Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 16



“Ai nha…” Thân hình hơi nghiêng ngã một cái, Bội Ân ngã xấp xuống đất, xoa xoa mắt cá chân đáng thương hề hề nhìn Y Cách Tát Tư.

“Đau quá… chân đau quá a, Y Cách.”

Thở dài, thú nhân bất đắc dĩ nhìn trời, ánh mắt trông mong kia của Bội Ân rõ ràng đang muốn y ôm, y cũng không phải không muốn, chính là…

“Leo lên.” Đưa lưng về phía thanh niên, Y Cách Tát Tư ngồi xổm xuống.

Người đang kêu rên đau đớn kia không có chút phản ứng, nhếch miệng, bất mãn nhìn đông cánh rộng lớn trên lưng thú nhân.

“Trên lưng ngươi có cánh.” Ngụ ý là nằm sấp lên không thoải mái, bị cấn cấn.

Khóe miệng hung hăng run rẩy, Y Cách Tát Tư căm giận quay đầu, chống lại đôi mắt to trong suốt vô tội, lửa giận lập tức bị dập tắt. Không có biện pháp, Bội Ân là trời phái tới khắc chế y!

“Ai…” Vươn một tay ôm thanh niên vào lòng, Y Cách Tát Tư không quên giương mắt cảnh cáo đối phương.

“Không được gây rối!”

Đúng vậy, Bội Ân chỉ cần ngồi vào lòng y sẽ cố ý vặn vẹo cơ thể, cái miệng lại hô cái gì mà ‘không thoải mái, cứng quá’ linh tinh, thân thể lại cố ý xoay xoay không ngừng, chết tiệt, chuyên chọn bộ vị mẫn cảm của y mà xuống tay!

Nhất định là cố ý!

“Y Cách, cơ thể ngươi thật cứng a…”

Thanh niên vô tội chớp chớp mắt mấy cái, hàng mi cong dày như cánh quạt run run, ngón tay cố ý điểm điểm lên ngực thú nhân, giống như khiêu khích mà vuốt ve qua lại.

“Ngươi đủ chưa!” Hung tợn túm lấy cánh tay nhỏ bé đang làm chuyện xấu, Y Cách Tát Tư tức đến nghiến răng nghiến lợi, cố tình lại không thể làm gì đối phương.

“Ngươi chơi với lửa!” Lại còn là ngọn lửa có thể đốt cậu thành tro bụi.

“Phải không?” Bội Ân không hề bị khẩu khí âm trầm đáng sợ của đối phương dọa, cậu bật cười ‘khanh khách’ hai tay ôm lấy cổ thú nhân, áp vào bên tai y thở ra một hơi.

“Ngươi có cảm giác?”

Rống rống——

Y Cách Tát Tư rốt cuộc nhịn không được rống một tiếng, đột nhiên y dùng sức ôm chặt thanh niên trong lòng, dùng sức như muốn khảm đối phương vào sâu trong máu thịt mình, không bao giờ… tách ra nữa!

Thỏa mãn nhắm mắt lại, Bội Ân ôm lại thú nhân, chờ đợi đối phương tiến hành bước tiếp theo, nhưng mà, cảm xúc dưới thân đột nhiên thay đổi, làn da bóng loáng của nhân thoại trong nháy mắt biến thành thứ gì đó xù lông——

Kinh ngạc mở mắt ra, Bội Ân phát hiện Y Cách không biết từ khi nào đã biến về hình thú, ánh mắt hổ phách không chớp nhìn thẳng mình, lóe ra quang mang cơ khát khó nhịn.

Không phải chứ, chẳng lẽ người này muốn dùng hình thú… đây chính là lần đầu của cậu a!

Kêu khẽ một tiếng, mãnh sư cúi thấp đầu, dùng cái mỏ chim vàng nhạt cọ cọ gương mặt thanh niên. Bội Ân lập tức hiểu ý, thấy cự thú cúi cơ thể liền bò lên tấm lưng rộng lớn của đối phương.

Mãnh sư ngửa đầu rống to, nó giương đôi cánh to lớn của mình chạy lấy đà vài bước sau đó bay vút lên không trung.

—— người này, đừng tưởng biến về hình thú là thoát! Bội Ân thầm nghiến răng nghiến lợi, hai tay vô thức dùng sức kéo bộ lông của cự thú dưới thân, bất quá nghĩ lại, có thể công khai cưỡi mãnh thú chỉ có một mình cậu đi. Phải biết mãnh sư là sinh vật cao ngạo nhất trên đời này a!

Ngồi trên lưng mãnh sư cao ngạo, quan sát cả khu rừng—— tình cảnh này nếu bị tộc nhân của cậu hay Kiara bắt gặp phỏng chừng sẽ kinh ngạc tới tròng mắt cũng lọt ra ngoài đi.

Nghĩ vậy, Bội Ân không khỏi bật cười thành tiếng. Mãnh sư nghi hoặc quay đầu lại liếc mắt nhìn thanh niên, đôi thú mâu phản chiếu gương mặt xinh xảo mỉm cười như gió xuân… Tiếp đó, lúc Y Cách Tát Tư còn ngây ngốc hồ đồ chăm chú nhìn mình, Bội Ân vươn tay, nắm lấy đôi tai dài nhỏ của mãnh sư——

“Rống!!!”



Trở lại sơn động, Y Cách Tát Tư lập tức biến về hình người, nổi giận đùng đùng quăng Bội Ân xuống đất, hiển nhiên bị chọc giận không nhẹ.

“Đừng nóng, đưng nóng, ta không biết lổ tai là nơi mẫn cảm của ngươi a…”

Mới nói được một nửa đã bị ánh mắt hung ác của thú nhân trừng, Bội ân thầm le lưỡi, sờ sờ cái bụng đói meo của mình, ai oán nói.

“Đói quá… Y Cách, ta đói bụng quá.”

Lại thêm một ánh mắt sắc bén bắn qua. Bội Ân làm như không thấy, cái mũi hít hít, đi qua cầm lấy tay thú nhân lắc qua lắc lại.

“Y Cách, ta đã vài ngày không ăn gì a.” Cậu nức nở khóc lóc kể lể: “Ô ô… ngươi nhẫn tâm bỏ đi như vậy, bỏ lại ta một mình, không quản ta sống chết thế nào…”

Cơ thể cứng đờ, Y Cách Tát Tư có chút dao động. Theo tiếng khóc thút thít nỉ non của thanh niên, lửa giận rất nhanh bị thương tiếc cùng hối hận thay thế.

“Ô ô… mệnh ta thật khổ a…” Bội Ân ngẩng đầu, con ngươi đen láy trông mong nhìn ánh mắt tràn đầy hối hận cùng thương tiếc của thú nhân, những giọt nước mắt trong suốt thuận theo khóe mắt chảy xuống.

“Ta ngay cả tộc nhân cũng từ bỏ, chỉ muốn đi theo ngươi, mà Y Cách ngươi lại… Ô ô ô… bụng đói quá, chân cũng đau nữa… Ô ô ô…”

“Đừng, đừng khóc.” Buồn bực cào cào đầu, Y Cách Tát Tư ôm Bội Ân thầm hút một hơi, y biết hành động của mình tàn nhẫn cỡ nào.

“Thực xin lỗi.”

Rầu rĩ nói xin lỗi, thú nhân có chút ngây ngốc an ủi thanh niên trong lòng, sau một trận luống cuống tay chân thì y vội vàng lao vào rừng rậm, vì thanh niên chuẩn bị một bữa ăn phong phú.

Chờ đối phương đi rồi, Bội Ân lau khô nước mắt bên khóe mắt, thần thanh khí sảng đứng lên vỗ vỗ hai gò má đỏ bừng—— không xong a, có phải cậu trêu Y Cách đến phát nghiện rồi không? Bất quá… cảm giác khi dễ Y Cách thật tuyệt.

Đảo mắt một vòng, Bội Ân ngắm tới một khối da thú nằm trong góc sơn động, đó là quần áo thú nhân vì biến thân nên chưa kịp mặc lại. Bởi vì thường xuyên biến thân nên quần áo của thú nhân cũng không nhiều, đại đa số đề để trần thân trên, chỉ quấn một miếng da thú bên thắt lưng để ‘che đậy’ mà thôi.

Làm bộ như không nhìn thấy gì, nhanh chóng vứt ‘y phục’ đáng thương bị xem nhẹ kia ra khỏi sơn động, Bội Ân không chút lo lắng Y Cách Tát Tư sẽ vì vậy mà ‘ở trần’. Nghĩ nghĩ, cậu bắt đầu xé y phục đã rách rưới trên người mình, để cổ áo thụng xuống khá sâu, chỉ hơi xoay người là có thể lộ ra cảnh xuân trên ngực.

Chờ cậu làm xong hết thảy, thú nhân cũng lo lắng chạy về, y sợ Bội Ân quá đói bụng.

Con heo béo ú nướng trên ngọn lửa, mùi thơm giòn giòn non mềm cùng lớp mỡ béo thơm lừng.

Hít một hơi, Bội Ân cảm thấy mình thật đói bụng. Cậu cười tủm tỉm cười Y Cách Tát Tư cắt phần thịt mông heo mon mềm nhất, bọc bằng lá cây sau đó đặt lên tay cậu.

“Khát không? Có muốn uống nước không?” Thú nhân đơn thuần không biết đối phương đang suy nghĩ dụ dỗ mình, săn sóc hỏi.

Gật gật đầu, ý cười trong mắt Bội Ân càng sâu hơn.

Y Cách Tát Tư vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi sơn động lấy nước. Qua một hồi lâu mới đầu đầy mồ hôi chạy trở về. Bội Ân có chút kinh ngạc, ngoài sơn động có một dòng suối nhỏ, không ngờ Y Cách lại đi thật lâu. Thật hiếu kì, rốt cuộc y lấy nước ở tận đâu a?

Hương vị ngọt lịm mát lạnh của nước suối chảy vào cổ họng, Bội Ân chớp mắt mấy cái, đột nhiên có chút cảm động. Đứa ngốc này, cư nhiên bay đi thật xa để lấy nước trên suối trên núi, làm hại cậu không nỡ đánh đổ a.

Làm sao bây giờ? Tay run lên làm miếng thịt nướng đầy mỡ rơi xuống ngực.

“Ai nha ~” Bội Ân thở nhẹ một tiếng, cố ý cởi đi phần y phục phía trên ngay trước mắt Y Cách Tát Tư—— nửa che nửa đậy cũng là ý hay… Giờ phút này, trên nửa thân trần của Bội Ân, mái tóc đen tuyền mềm mại xõa dài trước ngực, vạt áo không biết từ lúc nào đã kéo cao tới thắt lưng, căn bản không che chắn được đôi chân thon dài trắng nõn.

“Toàn là mỡ, dính vào người thật khó chịu.”

Đối với bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của thú nhân, thanh niên vô tội vặn vẹo cơ thể trắng nõn xinh đẹp.

“Y Cách, chân của ta đau quá nga.” Đôi chân thon dài duỗi tới, trắng nõn thơm ngon.

“Ngươi không phải có hái thảo dược về sao.” Ngụ ý là mau bôi dược cho ta đi.