Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 6 - Chương 22



“Phạm! Ô oa oa── vì sao tới giờ ngươi mới trở về, ta rất sợ!”

Nặc Á lớn tiếng khóc, hoảng sợ cùng lo lắng trong lòng toàn bộ phát tiết ra ngoài. Cậu ôm chặt lấy Phạm, sợ chỉ cần không để ý chút thôi đối phương sẽ biến mất trước mắt mình.

Nhìn bầu bạn kích động, tâm tình Phạm vô cùng mâu thuẫn, vừa đau lòng lại có chút cao hứng. Đau lòng vì Nặc Á mấy ngày nay phải lo lắng hoảng sợ, ăn không ít khổ; cao hứng vì mình cuối cùng cũng chiếm giữ một vị trí trong lòng bầu bạn.

Này cũng khó trách, lúc đầu Nặc Á chỉ dùng ánh mắt cừu hận nhìn thú nhân, cứ như hận không thể nghiền nát y thành tro; hiện giờ cư nhiên chủ động ‘yêu thương nhung nhớ’ làm Phạm cao hứng đến mức có chút vừa mừng vừa lo.

“Ta đã trở lại… đã trở lại.”

“Đừng khóc, Nặc Á, đừng khóc.”

Phạm vụng về an ủi bầu bạn, y không biết nói những lời ngọt ngào, điều duy nhất có thể làm là ôm chặt đối phương vào lòng, không ngừng dùng âm thanh ôn nhu nhất an ủi bên tai cậu…

Ta đã trở lại! Vì thế, không cần khóc, không cần sợ hãi nữa. Nặc Á của ta, ta sẽ vĩnh viễn bảo hộ ngươi!



“Nặc Á, là Nặc Á!”

“Thật là Nặc Á──”

“Thú nhân này không gạt chúng ta, thật tốt quá! Lạc Y Đức đâu, Đặc Lâm nữa? Bọn họ đâu rồi?”

Đoàn người Tát Khắc đi theo sau Phạm lúc này vội vàng chạy tới.

Phạm cảm giác được cơ thể bầu bạn trong lòng thoáng chốc cứng ngắc, tiếp đó luống cuống tay chân muốn rời khỏi mình. Hành động này làm Phạm phi thường khó chịu. Thú nhân mơ hồ cảm thấy một tia nguy cơ, y càng dùng sức ôm chặt Nặc Á hơn nữa, đồng thời dùng ánh mắt hung ác cảnh cáo những thú nhân khác── Nặc Á là của y!

Tát Khắc nhìn thấy hết thảy, hắn hơi nhíu mi, tiến tới trước một chút.

“Nặc Á.”

Âm thanh trầm ổn mạnh mẽ, trải qua tháng năm tôi luyện có một cỗ khí thế uy nghiêm.

Trong đầu Nặc Á thoáng chốc xuất hiện muôn vàn cảm xúc. Cậu không chỉ một lần tưởng tượng, nếu lúc trước không tức giận rời khỏi bộ lạc, cậu cùng Tát Khắc sẽ thế nào… Cậu từng nằm mơ cũng muốn quay về bộ lạc, trở lại bên cạnh tộc nhân, trở lại bên cạnh Tát Khắc… Chính là lúc gặp mặt, trong đầu cậu lại trống rỗng, không nói được tiếng nào.

“May mắn ngươi không có việc gì…” Tát Khắc thở dài, ngữ khí không còn sắc bén như lúc nãy, ẩn ẩn có chút yêu thương cùng thương tiếc như xưa.

“Ngươi có biết ta lo lắng nhiều cỡ nào không? Đứa nhỏ này…”

Nhìn gương mặt quen thuộc che kín mệt mỏi cùng buồn bã, nước mắt Nặc Á lập tức trào ra mãnh liệt── mấy tháng ngắn ngủn, bộ dáng Tát Khắc cứ như đã già đi mười tuổi!

“Thực xin lỗi… thực xin lỗi…” Đều là lỗi của cậu, rõ ràng biết Tát Khắc sẽ lo lắng nhưng vẫn tùy hứng chạy đi. Cậu thật hối hận, cậu vĩnh viễn luôn gây ra phiền toái cho người khác, không làm được gì cả!

“Đừng nói nữa, đã qua rồi, ngươi không sao là tốt rồi.” Tát Khắc lộ ra nụ cười sủng nịch: “Còn nữa, ta đã nói rất nhiều lần rồi. Nặc Á, ngươi đã lớn rồi, đừng có động chút là khóc nhè như con nít vậy.” Tát Khắc muốn tiến tời ôm ‘đệ đệ’ mình yêu thương nhất một cái, nhưng không có cách nào, thú nhân trước mắt đang dùng ánh mắt như muốn giết người hung hăng trừng mình.

Dục vọng chiếm giữ mãnh liệt của Phạm, từ ban đầu Tát Khắc đã nhận ra. Điều này làm hắn vừa lui vừa lo, hắn vui vì Nặc Á tìm được bầu bạn mạnh mẽ như Phạm, đồng thời lại lo lắng Nặc Á sẽ bị tổn thương──

Thú nhân cường đại, không phải ai cũng có thể khống chế.

“Ta, ta…” Nặc Á đỏ mặt, lung tung quẹt nước mắt trên mặt.

“Ha ha, Nặc Á, thật tốt quá.”

“Đúng vậy, đúng vậy, thấy ngươi không có việc gì chúng ta cũng an tâm.”

Tộc nhân đều mỉm cười, bọn họ thật sự cao hứng vì tìm được Nặc Á bị mất tích đã lâu; bất quá, nghĩ tới còn đang bị vây trong rừng rậm tử vong, không khí vui vẻ không khỏi bịt kín một tầng bóng ma.

“Thực xin lỗi, sau này ta không bao giờ… chạy loạn nữa.” Nặc Á thả lỏng, áp lực cùng hờn dỗi tích tụ trong lòng đã lâu cuối cùng cũng tiêu tán. Cậu vốn tưởng mình không được coi trọng, hiện giờ ngẫm lại, suy nghĩ này của cậu thật sự rất ngu xuẩn── tộc nhân sẽ không bỏ rơi cậu, Tát Khắc lại càng không!

“A, các ngươi đều bị thương!” Nặc Á kinh hô, lúc này mới phát hiện tộc nhân đều dính đầy máu. Nhất là Tát Khắc, trên đùi đều là những vết thương dữ tợn, vết máu đọng lại nhìn thấy ghê người!

Đẩy đẩy thú nhân đang ôm chặt mình, Nặc Á ý bảo đối phương buông mình ra. Toàn bộ lực chú ý của cậu chuyển qua Tát Khắc, vội vàng muốn xem xét vết thương trên đùi Tát Khắc── vết thương kia thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng!

Phạm không chỉ không buông Nặc Á ra, ngược lại còn phẫn nộ gầm nhẹ. Y thô lỗ ấn đầu Nặc Á về lại lồng ngực mình, đồng thời, bắn ánh mắt tràn ngập địch ý về phía Tát Khắc cùng những người khác.

“Phạm! Ngươi làm gì vậy! Nặc Á thở hồng hộc muốn giãy khỏi gông xiềng của thú nhân, gia hỏa này muốn ngộp chết cậu sao!

“Không được xem──” Phạm nghiến răng nói, đổi lấy là ánh mắt tức giận đùng đùng của bầu bạn.

Tát Khắc ho khan một tiếng, hắn biết tính chiếm dục của thú nhân rất mạnh, bất quá biểu hiện ghen tị mãnh liệt của Phạm vẫn làm hắn có chút giật mình: xem ra thú nhân Phạm này thật sự rất xem trọng Nặc Á!

“Lạc Y Đức, Đặc Lâm cùng Khâu Ân đâu?” Tát Khắc có chút dự cảm bất hảo, Phạm có nói Lạc Y Đức đã tới tìm mình cùng tộc nhân, chính là hiện giờ chỉ thấy mình Nặc Á, những người khác đâu?. Truyện Đam Mỹ

Nặc Á thầm nghĩ không tốt, sao cậu lại quên mất chuyện này cơ chứ!

“Chúng ta bị một con cự xà tập kích, ở ngay trong sơn động!” Nặc Á lo lắng nói với thú nhân: “Phạm, chúng ta mau trở về! Bọn Lạc Đức Y vẫn còn trong sơn động đả đấu với cự xà!”

Phạm ngồi xuống ôm lấy Nặc Á, không nói hai lời quay người chạy về phía sơn động trên núi, đám người Tát Khắc cũng lập tức đuổi theo.

Rất nhanh, Nặc Á đã thấy sơn động quen thuộc.

Âm thanh đánh nhau vẫn không ngừng vang lên, tiếng cự thú gầm gừ kích thích đồng bạn── không đợi Tát Khắc mở miệng, mấy tộc nhân trẻ tuổi phía sau hắn đã hóa thành hình thái dã thú, gia nhập cuộc chiến.

Đột nhiên xuất hiện một đám thú nhân, cự xà rất nhanh bại trận. Nó vùng vẫy chút hơi tàn dưới răng nanh sắc nhọn của cự thú, cuối cùng thân hình như một tòa núi nhỏ mềm rũ xuống, không còn nhúc nhích.

Lạc Y Đức, Đặc Lâm cùng Khâu Ân chỉ bị trầy da một chút. Toàn bộ phải quy công cho Lạc Y Đức có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hắn khéo léo chỉ huy đồng bạn phân tán lực chú ý của cự xà; đương nhiên, cũng may mắn tộc nhân đã xuất hiện đúng lúc, không để cự xà có cơ hội dùng răng nọc.

Đặc Lâm trẻ tuổi sung sức, biến trở về hình người còn không quên dặm thi thể cự xà một trận cho hả giận. Nhưng hắn còn chưa dặm được mấy đá đã bị tộc nhân nhiệt tình quấn lấy.

Thú nhân rất coi trọng đồng bạn── hơn nữa dưới sự công kích điên cuồng cùng áp bách của trùng tộc, nhóm đồng bạn mỗi ngày đều giảm bớt, mỗi tộc nhân đều vô cùng trân quý đối với thú nhân.

Bộ tộc khuê báo đắm chìm trong niềm vui sướng được gặp lại nhau, Nặc Á cũng nhịn không được muốn gia nhập, nhưng đáng tiếc Phạm lại ôm chặt cậu không chịu buông tay.

“Tát Khắc.” Lạc Y Đức im lặng đi tới bên người tộc trưởng.

“Ngươi bị thương, không có việc gì chứ?”

“Ta không sao, nhưng các ngươi… mọi người đã vất vả rồi.” Xác nhận tộc nhân đều không có việc gì, trái tim treo lơ lửng của Tát Khắc cuối cùng cũng rơi xuống.

Hai người phối hợp nhiều năm nên vô cùng ăn ý, một ánh mắt, một cử động cũng có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì.

“Ngươi hiện giờ có thể yên tâm rồi.”

“Xem là vậy đi.” Tát Khắc không phủ nhận, hiện giờ hắn không có tinh lực nghiên cứu thú nhân Phạm này, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là nhanh chóng mang tộc nhân rời khỏi rừng rậm tử vong.

Tát Khắc thừa nhận mình đã phạm sai lầm, hắn không nên không để ý cảnh cáo của tiền nhân mà tiến vào khu rừng rậm nguy hiểm này, bởi vì hắn mà tộc nhân phải chịu nguy hiểm!

“Là lỗi của ta, hại mọi người bị vây ở đây.”

“Đừng tự trách, ngươi cũng không còn cách nào.” Lạc Y Đức an ủi bạn tốt: “Ở lại bộ lạc cũng là chờ chết, không bằng cứ mạo hiểm một phen.” Bọn họ không chỉ đối mặt với uy hiếp từ trùng tộc, còn phải đối mặt với hoàn cảnh sinh tồn ngày càng chuyển biến xấu.

Hai người yên lặng một hồi, đồng thời nặng nề thở dài một hơi.

“Tộc trưởng, bao giờ chúng ta trở về?”

“Đúng vậy, chúng ta đi lâu như vậy, trong bộ lạc nhất định đã loạn thành một đàn.” Đùa giỡn một hồi, xúc động xum vầy trôi qua, các tộc nhân đều đặt câu hỏi── ở lại khu rừng khủng bố này rất nguy hiểm, tất cả mọi người đều áp lực muốn chết!

Tát Khắc không nói chuyện, ánh mắt chuyển về phía Phạm, những người khác cũng thuận theo tầm mắt hắn nhìn qua.

Phạm hừ lạnh một tiếng, vẫn còn chút địch ý với đám người Tát Khắc.

“Phạm…” Nặc Á khẽ kéo tay thú nhân, thật cẩn thận mở miệng hỏi: “Ngươi đáp ứng cùng ta trở về… ngươi sẽ làm đúng không?”

Phạm yên lặng, y nhìn ánh mắt mong chờ của Nặc Á, trong lòng đấu tranh hồi lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu.

“Ngày mai, trở về đi.”