Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 44: PN 1 – Keister



Trước mắt là hắc ám vô tận, ra sức giãy dụa, lại cố giãy dụa nhưng không thể nào thoát khỏi mảnh đen tối không có điểm dừng trước mắt. Đột nhiên, ngay lúc không còn sức lực thì trước mắt xuất hiện chút ánh sáng——

Nhắm thẳng nơi phát ra ánh sáng kia, có thể cảm nhận càng lúc càng ấm áp hơn, càng sáng hơn! Rốt cuộc bé cố sức giãy khỏi bóng tối; trước mắt sáng bừng một mảnh…

Một khắc mở to mắt, tiểu mãnh sư thấy được y: gương mặt cương nghị lạnh lùng, thân hình cao lớn trường tráng đắm chìm trong ánh sáng vàng ươm, đôi cánh chim vàng rực sau lưng so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, tựa như một vị thần viễn cổ tuấn mỹ cao quý…

Chỉ liếc mắt một cái, tiểu mãnh sư liền nhận ra nam nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt—— phụ thân của bé.

“Keister.”

Biểu tình đờ đẫn, lời nói bình tĩnh nhưng tiểu mãnh sư lập tức hiểu được, Keister chính là tên của bé. Ấu thú kế thừa huyết thống cường đại của mãnh sư, vừa sinh ra đã có thể mở to mắt, cũng thông qua máu tươi cùng hương vị mà nhớ chặt phụ mẫu mình.

Trợn to đôi mắt vàng rực xinh đẹp giống hệt phụ thân, Keister dễ dàng chui ra khỏi lớp trứng đã dựng dục mình. Bé ‘nha nha’ kêu lên cố đi về phía phụ thân, lại kinh ngạc phát hiện trong lòng phụ thân có một nam tử trẻ tuổi.

Mái tóc dài màu bạc, gương mặt tái nhợt, toàn thân đầy máu tươi, màu đỏ chói mắt.

Ấm áp quen thuộc trong phút chốc nảy lên trong lòng, Keister trong nháy mắt nhớ ra cơ thể ấp áp của mẫu thân, thoải mái, an bình, vô ưu vô lự, bé luôn được yêu thương, che chở…

“A a…”

Tiểu Keister vươn tay, vội vàng muốn chạm vào người đang ngủ say. Bé không hiểu vì sao mẫu thân không mở mắt nhìn mình, vì sao không nói chuyện với mình, vì sao không dùng đôi tay ấm áp kia vuốt ve mình.

“Đừng chạm vào hắn.”

Thú nhân thân là phụ thân lạnh lùng gạt tay Keister, ánh mắt lộ hàn ý tới tận xương. Đó là cảm giác oán hận chán ghét mãnh liệt, rồi lại bi thương không gì sánh được… Keister không hiểu vì sao phụ thân lại nhìn mình như vậy, ánh mắt đó làm tiểu mãnh sư không rét mà run. Rất nhanh, bé lại càng hoảng sợ phát hiện, tay phải thú hóa thành móng vuốt sắc bén dính đầy máu tươi, là máu của phụ thân; mà trên người bé cũng dính đầy mùi hương này…

Keister hiểu ra, vì sao mẫu thân bé nhắm chặt mắt như đang ngủ, vì sao phụ thân không thèm liếc mắt nhìn tới bé. Bé con run rẩy thu hồi cánh tay, lui qua một bên, con ngươi vàng rực tích đầy hơi nước, trong lòng chỉ cảm thấy ủy khuất cùng đau thương.

Thời gian từng phút trôi qua, thú nhân cao lớn thủy chung không nói được một lời, giống như không hề nghe thấy tiếng khóc nỉ non non nớt của tiểu mãnh sư ở bên cạnh. Y ôn nhu chăm chú nhìn bầu bạn đã sớm chết đi trong lòng, cúi đầu, không ngừng hôn lên cánh môi đã lạnh như băng.

Trái tim y đã sớm chết đi theo bầu bạn, nam nhân hiểu rõ lí do giờ phút này mình vẫn còn sống, chính vì đứa nhỏ kia, đứa nhỏ của y cùng Tạp Ân, bầu bạn cho dù mất đi sinh mạng cũng muốn bảo hộ đứa nhỏ.

Nam nhân quay đầu, lạnh lùng chăm chú nhìn đứa nhỏ cuộn mình thành một đoàn khóc nức nở.

“Lại đây.” Y vươn tay, lần đầu tiên nhìn tới đứa con của mình: “Ta sẽ ở cốc mãnh sư mười ngày, mười ngày này ngươi có thể học được bao nhiêu thì cứ xem bản lĩnh của ngươi đi.”

Đứa nhỏ thụ sủng nhược kinh, đuổi theo cước bộ phụ thân, bắt đầu cuộc sống mới của mình——

Hoàn PN