộ



Đứa nhỏ chưa tới 10 tuổi lui thành một đoàn, lưng kề sát vào vách tường thở dốc. Bé rất nhanh bình phục lại hô hấp hỗn loạn, nắm tay siết chặt, gương mặt non nớt lộ ra vẻ thành thục cùng ngoan lệ độ tuổi này không nên có.

Tiếng bước chân hỗn loạn dần dần tới gần, ánh mắt bé con tối sầm, thân thể nhích sâu vào bóng tối trong vách tường.

“Đáng giận, nó chạy đâu rồi!”

“Này, tìm phía tây chưa?”

“Chỉ là một giống cái nho nhỏ, trốn kĩ quá!”

“Nếu để ta tìm được nhất định không bỏ qua cho nó!”

“Ha ha, Lộ Duy Khắc, miệng của ngươi vẫn còn sưng kìa ~~ha ha”

“Câm miệng!” Âm thanh khàn khàn như con vịt của thiếu niên đang trong thời kì trưởng thành.

An hơi nhếch khóe miệng, bé có thể tưởng tượng bộ dáng phẫn nộ của tên này. Đáng đời, ai bảo bọn họ cứ khi dễ bé. Mụ mụ nói phải nhẫn nại, phải hòa bình ở chung với những người khác nhưng bé không nghe đâu! Phụ thân nói nếu bị bắt nạt phải đánh trả, bé là đứa con của phụ thân, bé mới không sợ đám thú nhân thiếu niên này!

“Uy, Lộ Duy Khắc, ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ đi.” Âm thanh lạnh lùng vang lên nhắm vào đám thiếu niên đang khắc khẩu, trầm thấp thuần hậu, lại mang theo vài phần ngây ngô.

An nghiêng tai lắng nghe, mày hơi nhíu lại– là Arthur, người này lại xen vào chuyện của người khác? Hắn cùng Aggreko cũng không dễ đối phó a.

“Arthur, Aggreko, các ngươi có muốn gia nhập không!” Giọng nói có vẻ hưng phấn, tự động xếp cặp song sinh về bên mình.

“Không hứng thú, chúng ta còn việc.” Âm thanh Arthur có vẻ biếng nhác, lúc này nhất định hắn đang ngáp, bộ dáng uể oải không phấn chấn.

“Quên đi, chúng ta tự tìm, ta không tin nó dám chạy ra ngoài bộ lạc!”

Arthur cười tủm tỉm nhếch môi, thâm ý nhìn thoáng qua một góc tối bên nhà gỗ– “Các ngươi chậm rãi tìm, ta cùng Aggreko phải đi đón người, khách nhân từ rừng rậm hoang vu.

Rừng rậm hoang vu?

Trái tim An nảy lên, là ca ca sao? Không đúng, Lam Tát Tư nhất định không cần Arthur dẫn đường, kia rốt cuộc là ai? Trừ bỏ ca ca, bộ lạc thú nhân cùng rừng rậm hoang mạc không có liên hệ gì a, chẳng lẽ bé nghĩ quá nhiều?

“Tìm được rồi!”

Một tiếng hét lớn trên đỉnh đầu đánh gảy suy nghĩ An. Rất nhanh một đám thú nhân thiếu niên đã vây quanh An đang trốn trong chỗ tối.

“Không tồi, so với lần trước thì nhanh hơn nhiều.” An nhếch khóe môi, gương mặt bình tĩnh nhìn không ra chút bối rối. Bé vỗ vỗ đầu gối đứng lên, bộ dáng thản nhiên cứ như tất cả mọi việc đều nằm trong sự khống chế của bé, làm kẻ khác thực sự xốn mắt.

“Này! Ngươi là nghĩ mình là ai, bất quá chỉ là một giống cái vô dụng. Đừng tưởng có tộc trưởng che chở, ngươi có thể làm xằng làm bậy, không xem chúng ta vào mắt!”

“Làm xằng làm bậy?” Hàng mi dài khẽ chớp, An nghiêng đầu, lộ ra biểu tình vô tội: “Ta làm gì?”

“Ngươi–!” Thiếu niên tên Lộ Duy Khắc đỏ mặt, hung hăng xoay xoay nắm tay: “Ngươi dám bỏ độc vào thức ăn của ta….. đáng giận! Đã làm còn không dám thừa nhận sao!”

“Ngươi thấy à? Có chứng cớ là ta làm?” An vòng tay trước ngực, lạnh lùng nhìn đối phương.

“Ngươi, ta dám khẳng định là ngươi làm!”

“Nói miệng không có chứng cớ.” An nhún nhún vai, tiếc nuối lắc lắc đầu: “Ta không có nhiều thời gian nháo với ngươi, phiền ngươi tránh ra, ta còn rất nhiều việc cần hoàn thành.”

“Đáng giận, ngươi đừng hòng chạy!” Thú nhân thiếu niên thẹn quá thành giận, hét lớn một tiếng đánh tới.

Đối phương khí thế ồ ạt, nhưng An cũng không dễ chọc. Bé linh hoạt né tránh, khéo léo lách dưới nách thú nhân thiếu niên vòng ra sau. Bé vung tay lên, không khí tràn ngập một màn bụi khói xanh biếc.

“Đáng giận, lại dùng chiêu này, thực đê tiện!”

“Ngăn nó lại, đừng để nó chạy!”

“Chết tiệt, chạy nhanh quá!”

“Mau đuổi theo!”

Bốn, năm thú nhân thiếu niên ầm ầm đuổi theo, khói bụi nổi lên mù mịt. Qua một hồi lâu, An mới chậm rì rì chui ra khỏi một góc tối.

“Ngu ngốc!”

…….

Mặt trời ngã về tây, bé con tóc đen nhẹ nhàng nện bước dưới ánh chiều tà.

Số 7 đại nhân hôm nay dạy bé rất nhiều thứ, tỉ như thảo dược làm người ta tê liệt toàn thân, hay là các loại có thể hấp dẫn đám sâu bọ, côn trùng v….v….. lầm bầm, lần sau phải thí nghiệm thử lên người tên ngốc Lộ Duy Khắc kia!

Thích thú nghĩ, bé hoàn toàn không chú ý tới nguy hiểm đang tới gần–

“Lần này xem ngươi trốn chỗ nào!”

Thú nhân thiếu niên nhếch môi, lộ ra răng nanh sắc nhọn. Vài người còn lại cũng chầm chậm xúm tới, hoàn toàn ngăn chặn đường lui của An. An cắn chặt môi dưới, quật cường không chớp mắt nhìn thẳng thú nhân thiếu niên, toát ra tình tự không cam lòng cùng phẫn nộ. Bé ghen tị nhìn đám thiếu niên cường tráng tràn đầy khí lực– vì cái gì, vì cái gì bé không phải thú nhân! Chỉ vì bé là giống cái, là giống cái ‘yếu ớt’….. chỉ vì vậy mà cha mẹ nhẫn tâm lưu lại một mình bé ở bộ lạc!

Bé có thể làm được mọi việc, không, bé sẽ làm rất tốt! Vì cái gì không cho bé cơ hội!

Tộc trưởng cũng nói qua, bé là đứa nhỏ thông minh nhất bộ lạc. Bé không muốn nhận thua, bé so với bất cứ kẻ nào đều mạnh mẽ hơn!

“Uy, đừng nói ta khi dễ giống cái. Mau xin lỗi, xin lỗi thì ta tạm tha cho ngươi!” Thú nhân thiếu niên đưa bàn tay to đẩy An, phụ thân nói không thể khi dễ giống cái, hắn không quên điểm này, tiểu gia hòa này không phải bị dọa tới phát ngu đi?

“Câm miệng–” An hung hăng gạt phắt tay đối phương, dùng hết sức lực toàn thân mà rống lên– “Giống cái, giống cái, không được bảo ta như vậy! Ta không có kém cỏi như các ngươi!”

“Cái, cái gì, ngươi– ngươi ngươi!”

Thú nhân thiếu niên phẫn nộ rít lên, một quyền vung tới. An theo phản xạ nhắm mắt lại ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. Nhưng đau đớn không ập tới, bé kinh ngạc mở mắt– thiếu niên cao lớn, vững vàng như bàn thạch chắn trước mặt bé.

Bờ vai rộng, lưng thẳng, không hề nhúc nhích, vững vàng như một ngọn núi, nhưng gương mặt kia, nhìn qua còn có vẻ non nớt hơn cả bé….. rốt cuộc là ai, vì cái gì phải bảo hộ bé….. An nói không nên lời, ngây ngốc nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện. Chỉ là một cái liếc mắt, bé lập tức chìm sâu vào đôi mắt dị sắc bình tĩnh kia……

Hoàn Phiên Ngoại.