Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 5



“Ngô…” Y Cách Tát Tư ôm hạ thân, đau tới mức nói không nên lời.

Thực tàn nhẫn!

Kỳ thật lúc Bội Ân tung chiêu y liền cảm giác được, chẳng qua cảm xúc mềm mại từ cánh môi đối phương quá tuyệt vời, nó làm Y Cách Tát Tư căn bản luyến tiếc buông ra. Hơn nữa y cho rằng giống cái gầy teo yếu nhớt căn bản không có khí lực gì, vì thế lại càng không cảnh giác, không ngờ——

“Rất đau đi ~” Bội Ân chớp mắt mấy cái, ngồi xổm trước mặt thú nhân, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chọt chọt cái mũi đối phương.

“…” Y Cách Tát Tư cắn răng trừng mắt nhìn đối phương, không hiểu thiếu niên có ý tứ gì. Bộ vị mẫn cảm đau tới mức chết lặng, ngón tay trắng nõn kia còn cố tình không biết sống chết chọt chọt, hại dục vọng y lại nảy lên, thậm chí lại càng mãnh liệt hơn!

Mẹ nó, đau chết mất!

“Ai… ai bảo ngươi giống đám vô lễ trong bộ lạc chứ. Ta chán ghét nhất là người vừa kéo vừa ôm ta, thật chán ghét…” Bội ân bất đắc dĩ trề môi, cố gắng diễn tốt vai diễn tiểu bạch thỏ ngây thơ vô tội.

“Ai!” Y Cách Tát Tư trong lòng ‘lộp bộp’ một chút, bật người đen mặt rống lớn. Rốt cuộc là tên không sợ chết nào dám can đảm nhúng chàm người y coi trọng!

“Ai dám chạm vào ngươi!” Y đỏ mắt rống to, sao còn quan tâm tới cơn đau.

Lắc đầu, lộ ra biểu tình đáng thương: “Không biết mặt bọn họ, bọn họ đều kéo ta vào một góc tối…” Còn chưa nói xong, gương mặt thanh niên đột dâng lên hai rặng mây đỏ, muốn nói lại thôi, cúi đầu ngay cả khóe mắt cũng nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.

Bội Ân không nói xạo, trước kia quả thật có mấy tên lỗ mãng làm như vậy, bất quá kết cục đều vô cùng thê thảm.

“Bọn họ—— làm gì ngươi?”

Y Cách Tát Tư rống giận, bàn tay to chế trụ bả vai thanh niên, bộ dáng hung ác tựa như dã thú phát cuồng.

“Không làm gì cả, mỗi lần đều là Bội Ân ca ca giúp ta giải vây. Hắn nói cho ta biết, sau này có người dám làm chuyện này với ta thì cứ dùng phương pháp vừa nãy để đối phó.”

Nghe thanh niên nói vậy, Y Cách Tát Tư thoáng thở phào, nhưng lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng trong nhất thời lại nghĩ không ra.

“Bội Ân ca ca thật sự rất lợi hại, sau đó không còn ai dám khi dễ ta. Hắn vừa thông minh lại dũng cảm, là dũng sĩ thú nhân lợi hại nhất trong bộ lạc!” Thật bội phục hành động của mình… Bội Ân yên lặng nghĩ. Mau ghen tỵ đi, mau ghen tị ‘Bội Ân’ đi, đem hết lực chú ý của ngươi chuyển dời lên người ‘Bội Ân’ như vậy kế hoạch cũng thành công một nửa.

“Ngươi rất thân với Bội Ân?”

Dùng sức gật đầu, đương nhiên a, cậu là người hiểu ‘Bội Ân’ nhất.

“Bội Ân ca ca kể cho ta rất nhiều chuyện, hắn là thú nhân ưu tú nhất!”

Nheo mắt đánh giá đối phương, Y Cách Tát Tư cảm thấy trong lòng mình vô cùng khó chịu.

“Ngươi thích hắn?”

“Đúng vậy đúng vậy, ta thích Bội Ân ca ca nhất. Hắn nói sẽ cùng ta vĩnh viễn ở một chỗ ~”

Lộ ra biểu tình mơ màng, Bội Ân trong lòng thật sự đã cười tới đau sốc hông. Thú nhân trước mắt thật đáng yêu a, có tâm tư gì đều biểu hiện hết trên mặt, cậu cơ hồ phát nghiện cảm giác trêu đùa đối phương. Bất quá thật đáng tiếc a, kế hoạch đã tiến hành, cậu sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội uy hiếp sự an toàn của tộc nhân.

Bội Ân rất hiểu thú nhân, càng là thú nhân cường hãn sẽ càng không cam tâm thua kém. Cũng nhờ lòng tự trọng bành trướng này, cậu mới nghĩ ra biện pháp không tổn thương cả hai bên. Đi thôi, đi tìm ‘Bội Ân’ không tồn tại kia đi, sau đó rời càng xa tộc nhân của cậu càng tốt.

“Ta không cho phép! Ta không cho phép ngươi thích hắn! Ta không cho phép——” Đột nhiên rống lên một tiếng đinh tai nhức óc, thú nhân cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân túm chặt thanh niên.

“Đau quá!” Tiếng rên rỉ thống khổ kéo lý trí thú nhân trở lại, y giống như bị phỏng vội vàng buông tay.

Cơn giận qua đi, Y Cách Tát Tư trong giây lát ngây ngẩn cả người.

Đây là sao vậy? Vì một giống cái nho nhỏ, y cư nhiên không khống chế được! Không, phải nói là từ khoảnh khắc gặp đối phương, y đã không ngừng mất lý trí, mất khống chế.

Ánh mắt trở nên bối rối, Y Cách Tát Tư rống một tiếng, cố sức đẩy thanh niên thần tình hoang mang trước mắt. Tình cảm xa lạ cùng dục vọng kịch liệt làm y cảm thấy hoảng sợ vô cùng. Y là mãnh sư, y không thể nảy sinh tình cảm với giống cái!

Cắn chết người này đi!… cái cổ mảnh khảnh này, chỉ cần cắn nhẹ một cái liền đứt lìa! Bằng không cứ tiếp tục thế này rất nguy hiểm, y quyết không thể dẫm vào vết xe đổ của bật cha chú!

Mê mang vươn tay, Y Cách Tát Tư trong nháy mắt hiện lên sát ý mãnh liệt. Y chế trụ chặt cái cổ mảnh khảnh của đối phương, Bội Ân thậm chí không kịp la lên, cơ thể đã bị một lực đạo mạnh mẽ nâng lên. Bản năng làm cậu ra sức giãy dụa, nhưng huyết sắc vẫn nhanh chóng rút đi khỏi gương mặt…

Thú nhân này muốn giết cậu!

Rốt cuộc đã phạm sai lầm ở đâu, sự tình rõ ràng tiến hành như dự đoán của cậu không phải sao? Chính là… đầu óc Bội Ân trở nên mơ hồ, ý thức cũng dần dần tiêu tán… Thống khổ quá, cậu có thể cảm giác sinh mệnh từng chút biến mất! Thật khó chịu… ai tới cứu cậu với——

“Ầm!” Y Cách Tát Tư cuối cùng vẫn buông tay, ngay lúc Bội Ân sắp hít thở không thông mà chết đi.

Y nhìn thanh niên quỳ rạp trên mặt đất từng ngụm từng ngụm hít thở, cơ thể co rúm run rẩy nhè nhẹ, ánh mắt tràn đầy thần sắc thống khổ.

Y không hạ thủ được!

Y không hiểu chính mình vì sao lại hết lần này tới lần khác dung túng giống cái này. Mãnh sư không phải người lương thiện gì, thú nhân bình thường có lẽ sẽ không thương tổn giống cái nhỏ yếu, nhưng mãnh sư bọn y bất đồng! Mãnh sư máu lạnh, thậm chí có thể không chút lưu tình giết chết bầu bạn vì bọn họ dựng dục con nối dòng.

A, mãnh sư trong mắt người thường chính là ác ma. Nếu giống cái này biết sẽ có phản ứng gì a?

Y Cách Tát Tư siết chặt nắm tay, tìm một lý do có thể tha thứ để giữ đối phương ở bên cạnh. Y phải tìm thú nhân Bội Ân kia, trước đó y sẽ không thương tổn giống cái này…

Nhưng thật là vậy sao? Tâm tình thật sự của mình rốt cuộc là gì, Y Cách Tát Tư thậm chí không có can đảm nghĩ tới!

“Khụ, khụ khụ…” Ôm lấy cổ, Bội Ân chậm rãi ngẩng đầu.

Cậu nhìn chằm chằm gương mặt trẻ tuổi cao ngạo của thú nhân, trái tim chậm rãi chìm xuống. Biến cố bất thình lình làm cậu không thể không nghĩ lại, cậu quá to gan rồi sao? Cậu biết thú nhân này rất nguy hiểm, từ lần đầu tiên gặp mặt cậu đã biết.

Bội Ân rất tự tin vào bản thân, cậu biết thú nhân không có sức chống cự với giống cái thế nào. Cậu tự tin cho rằng Y Cách Tát Tư sẽ không tổn thương mình, nhưng… có lẽ từ đầu cậu đã sai rồi, có lẽ đối phương căn bản không phải như mình tưởng…

Bội Ân biết mình tốt nhất không thể tiếp tục đùa giỡn nữa, nhưng nhìn gương mặt tràn ngập thống khổ cùng mâu thuẫn của thú nhân, không hiểu sao cậu lại cảm thấy đau lòng.

Giống như một đứa nhỏ bị thương đang sợ sệt, Y Cách Tát Tư vì chính mình mà dệt một cái kén thật dày, dùng bộ dạng lạnh lùng cao ngạo ngụy trang bản thân, hoàn toàn phong bế tình cảm chân chính của mình. Y rõ ràng còn trẻ như vậy! Gương mặt anh tuấn hẳn phải tràn ngập tự tin sáng lạn mới đúng, nhưng cố tình lại… bày ra biểu tình đùa cợt lạnh lùng.

Bội Ân biết mình không phải vì thú vị mới đùa thú nhân này, cậu muốn nhìn gương mặt này biểu lộ ra thật nhiều biểu tình, cậu muốn nhìn thú nhân biểu lộ thật nhiều cảm xúc bất đồng…

Tức giận, vui vẻ, thậm chí có bực bội cũng được, nhưng đừng lộ ra biểu tình… tịch mịch như vậy.

Đúng vậy, có lẽ ngay từ ánh mắt đầu tiên cậu đã bị hấp dẫn… bị ánh mắt tuyệt vọng như tro tàn cùng tịch mịch xâm nhập vào tận xương tủy kia hấp dẫn thật sâu——

Ngươi cũng thích ta đi, ngươi cũng có cảm giác với ta, vì thế mới thẹn quá thành giận mất khống chế.

“Khụ khụ——” Bội ân vừa ho khan vừa muốn cười, cậu cũng không có ý trách cứ Y Cách Tát Tư. Dù sao đối phương cũng không thật sự giết chết cậu không phải sao?

Cậu là một người điên cuồng, càng là việc nguy hiểm cậu càng muốn khiêu chiến. Bội Ân luông cho mình là dũng sĩ thú nhân chứ không phải giống cái yếu đuối. Nhưng mặc kệ là thú nhân dũng mãnh hay giống cái nhỏ xinh, cảm tình của nhân loại luôn rất thuần túy.

Nhận định rồi sẽ muốn có được, mặc kệ phải trả cái giá gì…

Đột nhiên, bàn tay to ngăm đen đưa tới, Bội Ân hơi cứng đờ những cũng không né tránh… Bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp cần cổ tinh tế bị bóp đầy vết bằm, ngón tay chậm rãi vuốt ve những dấu ứ máu đỏ bừng ghê người.

Cảm giác ngón tay đối phương đang run nhè nhẹ, Bội Ân trong nháy mắt hiểu ra gì đó. Y đang sợ hãi, hẳn là muốn xin lỗi đi. Bội Ân định nói mình không có việc gì, nhưng thú nhân lại quay mặt đi, làm cậu không thấy được biểu tình trên mặt thú nhân.

“… thực xin lỗi.” Hồi lâu, âm thanh rầu rĩ truyền tới.

“Ta không phải cố ý.” Âm thanh bi thương, bất an lại mang theo chút tự giễu nhàn nhạt.

Biết rõ rất nguy hiểm, nhưng cơ thể lại sớm làm ra phản ứng——

Bội Ân vươn tay, đặt lên trên bàn tay run rẩy của thú nhân, nắm thật chặt… Cậu cảm giác trong nháy mắt cơ thể thú nhân đã cứng lại, duy trì tư thế đó, cứng ngắc thật lâu.

Trong đầu Bội Ân có một âm thanh không ngừng vang lên, lý trí bảo cậu đừng tiếp tục nữa, mau rời khỏi thú nhân này, đối phương rất nguy hiểm!… Nhưng trái tim cùng cơ thể cơ bản không thể suy nghĩ, tựa như thiêu thân lao vào lửa, biết rõ nguy hiểm, biết rõ trước mắt là địa ngục đáng sợ sẽ nuốt mất sinh mệnh mình nhưng không thể chống cự mà vọt vào——

Có lẽ, chân chính rơi vào tay giặc hẳn là cậu đi, Bội Ân nghĩ vậy.



Trời xanh mây trắng, thanh sơn nước biếc, phong cảnh điềm tĩnh làm người ta cơ hồ quên hết mọi phiền não.

Thanh niên mở to mắt nhìn không trung, không biết suy nghĩ gì. Phía sau vang lên tiếng gió ‘vù vù’ làm cậu có phản ứng, mới vừa xoay người đã bị một đôi tay to vội vàng kéo vào lòng ngực.

Cảm xúc lạnh lẽo lan ra trên cổ, rất nhanh toàn thân cậu liền chìm trong cảm giác thoải mái, mát lạnh.

“Đây là gì?” Bội Ân tò mò nhìn chất lỏng màu lục trong tay thú nhân, thơm quá, có mùi bạc hà nhàn nhạt.

“Thảo dược có thể tiêu từ vết bằm.” Y Cách Tát Tư trả lời, âm thanh có chút cứng ngắc.

“Còn rất đau đi… ta… lúc đó dùng lực đạo rất lớn…”

Nhìn bộ dáng hối hận như hận không thể tự bóp mình vài cái, Bội Ân buồn cười, ‘xì’ một tiếng bật cười.

“Ngươi còn cười! Ngươi, ngươi suýt chút nữa đã chết a!”

Y Cách Tát Tư hung tợn trừng mắt nhìn thanh niên, trong lòng y tràn đầy hối hận cùng sợ hãi. Đứa ngốc này, suýt chút nữa đã bị y giết chết! Cho dù là người ngu ngốc thì cũng không có thần kinh thô tới mức này đi!

“Ha ha…” Bội Ân lại càng cười lớn hơn nữa, cậu ôm bụng cười đến chảy nước mắt. Tới bây giờ cậu chưa từng e ngại bất cứ điều gì, tử vong tính là gì? Một khi cậu đã quyết định làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản.

“Này, ngươi tên là gì?”

Bội Ân cười tủm tỉm ôm lấy cổ thú nhân, lại bị đối phương ngượng ngùng né tránh.

“Y, Y Cách Tát Tư.” Đáng chết, đừng có sáp tới gần như vậy! Y sẽ không khống chế được!

“Y Y Cách Tát Tư? Cái tên thật kì quái.”

“Là Y Cách Tát Tư!” Âm thanh nghiến răng truyền trên đỉnh đầu xuống, gương mặt tuấn tú đen như đáy nồi: “Còn ngươi?” Nắm lấy chiếc cằm nhỏ xinh, nhìn nụ cười tủm tỉm luôn dễ dàng trêu chọc tình tự của y.

“Lile, ta gọi là Lile.” Bội Ân yên lặng cụp mi mắt, ánh mắt trong suốt thoáng ảm đạm… Lile, kẻ nói dối. (lie: nói dối)

Y Cách Tát Tư lẩm bẩm cái tên này, ghi nhớ vào tận đáy lòng. Qua một lúc say, y căm giận lại có chút do dự bấn an mở miệng.

“Lile, ngươi thật sự thích tên Bội Ân kia?”

“Đúng vậy, thực thích.” Không ai chán ghét chính bản thân mình đi.

“Ta sẽ giết hắn!”

Cười lạnh một tiếng, Y Cách Tát Tư tăng lớn lực đạo làm Bội Ân phải ngẩng đầu lên. Y nhìn chằm chằm vào ánh mắt bình thản của cậu, lộ ra biểu tình khát máu.

“Ta thật sự sẽ giết hắn.”

“Ân.”

Thanh niên trong lòng ngực lên tiếng, vẫn cười thản nhiên như trước. Đột nhiên, cậu đưa tay chạm vào mặt thú nhân.

“Này, Y Cách Tát Tư, nói cho ta biết đi, ngươi rốt cuộc là gì.” Ta muốn ngươi chính miệng nói cho ta biết, chính miệng nói ra cái tên đáng sợ kia. Bởi vì ngươi làm hại ta thảm như vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền không quay đầu lại được nữa.