Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 29



Càng đi về phương bắc càng có thể cảm nhận sự thay đổi của khí hậu. Bội Ân từ nhỏ đã sinh sống ở phương nam ấm áp ẩm ướt, trong lúc nhất thời không thể thích ứng với điều kiện giá lạnh cùng khô ráo.

“Khụ, khụ…”

Âm thanh ho khan khe khẽ vừa vang lên, Y Cách Tát Tư đi ở phía trước lập tức dừng lại.

Cùng với ánh mắt tràn ngập lo lắng, một đôi tay ấm áp nhanh chóng ôm lấy Bội Ân: “Sao lại ho khan, cơ thể có chỗ nào không thoải mái?”

“Không có gì, đại khái là đêm qua hơi lạnh.” Bội Ân bâng quơ nói, nhưng sự thực không phải như vậy, gương mặt cậu lộ ra một mạt đỏ mất tự nhiên.

“…” Y Cách Tát Tư không chịu đi tiếp, cứ vậy cùng bầu bạn mắt to trừng mắt nhỏ, thực rõ ràng không tin tưởng lí do thoái thác của đối phương.

“Thật sự không có việc gì, chỉ hơi mệt chút thôi, lồng ngực hơi tức một chút…” Bội Ân bất đắc dĩ nhếch môi mỉm cười, thuận thế dựa vào người Y Cách Tát Tư.

Cậu bụm miệng, lại một trận ho khan bùng lên nhưng bị cậu cố chặn lại… Cổ họng tràn ngập mùi máu, Bội Ân lén lau vết máu bên khóe môi, trái tim dần dần trầm xuống. Cơ thể cậu đang nhanh chóng suy nhược, tốc độ nhanh tới mức cậu trở tay không kịp. Giống như chỉ qua một đêm, cậu từ thanh niên tinh thần phấn chấn trở thành một lão nhân sức lực gầy yếu không thể chống đỡ nổi.

Mệt chết đi… lại còn thực khó chịu…

Nhắm mắt lại, Bội Ân lẳng lặng rúc vào lòng ngực bầu bạn. Y Cách Tát Tư mỗi ngày đều ép cậu ăn một đống lớn thức ăn, còn nhìn chằm chằm đến khi cậu nuốt hết số thực vật cùng thảo dược kỳ quái vào bụng mới bằng lòng bỏ qua. Có đôi khi cậu no đến không không nổi, lén lén lúc Y Cách Tát Tư không để ý sẽ ói ra một chút. Nhưng mặc dù ăn điên cuồng đến vậy, số thức ăn đó cũng hệt như quăng vào động không đáy, cơ thể cậu cũng không béo lên chút nào, ngược lại ngày càng gầy yếu hơn.

Bội Ân hiểu, đấy là vì đứa nhỏ cơ khát hấp thu năng lượng trong cơ thể cậu, là phương thức sinh trưởng của mãnh sư, nhưng tốc độ khôi phục cơ thể của cậu rõ ràng không theo kịp tốc độ đứa nhỏ hấp thu năng lượng.

“Cơ thể ngươi thực nóng.” Như đang ẩn nhẫn điều gì, âm thanh Y Cách Tát Tư nghe có vẻ rất áp lực: “Hôm nay không chạy đi, hảo hảo nghỉ ngơi.” Nói xong, y đột nhiên ôm lấy Bội Ân. Trừ bỏ cánh cốt bên phải còn chưa lành hẳn, những vết thương khác trên người y đã không sai biệt lắm.

Bội Ân gật gật đầu, cơn mệt mỏi rất nhanh ập tới, cậu một lần nữa nhắm mắt lại, vùi vào lòng ngực bầu bạn, cảm thụ độ ấm truyền tới từ người đối phương.

Rất nhanh, Y Cách Tát Tư tìm được một sơn động bí ẩn. Trong động thực sạch sẽ, chính là đối với mãnh sư thì quá nhỏ hẹp. Không để ý nhiều, Y Cách Tát Tư tìm một ít cỏ khô cùng lá cây trở về phủ trên mặt đất làm một cái giường đơn giản, sau đó lại cẩn thận phủ một lớp da thú; sắp xếp xong hết thảy, y mới cẩn thận ôm Bội Ân vào sơn động.

Bội Ân nhắm chặt mắt, Y Cách Tát Tư biết bầu bạn đã ngủ say. Cảm giác hô hấp cùng làn da cậu vẫn còn nóng bừng, Y Cách Tát Tư quyết định mạo hiểm tới bộ lạc thú nhân ở phụ cận tìm chút dược vật. Nhẹ nhàng hôn lên mặt bầu bạn, tiếp đó tìm chút nhánh cây che chắn cửa hang, kiểm tra không sai sót chút nào y mới vội vã ly khai.



Đêm rất lạnh, không khí truyền tới hơi lạnh thấu xương. Bội Ân trong cơn mê mang vô thức co rụt thành một đoàn, giây tiếp theo, cơ thể lập tức được ôm vào một khối ấm áp.

Y Cách Tát Tư tận hết khả năng ôm lấy bầu bạn, y nắm lấy tay cùng chân đã lạnh băng của Bội Ân, tinh tế xoa nắn, thầm nghĩ nhanh chóng làm đối phương ấm áp hơn.

Chà xát một hồi, cảm giác cơ thể dưới thân dần dần ấp áp lại, cơ thể cũng mềm mại, lúc này Y Cách Tát Tư mới thở phào một hơi. Mỗi lần Bội Ân ngủ mãi không tỉnh thế này, y rất sợ, y sợ người trong lòng sẽ vĩnh viễn yên lặng ngủ say như thế.

Bỗng dưng, cơ thể gầy yếu trong lòng ngực hơi run rẩy một chút, trái tim Y Cách Tát Tư cũng theo đó mà siết chặt. Y biết Bội Ân cho dù đang ngủ cũng phải thừa nhận thống khổ rất lớn… Bầu bạn của y thực kiên cường, cho tới giờ chưa từng kêu đau, chỉ yên lặng thừa nhận… Y Cách Tát Tư không biết mình có thể chịu đựng loại tra tấn này được bao lâu, mỗi lần thấy Bội Ân cau mày lộ ra biểu tình thống khổ, trái tim y đau đớn như bị xé rách, trời mới biết y muốn thay Bội Ân chịu đựng sự thống khổ này cỡ nào!

Không bao lâu, đôi ngươi đen láy xinh đẹp mở ra, con ngươi trong suốt luôn tràn ngập ý cười, giống như hết thảy thống khổ cùng đau đớn chưa hề tồn tại.

“Y Cách…” Bội Ân vừa định đứng dậy cho bầu bạn một nụ hôn thì miệng đã bị uy một loại dược đắng ngắt. Cậu trẻ con thè lưỡi, hàng mi thanh tú nhíu chặt, vẻ mặt ủy khuất: “Ngươi cho ta ăn gì vậy, đắng quá a.”

“Dược hạ sốt.”

Trong lòng khẽ run, Bội Ân lập tức quay đầu trừng người nào đó: “Ngươi lại chạy tới bộ lạc thú nhân?”

Biết không thể gạt được ánh mắt bầu bạn, Y Cách Tát Tư do dự nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận.

“Không phải nói đừng kinh động thú nhân sao? Ngươi có bị thương không——” Bội Ân vội vàng sờ soạng cơ thể Y Cách Tát Tư, lúc sờ đến lưng thú nhân, cậu đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng ánh mắt không chút gợn sóng của bấu bạn, chậm rãi rút tay về… Máu tươi, máu đỏ rực chói mắt, dính đầy trên tay.

“Không có việc gì, chỉ bị đâm một chút. Sừng của đám thú nhân này cũng không sắc bén lắm.” Y Cách Tát Tư kéo bả vai bầu bạn, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, giải thích: “Ta không động thủ với bọn họ, thật sự. Tìm được thứ cần tìm, ta liền ly khai.”

“Ngươi… Y Cách, ngươi làm ta phải nói gì bây giờ…” Bội Ân xoa khóe mắt cay xè, vội vàng lấy bí dược trị thương trong lòng ra. Cậu hiểu Y Cách Tát Tư vì mình mới làm như vậy.

Cốc mãnh sư ở phương bắc xa xôi, một đường đi bọn họ phải băng qua rất nhiều lãnh địa thú nhân. Mọi người đều biết, mãnh sư là đối tượng bị tất cả thú nhân căm hận; nhất là mãnh sư bị thương mang theo bầu bạn mang thai, một khi bị phát hiện, cậu cùng Y Cách Tát Tư lập tức sẽ bị đám thú nhân phẫn nộ không chút lưu tình đuổi đi!

Lúc đi ngang một khu rừng rậm—— Y Cách Tát Tư vì cậu mà mạo hiểm xông vào khu vực săn bắn của thú nhân, kết quả bị phát hiện. Vì bảo hộ cậu, cùng không muốn để miệng vết thương còn chưa lành một lần nữa bị tét ra, Y Cách Tát Tư chọn lựa ẩn nhẫn—— y mặc kệ nhóm thú nhân dùng ngôn ngữ thô lỗ mắng chửi, khiêu khích, từ đầu tới đuôi không nói một lời, chỉ che chở cậu chạy khỏi khu rừng kia… Nhớ lại tình cảnh khi đó, Bội Ân nhịn không được ủy khuất muốn khóc. Mãnh sư rõ ràng là sinh vật cao ngạo ngang ngược như vậy, không cúi đầu với bất cứ kẻ nào, chính là đối mặt với sự vũ nhục của bộ tộc thú nhân nhỏ yếu, Y Cách Tát Tư lại chọn lựa im lặng.

“Đừng tới bộ lạc thú nhân nữa, đáp ứng ta.” Bôi dược xong, Bội Ân dựa vào lòng ngực bầu bạn, âm thanh tràn ngập tức giận cùng buồn bực. Cơ thể đau đớn khó chịu thế nào cậu cũng chịu được, chính là cậu không muốn Y Cách Tát Tư vì cậu mà chịu chút ủy khuất nào.

“Ta tận lực.” Thở dài một hơi, Y Cách Tát Tư làm sao không hiểu ý tưởng của bầu bạn. Tựa như Bội Ân nguyện ý vì y mà trả giá bằng sinh mệnh; y vì Bội Ân, ngay cả sinh mệnh này cũng không cần, huống chi là chút tự tôn nhỏ nhoi của mãnh sư?

Hôn tóc bầu bạn, Y Cách Tát Tư thầm thề trong lòng—— mặc kệ kết quả thế nào, y tuyệt đối không sống một mình trong thế giới không có Bội Ân!



Bóng đêm càng lúc càng âm trầm, hai người ai cũng không định ngủ.

Bội Ân hơi khép mắt suy nghĩ, nhìn qua giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, chút có chút không nói chuyện với Y Cách Tát Tư.

“Y Cách, cốc mãnh sư là nơi thế nào.”

“Là một sơn cốc xinh đẹp.”

“Đẹp cỡ nào?”

“Có rất nhiều hoa đi, ta không nhớ rõ.” Y Cách Tát Tư lắc đầu, sơn cốc xinh đẹp trong kí ức trước đây đã sớm mơ hồ không rõ.

“Đó là nơi ẩn núp của ấu tử mãnh sư, cũng là… nấm mồ của mãnh sư.”

“…nơi ẩn núp?”

“Ân.” Y Cách Tát Tư nhớ lại tình cảnh mình một mình ở cốc mãnh sư trước kia: sơn cốc trống trải, trừ bỏ y không còn ai khác, ngay cả bóng chim cũng không có; trong cốc rải rác thi hài bị phong hóa của mãnh sư trưởng thành, được gió đêm hông khô… kia không phải kí ức tốt đẹp gì.

“Không có mãnh thú lớn dám bước vào cốc mãnh sư. Ở trong cốc, ấu thú sẽ được an toàn, bọn nó có thể bình an lớn đến lúc có đủ năng lực để bảo vệ bản thân. Nhưng chỉ cần bước ra khỏi cốc mãnh sư, bọn nó phải đối mặt với rừng rậm nguy hiểm khôn lường cùng đám mãnh thú ăn thịt. Không ai dạy mãnh sư ấu tử nên làm thế nào, bọn nó chỉ có thể tự tìm tòi phương thức sinh tồn. Mãnh sư…. đều lớn lên như vậy.”

Bội Ân một lúc thật lâu vẫn không mở miệng nói chuyện, cậu lẳng lặng nghe Y Cách Tát Tư kể lại những kinh nghiệm vất vả trước kia, trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì. Lần đầu tiên, cậu do dự, không biết quyết định sinh đứa nhỏ của mình rốt cuộc là đúng hay sai—— nếu cậu cùng Y Cách Tát Tư đều rời đi, như vậy đứa nhỏ của bọn họ có phải cũng lặp lại vòng tuần hoàn bi thảm này… Cô độc trong sơn cốc, vì sinh tồn mà đau khổ giãy dụa, đứa nhỏ liệu có oán hận cậu không? Oán hậu cậu cùng Y Cách Tát Tư đã nhẫn tâm bỏ nó lại?

Bảo bảo, ngươi nhất định phải kiên cường a. Bội Ân vuốt ve phần bụng hơi lộ ra, lặng lẽ nói chuyện với đứa nhỏ trong bụng. Đứa nhỏ này nói thế nào cũng là sinh mệnh kéo dài của cậu cùng Y Cách Tát Tư, vì thế, nhất định sẽ kiên cường sống sót.

Gió đêm gào thét thổi qua, mang đến mối nguy hiểm nào đó——

“…” Đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Y Cách Tát Tư bỗng nhiên mở mạnh mắt ra, nhanh chóng nhảy dựng khỏi mặt đất. Y khom người chắn trước mặt Bội Ân, hướng cửa hang bày ra tư thái đề phòng.

“Làm sao vậy?”

“Đám thú nhân đuổi tới.”

Trái tim Bội Ân trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, cậu nắm chặt cánh tay bầu bạn, gương mặt trắng bệt. Lại tới nữa sao? Cậu phải trơ mắt nhìn Y Cách Tát Tư bị nhục nhã một lần nữa sao?

“Mãnh sư—— cút đi——”

“Cút!”

“Mãnh sư khốn khiếp! Cường đạo chết tiệt!”

Nhóm thú nhân đứng xa xa ở ngoài sơn động kêu la, bọn họ truy theo vết máu của Y Cách Tát Tư đến được nơi này. Nhớ tới ban ngày nhìn thấy đôi cánh bị chặt đứt của mãnh sư, đám thú nhân cảm thấy đây là cơ hội tốt để đuổi người đi. Bất quá đối phương dù sao cũng là mãnh sư, mặc dù bị thương, sức mạnh của mãnh sư vẫn rất khủng khiếp, thú nhân biết rõ mình không đủ thực lực chiến đấu với đối phương.

“Cút đi——”

“Cút—— cút! Cút khỏi khu rừng này!”

“Mãnh sư khốn khiếp, cút——”

Tiếng chửi rủa ngày càng lớn, thậm chí có người bắt đầu ném đá cùng nhánh cây vào trong sơn động, đất cát từ nóc sơn động rớt xuống làm Bội Ân bị sặc, không ngừng ho khan.

“Rống——” Y Cách Tát Tư rốt cuộc không thể nhịn được nữa, y lớn tiếng rống giận, trong nháy mắt biến thành mãnh sư thật lớn. Bởi vì biến thân nên miệng vết thương trên cánh lần thứ hai bị xé rách, máu tươi rất nhanh nhiễm đỏ cánh phải.

“Rống rống——” Cảm giác sức nhẫn nại của mình sắp đạt tới cực hạn, Y Cách Tát Tư rất muốn cứ vậy liều lĩnh xông ra, xé xác tất cả đám thú nhân không biết trời cao đất rộng bên ngoài!

“Đừng—— Y Cách!” Bội Ân vội vàng ôm lấy bầu bạn xúc động, cơ thể cậu run rẩy kịch liệt, vùi đầu vào bộ lông vàng óng đau khổ cầu xin: “Đừng đánh nhau với bọn họ! Y Cách, chúng ta đi! Chúng ta rời khỏi nơi này đi!” Cho dù là thêm một phút giây nào cậu cũng không chịu nổi nữa!

“Rống——” Chính là cơ thể ngươi? Mãnh sư gầm nhẹ, dùng ánh mắt trao đổi với bầu bạn.

“Cơ thể ta không có việc gì, đã tốt hơn nhiều rồi.” Lắc đầu, Bội Ân vẫn ôn chặt bầu bạn: “Chúng ta mau đi đi, ở đây… ta cảm thấy thật khó chịu.”

Trong cổ họng không ngừng tràn ra những tiếng kêu khẽ không cam lòng, Y Cách Tát Tư phát tiết một trận, cuối cùng vẫn cúi người xuống. Bội Ân lập tức hiểu ý, túm lấy lông chim trên cổ mãnh sư để leo lên lưng y.

Sau một tiếng rống cao vút, chỉ thấy một mũi tên hoàng kim lao vút ra khỏi sơn động, nhoáng qua trước mắt mọi người một cái, trong nháy mắt chìm vào màn đêm âm u——

Hoàn Chương 29.