Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 6 - Chương 18



Lông mi hơi rung động, ánh sáng chói mắt cùng tiếng chim hót véo von làm người đang ngủ say theo bản năng nhíu chặt hàng chân mày.

Nặc Á hừ nhẹ một tiếng, quay lưng lại phía ánh sáng, cơ thể bắt đầu nhích về phía lồng ngực rắn chắc nhưng vô cùng ấm áp… Tiếng bật cười trầm thấp xuyên qua lồng ngực rung rung vọng vào tai, Nặc Á hơi giật mình, những hình ảnh của một đêm mãnh liệt trong nháy mắt nhảy vào trong đầu.

Gương mặt Nặc Á trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, cậu cứng ngắc ngẩng đầu lên, đập vào tầm mắt là một ngón tay to thô ráp đang đùa giỡn những lọn tóc mềm của mình.

Trên người thú nhân không có gì che dậy, cơ thể trần trụi cường tráng nhìn không sót chút nào. Y cúi đầu ôn nhu nhìn bầu bạn đang vừa kinh ngạc lại vừa thèn thùng của mình, tiếp đó bá đạo kéo đối phương tới cùng mình triền miên. Bên dưới hàng mi rậm, ánh mắt xanh biếc tràn ngập ý cười ôn nhu. Trêu chọc làm sắc mặt Nặc Á càng đỏ hồng hơn, cơ hồ sắp bị thiêu cháy, lúc này Phạm mới sung sướng nhếch khóe miệng, khẽ nói một tiếng: “Sớm.”

Bộ dáng Phạm vô cùng xuất sắc, gương mặt mỉm cười làm đường cong lãnh ngạnh trở nên nhu hòa, nhìn qua thiếu một phần sắc bén, tăng một phần nhu hòa. Nặc Á không ngờ, hóa ra Phạm cũng có thể anh tuấn như vậy, mê người như vậy… Giờ phút này y làm người ta có cảm giác như ánh mặt trời ấm áp sớm mai, nhẹ nhàng ôn nhu, lại ấm áp, sáng rọi mê người.

“Nặc Á.”

Âm thanh trầm thấp từ tính, tràn đầy ma lần vang lên bên tai…

Nghe thú nhân dụng giọng điệu chân thành, cứ như nâng niu bảo vật trân quý nhất mà gọi tên mình, Nặc Á cảm thấy cảm giác ngọt ngào bùng lên trong lồng ngực, sưởi ấm cả cơ thể cậu…

“Phạm.”

Cậu nhếch khóe môi lộ ra nụ cười thật tươi để đáp lại đối phương, nghĩ thầm, hóa ra đây là cảm giác hạnh phúc a!



Ngày ngày bình ổn trôi qua.

Vết thương trên người Phạm cũng lành được phân nửa, Nặc Á không còn suy nghĩ trốn về bộ lạc nữa; ngược lại, bộ dáng thú nhân gần đây có vẻ rất nặng nề, so với lúc trước còn im lặng hơn.

Nặc Á cũng chú ý hình như từ sau vụ ngạc long, Phạm không còn biến về hình thái dã thú nữa. Phải biết da lông cứng rắn cùng răng nanh sắc bén là vũ khí mạnh mẽ nhất của thú nhân khi săn bắn, thú nhân hóa thú, xét về sức mạnh, tốc độ, khả năng chịu đựng cùng sức bật đều mạnh mẽ hơn hình thái nhân loại!

Cậu không hiểu vì sao Phạm lại không biến hóa, càng không hiểu vì sao y phí nhiều thời gian hơi, mạo hiểm hơn khi dùng hai tay đi săn, trong khi hình thái dã thú có thể dễ dàng giết chết con mồi. Huống chi bọn họ vẫn còn ở trong phạm vi rừng rậm tử vong, mỗi giây mỗi phút đều tràn ngập nguy hiểm!

Chẳng lẽ vì lần trước biến hóa không thể khống chế được bản thân sao? Nặc Á nhớ các lão nhân trong bộ lạc từng nói: càng là thú nhân cường hãn thì dòng máu dã thú trong cơ thể lại càng nồng đậm! Có được sức mạnh cường đại đều là vương giả, nhưng đồng thời cũng rất nguy hiểm! Bọn họ thích độc lai độc vãng như loài dã thú, không tiếp xúc cùng các thú nhân khác, bọn họ chỉ dựa vào chính mình để đối phó những loài dã thú đáng sợ nhất, hung mãnh nhất trong rừng rậm── ngày qua ngày, năm qua năm, huyết tinh cùng giết chóc làm dòng máu thú tính trong cơ thể bọn họ ngày càng mãnh liệt, không thể dập tắt── một khi lí trí hoàn toàn bị thú tính chi phối, bọn họ sẽ trở thành một dã thú thực sự, vĩnh viễn không thể tìm lại lý tính được nữa…

Nặc Á nhịn không được rùng mình, từ người biến thành dã thú chân chính, có thể sao? Kia dù sao cũng chỉ là truyền thuyết của bộ lạc mà thôi… Nặc Á lắc đầu, cười thầm mình đã nghĩ quá nhiều. Phạm khẳng định vì vết thương chưa lành nên không muốn tùy ý biến hóa. Bất quá biểu hiện của y hôm nay quả thật rất kì quái, không chỉ không ra ngoài săn thú, từ buổi sáng đã không chút biến sắc nhìn chằm chằm bầu trời.

Nặc Á cũng học theo Phạm ngồi xếp bằng, nhìn lên bầu trời suốt một giờ, trừ bỏ những đám mây với đủ hình thù kì quái, ngay cả một con chim nhỏ cũng không thấy!

Trông cậy y nói cho cậu biết là không có khả năng, Nặc Á đành phải chủ động phá vỡ im lặng, có chút vô lực hỏi: “Phạm, ngươi đang nhìn gì vậy?”

Thật lâu sau, thú nhân mới thu hồi tầm mắt, nhíu mày khẽ nói ra bốn chữ: “Mùa mưa tới rồi.”



Mùa mưa── hàng năm, bắt đầu từ tháng năm, từ núi Ai Tháp Lạc kéo dài hơn mười km tới tận đại thảo nguyên phía đông sẽ lượng mưa nhiều nhất trong năm.

“Hóa ra đã là tháng năm… thời gian qua thật nhanh.” Nặc Á hít sâu một chút, Phạm vừa nói mùa mưa đã tới thì bầu trời cũng biến đổi, bầu trời trong xanh trở nên u áp, giống như sắp sụp xuống tới nơi. Lúc đêm tới, mưa như trút nước điên cuồng đổ xuống, cứ vậy mưa liên tục vài ngày!

Ngoài động tiếng sấm rền ầm ầm, hạt mưa to như những hạt châu không ngừng rơi xuống, men theo vách động trượt xuống mặt đất, tụ tập thành một dòng suối nhỏ. May mắn sơn động hình thành trên lưng chừng núi, bằng không đã sớm bị ngập lụt.

“Ta ghét nhất là mùa mưa, cứ mưa hoài không dứt, lại còn lạnh nữa.” Nặc Á bất mãn nhỏ giọng lầm bầm, tay ôm lấy thắt lưng Phạm cố vùi vào lòng y.

Phạm lại ôm Nặc Á chặt thêm một chút, lại bỏ thêm củi vào đống lửa. Y biết Nặc Á sợ nhất là những nơi ẩm ướt lạnh lẽo, nhưng trời cứ mưa không ngừng thế này, chỉ có thể dựa vào đống lửa để đỡ lạnh.

Phạm kì thật không muốt đốt lửa, nhiệt độ ấm áp so với hoàn cảnh lạnh lẽo xung quanh tạo ra sự khác biệt rất rõ ràng, rất có thể đưa rắn, loại sinh vật săn con mồi bằng nhiệt độ.

Nhưng mà…

Thú nhân cúi đầu, ánh mắt chạm phải biểu tình thỏa mãn an nhàn của bầu bạn, y cảm thấy cho dù đưa tới nguy hiểm gì cũng không quan trọng── y sẽ ngăn cản tất cả, chỉ cần Nặc Á cảm thấy thoải mái là tốt rồi.

“Hô ~~ thật thoải mái.” Thời tiết quỷ quái này làm con người ta cảm thấy uể oải, không muốn động đậy chút nào.

Nặc Á thỏa mãn thở dài, nhắm mắt lại, giống như một con mèo con dựa vào lòng Phạm, gò má còn không an phận cọ cọ lồng ngực rắn chắc của đối phương.

Lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ truyền vào màng tai, Nặc Á cảm thấy buồn ngủ… thực kì quái, mấy ngày nay cậu cứ uể oải, trừ bỏ ăn chính là ngủ, sắp biến thành heo con rồi…

Phạm đổi tư thế ôm, để Nặc Á ngủ càng thoải mái hơn nữa. Động tác dịu dàng vô cùng, ánh mắt lại càng lúc càng lạnh như băng.

Nhấc chân dập tắt đống lửa, ánh mắt sắc bén của thú nhân chăm chăm trừng về phía cửa động.

Nước mưa từ vách núi chảy xuống, giống như những hạt châu nối liền, cuối cùng tụ lại một chỗ, hình thành những cột nước. Cửa sơn động nhìn qua hệt một thác nước, bên ngoài là một tầng sương mờ, mơ mơ hồ hồ không phân rõ hình dáng.

Đột nhiên có tiếng bước chân khe khẽ vang lên, mấy bóng dáng cao lớn nhanh chóng tiếp cận.

Phạm âm thầm đề phòng, tuy mưa xóa đi mùi trong không khí, nhưng y vẫn ngửi được── là hơi thở của thú nhân!

Mấy thú nhân sau khi bước vào sơn động, liếc mắt thấy Phạm thì bật người bối rối. Màn nước hủy đi mùi vị lưu lại, bọn họ cũng không phát hiện trong sơn động có người, vì thế lập tức bày ra tư thế phòng ngự, thú nhân đối với dũng sĩ ở các bộ lạc khác không có nhiều hảo cảm lắm.

Song phương đang giằng co, đột nhiên một thú nhân trẻ tuổi thấy được người được Phạm ôm trong lòng thì lớn tiếng kinh hô──

“Nặc Á, là Nặc Á!”