Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 22



Sóng trong hồ lăn tăn, hiện lên ảnh ngược màu than chì của ngọn núi. Bên hồ, mấy thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần đang vui vẻ chơi đùa, trở thành cảnh đẹp ý vui trong bức tranh lam thiên bích thảo—— không có phiền não, không có ồn ào náo động, hết thảy cứ như được màn nước tinh khiết xối rửa, sạch sẽ mà trong suốt…

Bội Ân đứng cách đó không xa nhìn đám người vui đùa ầm ĩ, giống như bị không khí náo nhiệt bên dưới ảnh hưởng, bên môi vô thức lộ ra mạt cười.

“Ngươi muốn theo ta qua đó không?” Cậu quay đầu lại hỏi Y Cách Tát Tư, thú nhân trở mặt xem thường, nhắm lại lại dựa vào thân cây ngủ.

“Ha hả, chờ ta trở lại.”

Nói xong, Bội Ân sửa sang lại quần áo đi ra khỏi bụi cỏ, đi về phía đám người đang vui đùa——



Trước mặt đột nhiên xuất hiện một thanh niên, tộc nhân bộ lạc hùng tộc lập tức đề phòng, tất cả tụ tập lại cùng nhau, dùng ánh mắt cảnh giác cùng hiếu kì đáng giá Bội Ân.

“Ta không có ác ý.” Chớp chớp mắt mấy cái, Bội Ân bắt chuyện trước. Thân là giống cái cậu sẽ không có tính uy hiếp, hơn nữa gương mặt xinh đẹp, Bội Ân thực dễ dàng làm nhóm giống cái này buông xuống cảnh giác. Không bao lâu sau, Bội Ân cùng bọn họ đã thân thiết. Cuối cùng, giống cái hùng tộc còn lôi kéo Bội Ân ngồi trên bãi cỏ tán gẫu.

Thật là những vật nhỏ xinh đẹp không có chút cảnh giác nào a… Bội Ân thầm cảm thán trong lòng, gương mặt vẫn mỉm cười ôn hòa vô hại như cũ.

“Bội Ân thật lợi hại a, cư nhiên cùng bầu bạn sinh sống trong rừng rậm!” Thiếu niên xinh đẹp có ánh mắt màu nâu hâm mộ nói, bên cạnh là một đứa nhỏ có bộ dáng giống như đúc, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, hiển nhiên là anh em song sinh, hai người đúng là thiếu niên cùng nhau rượt đuổi bên hồ Bội Ân thấy lúc đầu.

“Tàm tạm.” Bội Ân cười tủm tỉm nhìn hai người, cố ý dừng một chút, sau đó cố đổi chủ đề: “Chúng ta cũng gặp qua rất nhiều dã thú ác điểu, có vài lần suýt nữa không thể thoát khỏi rừng rậm a.”

“Thật sao!”

“Oa a!”

Không hổ là anh em song sinh, nhóm thiếu niên ngay cả biểu tình trợn tròn mắt kinh hô cũng giống như đúc, phi thường đáng yêu.

“Bội Ân, kể nghe một chút đi ~”

“Đúng vậy, nói xem ngươi gặp dã thú gì a, nhất định rất kích thích đi.” Mọi người vô cùng tò mò vây quanh Bội Ân.

Khẽ khụ một tiếng, Bội Ân mỉm cười đang định mở miệng thì thấy một thanh niên tuấn dật cuối cùng cũng rửa mặt chải đầu xong, đang mặc trường bào vắt tóc đi tới. Bội Ân nhớ người này kêu là Lợi Lan, người cũng như tên, quần áo trắng như tuyết, từ xa xa nhìn lại có cảm giác thanh khiết u nhã như hoa lan.

Trường bào của Lợi Lan có chút bất đồng với những người khác, nhìn qua có vẻ càng tinh xảo hơn một chút, Bội Ân lập tức hiểu ra, người này trong bộ lạc hùng tộc có địa vị không thấp.

“Đang nói gì đó?” Vắt mái tóc ướt sũng, Lợi Lan đi tới bên đám người ngồi xuống, ôn nhu nhìn qua Bội Ân.

“Lợi Lan, lần nào ngươi cũng tắm lâu nhất.” Cặp anh em song sinh cười hì hì trêu chọc, sau đó chỉ qua Bội Ân, vẻ mặt hâm mộ nói: “Bội Ân đã đi qua rất nhiều nơi nga, đã gặp không ít dã thú hung mãnh, nói không chừng biết còn nhiều hơn Panda a…”

Lợi Lan nghe vậy, tầm mắt đảo từ gương mặt thanh niên chậm rãi chuyển xuống cổ—— một chuồi răng thú được chế thành vòng cổ dán sát trên xương quai xanh tinh tế, dây thừng màu đen làm làn da thanh niên càng thêm phần trắng nõn.

“Đây là răng nanh của mèo rừng đi, ngươi là bộ tộc mèo rừng?” Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí của Lợi Lan lại vô cùng khẳng định.

Cúi đầu nhìn vòng trang sức trên cổ mình, Bội Ân âm thầm may mắn, hên mà mình không đeo răng mãnh sư hay lông chim linh tinh gì đó. Giống cái thường sẽ đeo những vật trang sức tượng trưng cho bộ lạc của mình, thường là răng thú. Đây là truyền thống của các bộ lạc thú tộc, đồng thời cũng là một loại dấu hiệu, biểu thị công khai thân phận của giống cái.

“Ân, đúng vậy.” Bội Ân không khỏi nhìn Lợi Lan thêm vài lần.

“Từ rừng rậm Đặc Tháp Y tới rừng Ấn Gia rất xa, còn phải băng qua lãnh địa săn kiêu.” Hơi nhăn mi, Lợi Lan nói tiếp: “Nghe nói bộ tộc săn kiêu rất khó đối phó, không hề chào đón người xâm nhập vào địa bàn của mình.”

Đúng vậy, săn kiêu cùng hùng tộc giống nhau, rất bài ngoại. Bội Ân cười ha hả, bổ sung một câu trong lòng, đương nhiên cậu sẽ không làm trò mà nói những lời này trước mặt nhóm giống cái hùng tộc.

“Kỳ thật…” Ánh mắt liếc về phía nhóm cây cối um tùm Y Cách Tát Tư đang ẩn núp, Bội Ân lớn tiếng nói với mọi người đang tò mò——

“Kỳ thật bầu bạn của ta chính là săn kiêu.”

“Bịch!”

Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên từ bụi cỏ, trừ Bội Ân, tất cả mọi người đều giật mình, nhóm giống cái hùng tộc vừa buông tâm lại lập tức cảnh giác.

“Không có việc gì không có việc gì… ta mới thấy một tiểu thú chạy ra ấy mà…” Bội Ân vội vàng trấn an mọi người.

Một lát sau cũng không thấy có mãnh thú gì từ đám cây cối chạy ra, nhóm giống cái hùng tộc mới yên lòng. Ngẫm lại cũng đúng, chung quanh có tầng tầng thú nhân hùng tộc thủ vệ, hồ nước này có thể nói là nơi an toàn nhất trong rừng Ấn Gia.

Nguy cơ được giải trừ, đôi anh em song sinh lại lập tức túm lấy Bội Ân, nhất quyết đòi cậu phải kể lại chuyện mạo hiểm trong rừng.

“Khụ ~ để ta nghĩ xem nên kể chuyện gì.” Chống cằm làm bộ như đang suy nghĩ, Bội Ân cố ý cọ cọ không chịu nói rõ, thành công gợi lên lòng hiếu kì của mọi người.

“Tùy tiện kể cái gì trước cũng được mà…”

“Đúng vậy đúng vậy, mau nói đi.”

“Bội Ân, ngươi nghĩ tới cái gì thì nói cái đó đi!”

Bị một đám thiếu niên thanh tú hoặc hồn nhiên vây quanh, đôi mắt to tròn trong suốt chớp chớp trông mong nhìn mình, cho dù là ai cũng không đành lòng tiếp tục trêu đùa đi.

“Ân… trước tiên nói về đám ong độc có gai nhọn sắc bén đầy kịch độc có cái đầu lớn như nắm tay, hay nói về con cá sấu miệng đầy răng nhọn, cơ thể thì phủ đầy giáp cốt mới tốt a?” Bội Ân cố ý lộ ra bộ dáng khó xử, đám sinh vật này cũng làm Y Cách Tát Tư đau đầu thật lâu. Từ vị trí của bầu bạn nhất định có thể nghe thấy rất rõ, Bội Ân không khỏi bắt đầu suy đoán biểu tình của Y Cách Tát Tư lúc này, nhẫn nhịn không bật cười—— nhất định rất thú vị.

“Oa… có con ong mật lớn như vậy sao?”

“Ngu ngốc quá, là ong độc! Không phải ong mật!”

“Ta muốn nghe cá sấu, nghe tên liền cảm thấy… siêu lợi hại a!”

Lắc lắc ngón tay, Bội Ân cố ý gài bẫy.

“Không thể nói không nga, phải trao đổi.”

“Trao đổi?” Cặp song sinh hăng say nhất quay mặt nhìn nhau, lần đầu tiên nghe thấy cách nói này.

“Đúng, trao đổi.” Bội Ân cười tủm tỉm giải thích: “Ta một đường đều thu thập những tin đồn thú vị ở các bộ lạc. Các ngươi muốn nghe chuyện xưa, phải lấy chuyện xưa trao đổi nga.”

“Đương nhiên, chỉ là những chuyện mạo hiểm thú vị thôi, không liên quan tới tình huống cụ thể của bộ lạc.” Thấy tộc nhân hùng tộc có chút do dự, Bội Ân vội vàng bổ sung một câu.

“Chính là…” Vẻ mặt thiếu niên thực đau khổ, có chút khó xử.” Bộ lạc chúng ta không có chuyện xưa mạo hiểm gì đáng giá để trao đổi a.” Hùng tộc bọn họ nhiều thế hệ đều ở phiến rừng rậm an bình này, hơn nữa tin tức cũng bế tắc, rất ít khi tiếp xúc với ngoại tộc. Trừ bỏ Panda vài năm nay tiến tới bộ lạc thú nhân, trong tộc bọn họ không có ai bước ra khỏi rừng rậm Ấn Gia.

“A? Không thể nào, chẳng lẽ ngay cả dã thú hay thú nhân xâm nhập vào bộ lạc cũng không có? Bộ tộc mèo rừng chúng ta thường xuyên bị săn kiêu đánh lén a.”

Bội Ân kinh ngạc hỏi, kì thật là đang ám chỉ cho bọn họ.

“Không có a… Bộ lạc chúng ta rất hòa bình.”

Mọi người vẫn trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt buồn rầu.

“A! Đúng rồi, ta nghĩ tới rồi.” Thiếu niên tóc nâu nhạt, ánh mắt tròn tròn vỗ tay một cái, bật thốt lên: “Nhiều năm trước bộ tộc ngân hồ không phải bị tấn mãnh long vây công sao? Suýt chút nữa đã bị diệt tộc!”

“Đúng vậy đúng vậy, ta nhớ ra rồi, nghe nói vì mãnh sư ly khai khỏi khu rừng chỗ tộc ngân hồ ở nên mới bị tấn mãnh long thừa cơ tấn công.”

“Nói tới mãnh sư, mấy năm trước cũng có mãnh sư khác xông vào bộ lạc chúng ta a! Lúc ấy cũng huyên náo thật lớn!”

Đám thiếu niên ta một lời, ngươi một lời bán tán.

Bội Ân từ lúc nghe thấy hai chữ mãnh sư, nội tâm liền ức chế không được sôi trào—— quả nhiên, mãnh sư đã tới rừng Ấn Gia, lại còn là hai!

“Có thể nói rõ một chút không, mãnh sư…”

Bội Ân còn chưa nói xong, chỉ thấy một thân ảnh từ sau gốc cây vội vã vọt ra, túm lấy thiếu niên vừa mới nói chuyện, vẻ mặt hung thần ác sát quát lên——

“Nói mau, mãnh sư ở đâu!”

Không xong, quân dặn Y Cách Tát Tư phải bình tĩnh!

Bội Ân đỡ trán thở dài, mà nhóm giống cái hùng tộc đã sớm hỏng mất, cả đám hoảng sợ nhìn thú nhân cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt.

“Ngươi là ai! Mau buông Tiểu Khả ra!” Lợi Lan khá bình tĩnh, vừa kêu người chạy về bộ lạc kêu cứu, vừa kéo toàn bộ mọi người tụ tập lại bên cạnh mình.

“Này có hiểu lầm.” Bội Ân vừa nói vừa đứng lên, vỗ vỗ bả vai Y Cách Tát Tư, ý bảo y thả người ta ra, thiếu niên đáng thương đã sắp bị dọa ngất rồi.

“Đây là bầu bạn của ta, ân… tính tình y không tốt lắm.”

Kéo bầu bạn nóng nảy không chịu động não của mình ra, Bội Ân vội vàng giải thích với nhóm giống cái đang hoảng sợ. Nhưng cậu đã quên, mãnh sư từng xâm nhập bộ lạc hùng tộc, như vậy khẳng định có người từng gặp thú nhân mãnh sư.

“Không! Bầu bạn của ngươi không phải săn kiêu, y là mãnh sư!” Lợi Lan sắc bén vạch trần, ánh mắt cùng đôi cánh vàng rực như ánh mặt trời kia, chỉ cần nhìn thấy một lần sẽ không thể quên được!

Bội Ân sửng sốt một chút, ngay lúc cậu đang thất thần thì Y Cách Tát Tư đột nhiên ôm lấy cậu, xõa rộng đôi cánh, trong phút chốc bộc phát hơi thở mạnh mẽ của mãnh sư.

Cùng lúc này, xung quanh cao thấp lục tục vang lên tiếng kèn trống cùng tiếng hùng rống giận——

Không xong! Thú nhân hùng tộc chạy tới!