Thứ Nữ Công Lược

Chương 625: Khác Nhau (trung)



Edit: Thu

Beta: Tiểu Tuyền

Con trai trưởng của Tân Cúc là Trường An, tên là do Thái phu nhân đặt cho. So với Cẩn ca nhi thì lớn hơn một tuổi. Lớn lên giống Vạn Đại Hiển, mặt mày vuông vắn, chỉ là làn da có chút đen. So với những đứa trẻ cùng tuổi, vóc dáng của nó cũng coi như cao lớn. Nó mím môi, chặt chẽ nắm lấy đệ đệ ba tuổi Trường Thuận, vẻ mặt có chút căng thẳng. Không hoạt bát giống như trước kia khi đến vấn an Thập Nhất Nương.

“Đây là làm sao vậy?” Thập Nhất Nương cười vẫy tay bảo Trường An và Trường Thuận đi tới, “Năm trước còn đi theo Tùy Phong nuôi chim, năm nay lại không nói lời nào!”

Mỗi khi đến lễ mừng năm mới, nàng đều vô cùng bận rộn, đám Tân Cúc và Hổ Phách phải chờ đến mười tám tháng giêng, qua tết nguyên tiêu thì đến vấn an Thập Nhất Nương, lại có thêm Trường Thuận nên mỗi lần tới Tân Cúc đều dắt theo hai đứa nhỏ.

“Bình thường nó hay đi theo cha chồng. Vào rừng nhặt củi, nhặt côn trùng mập bị rơi vãi, càng ngày càng chất phác rồi.” Tân Cúc sờ sờ đầu nhi tử, dịu dàng bảo hắn, “Còn không mau dập đầu cho phu nhân.”

Trường An đỏ mặt, dẫn theo Trường Thuận đi tới dập đầu cho Thập Nhất Nương, bị Thập Nhất Nương cản lại: “Vừa nãy đã thỉnh an rồi, không cần lại dập đầu.” Sau đó cầm kẹo đường cho hai huynh đệ bọn chúng, “Có muốn đi vào trong vườn hoa tìm Tùy Phong chơi không?” Ánh mắt lại rơi vào trên người Trường Thuận ở bên cạnh Trường An.

Đứa nhỏ lớn lên có chút gầy, nhưng trong khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có chút hồng hào, đôi mắt sáng ngời linh hoạt, tinh thần vô cùng phấn chấn. Có thể thấy, Tân Cúc đối với đứa nhỏ này rất để tâm.

Trường Thuận nghe thấy vậy, tròng mắt sáng ngời, mở to mắt nhìn sang ca ca, bộ dáng rất muốn đi.

Trường An do dự một lát, nhẹ nhàng lắc đầu với Trường Thuận, sau đó ngẩng đầu nhìn Thập Nhất Nương, mặc dù có chút thẹn đỏ mặt, nhưng giọng nói vang dội rõ ràng nói: “Bẩm phu nhân, ta và đệ để ở đây với mẫu thân.”

Thập Nhất Nương có chút bất ngờ.

Có thể là do lớn lên ở trong điền trang, Trường An rất thích đến hậu hoa viên của Từ phủ chơi. Đặc biệt là chỗ Tùy Phong, nuôi rất nhiều động vật nhỏ, mỗi lần tới nó đều nấn ná ở chỗ Tùy Phong rất lâu, mãi tới khi Tân Cúc gọi, nó mới lưu luyến không rời theo mẫu thân trở về.

Tân Cúc nghĩ đến Trường Thuận, cho rằng Thập Nhất Nương có lời gì muốn nói với nàng. Mặc dù Hổ Phách ở bên cạnh, nàng vẫn còn có con: “Phu nhân đã cho các con đi, thì các con đi đi nha! Chỉ là nhớ rõ đừng tìm Tùy Phong đùa giỡn, phải trông đệ đệ, đừng để cho đệ đệ làm hỏng đồ của Lục thiếu gia.” Trường An nghe xong, dịu dàng ngoan ngoãn mà đáp lời: “Vâng”, dắt đệ đệ hành lễ cho Thập Nhất Nương rồi đi theo tiểu nha hoàn ra cửa phòng.

Thập Nhất Nương lại bảo nha hoàn bưng ghế con cho Tân Cúc ngồi, hỏi nàng nào là sinh con, mang thai được không, nói đến lập nghiệp.

Tân Cúc lập tức biết mình đã hiểu sai ý rồi.

Phu nhân chỉ đơn giản là sợ đứa nhỏ ở trước mặt nàng sẽ không được tự nhiên mà thôi.

Nàng lập tức có chút bất an.

Phu nhân đối với bọn họ hòa thuận, đó là phu nhân nhân hậu, nếu bọn họ vì vậy mà không biết tốt xấu, cho rằng có thể ở trước mặt chủ tửkiêu căng, người khác nhìn ở trong mắt, không chỉ chê cười phu nhân không có cách quản lý người dưới, còn chế nhạo bọn họ hết sức lông bông, không biết mình có bao nhiêu cân lượng.

Phải tranh thủ gọi hai đứa nhỏ về mới được.

Nhi tử lớn lên ở giữa rừng núi, mặc dù biết một chút những con chim con chó, nhưng ở hậu hoa viên của Từ gia dù sao cũng là nuôi đồ của Lục thiếu gia. Không có Lục thiếu gia gật đầu, tùy tùy tiện tiện động vào dù sao cũng không tốt.

Đang suy nghĩ, lại nghe thấy giọng nói tò mò của Cẩn ca nhi truyền đến từ bên ngoài cửa sổ: “Ngươi không phải Trường An sao? Sao ngươi lại đứng ở dưới mái hiên nhà chúng ta vậy?”

Thập Nhất Nương cũng nghe thấy.

Mọi người đều không ngờ hai đứa nhỏ không có đi hậu hoa viên, mà đứng ở dưới mái hiên, không khỏi dựng lỗ tai, muốn nghe xem Trường An trả lời như thế nào.

Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

“Nương ta tới vấn an phu nhân.” Giọng điệu của Trường An không nhanh không chậm, âm lượng không cao không thấp, nói ra rõ ràng, “Phu nhân và nương ta đang nói chuyện, chúng ta ở đây chờ nương.” Nói xong, yên tĩnh một lát, lại nói, “Lục thiếu gia, tiểu nhân vấn an ngài!”

Thập Nhất Nương vội nghiêng người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thì thấy Trường An dẫn theo Trường Thuận muốn hành lễ cho Cẩn ca nhi.

Cẩn ca nhi cũng mặc kệ Trường An đang hành lễ cho mình, cao hứng mà kéo tay Trường An: “Ngươi tới đúng lúc! Ta và Thất đệ đang muốn chơi xúc cúc, Tứ ca và phụ thân đi ra ngoài mất rồi, Ngũ Ca thì muốn luyện chữ to, ngươi và chúng ta cùng chơi đi!” Nói xong liền muốn kéo Trường An đi.

Trường An lại mặc kệ tay của Cẩn ca nhi, có chút cố chấp mà hành lễ xong, nói: “Ta không biết chơi xúc cúc, ta đi nhặt cầu cho thiếu gia a!”

Cẩn ca nhi nghe xong trợn tròn hai mắt, “Sao ngươi lại không biết chơi xúc cúc rồi hả? Lần trước lúc ngươi đến, không phải là ngươi vẫn cùng chơi xúc cúc với ta sao?” Nói xong, nó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, “Đích thị là ngươi về nhà không có xúc cúc rồi, cho nên quên mất! Không sao, đợi lúc nữa lúc ngươi đi, ta sẽ tặng ngươi. Sau đó ngươi về nhà luyện tập, lúc tới vấn an nương ta nữa, có thể cùng ta chơi xúc cúc rồi.” Càng nói càng cảm thấy chủ ý của mình không tệ, nói dứt lời, lập tức căn dặn Hoàng Tiểu Mao ở bên cạnh, “Đi, cầm quả cầu tới cho Trường An!”

Trường An ngạc nhiên.

Hoàng Tiểu Mao đã lên tiếng trả lời rồi đi.

Trường An nhìn bóng lưng Hoàng Tiểu Mao, khóe miệng mấp máy, cuối cùng vẫn là không nói gì, nhẹ nhàng hướng về phía Cẩn ca nhi nói cảm ơn.

Cẩn ca nhi liền nói: “Bây giờ ngươi có thể đi chơi xúc cúc cùng chúng ta rồi đi?” Trường An vẫn nhẹ nhàng lắc đầu: “Lục thiếu gia, ta phải ở chỗ này chờ ta mẹ đi ra!”

“Bảo tiểu nha hoàn nói một tiếng là được rồi!” Cẩn ca nhi có chút không kiên nhẫn mà nói.

Trường An lại nói: “Ta còn phải trông đệ đệ!”

Cẩn ca nhi liền gọi A Kim đi theo ở sau lưng: “Ngươi giúp Trường An dắt Trường Thuận đi theo!” Sau đó nói, “Đi mau, Thất đệ vẫn còn chờ ở hậu hoa viên đây này.”

Trường An lại giãy khỏi tay Cẩn ca nhi một lần nữa: “Ta, ta không thể đi!”

Cẩn ca nhi mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ mà nhìn Trường An.

Nó đã lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người cự tuyệt nó như này.

Trường An cúi đầu.

Trường Thuận thì bị Cẩn ca nhi làm sợ, trốn ở ca ca trong ngực.

Trường An vội an ủi mà ôm Trường Thuận.

“Phu nhân, đứa nhỏ này, bị cha chồng ta dạy dỗ có chút bướng bỉnh!”, Tân Cúc đứng ở bên cạnh giường nhìn quanh, xấu hổ đỏ bừng cả mặt, vội xin lỗi nói, “Bây giờ ta sẽ đi nói với nó một chút.”

Thập Nhất Nương thấy vậy trong lòng khẽ động, nàng hướng về phía Tân Cúc khoát tay áo: “Đừng!” Muốn xem một chút, lát nữa Trường An sẽ như thế nào.

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Cẩn ca nhi tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tím lại, “Ta mời ngươi, ngươi còn nói không với ta…” Hắn thở phì phì mà ở đó xoay tròn cả buổi, chất vấn Trường An, “Rốt cuộc ngươi có đi không?”

Bộ dáng ngươi không đi, sẽ cho ngươi bộ dáng dễ nhìn.

Trường An thấp giọng nói: “Ông nội của ta nói, tới vấn an phu nhân, phải giữ quy củ. Không thể nhìn loạn khắp nơi, không thể chạy bốn phía…”

Cẩn ca nhi mới mặc kệ những thứ này, không đợi Trường An nói cho hết lời, nhìn chằm chằm nó “Ngươi có đi không”, sắc mặt thật không dễ nhìn.

Mẫu thân từng nói qua, nhìn thấy Lục thiếu gia, phải cung kính lễ độ đấy!

Vẻ mặt của Trường An trở nên có chút chần chừ.

Cẩn ca nhi đã dậm chân, hướng Lưu Nhị Võ kêu gào: “Trói hắn lại, đánh mười gậy cho ta! Xem hắn có ngoan ngoãn nghe lời hay không!”

Đừng nói là Lưu Nhị Vũ rồi, ngay cả mọi người ở trong phòng, cũng bị lời của hắn nói làm cho sững sờ.

Tân Cúc vội nói: “Phu nhân, ta đi xin lỗi Lục thiếu gia!”

Thập Nhất Nương lại ngăn cản nàng một lần nữa: “Chuyện của bọn nhỏ, để cho tự bọn chúng giải quyết. Bọn chúng lớn rồi, cũng đừng nhúng tay vào!” Vẫn ngồi ở chỗ đó xem.

Tân Cúc nhìn Hổ Phách một cái cầu xin giúp đỡ.

Hổ Phách cũng không biết Thập Nhất Nương là có ý gì, bất đắc dĩ mà hướng về phía Tân Cúc mở tay ra.

Tân Cúc không dám lên tiếng, lòng nóng như lửa đốt mà đứng ở bên cạnh Thập Nhất Nương nhìn.

Lưu Nhị Vũ kia chỉ sững sờ trong chốc lát, rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, hắn dùng ánh mắt ra hiệu với Hoàng Tiểu Mao, cao giọng mà trả lời, chậm rì rì xắn tay áo lên, trong miệng còn lớn tiếng quát: “Bảo ngươi không nghe lời của Lục thiếu gia nhà chúng ta!”

Hoàng Tiểu Mao cũng hiểu được.

Bây giờ đang ở dưới mái hiên của phu nhân, động tĩnh của bọn họ lớn như vậy, phu nhân đã nghe được nhất định sẽ ra xem. Đến lúc đó giải quyết như thế nào, đương nhiên có phu nhân làm chủ.

Hắn cũng học theo bộ dáng của Lưu Nhị Vũ xắn xắn tay áo, quát lớn: “Lục thiếu gia nhà chúng ta bảo ngươi đi chơi với ngài, đó là cất nhắc ngươi, vậy mà ngươi lại dám không nghe lời. Tưởng chúng ta không trói ngươi lại, nghiêm khắc đánh mười bản sao?”

Quan tâm sẽ bị loạn.

Tân Cúc không khỏi bắt đầu trách mắng cha chồng ở trong lòng.

Suốt ngày giảng cho Trường An cái gì mà bổn phận, cùng thiếu gia chơi đùa không phải là bổn phận của hạ nhân sao? Bây giờ nếu như thật sự đánh mười gậy… nàng vừa nghĩ, trong lòng lại đau nhức giống như xoắn lại, nước mắt hiện ra ở trong hốc mắt, nhưng khóe mắt liếc qua bóng lưng của phu nhân, lại không dám rơi xuống.

Hổ Phách nhìn thấy, nhẹ chân nhẹ tay mà đi tới, kéo ống tay cáo của Tân Cúc, lại chỉ chỉ Thập Nhất Nương đang ngồi xếp bằng ở trên giường nhìn ra bên ngoài, khoát tay áo, im lặng cười cười.

Đáy mắt Tân Cúc lộ ra vài phần khó hiểu.

Hổ Phách thấy vậy thở dài.

Tân Cúc này, từ đầu đến chân đều thiếu một chút lanh lợi.

Nàng đành phải nhỏ giọng thì thầm, vội vã nói: “Sao phu nhân có thể nhìn Trường an bị đánh!”

Một câu nhắc tỉnh người trong mộng, Tân Cúc thở dài một hơi, lúc này trong lòng mới hơi bình tĩnh, nhón chân, nhìn về phía Thập Nhất Nương đang nhìn.

Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Vũ cố làm ra vẻ một hồi lâu, trong phòng cũng không có động tĩnh. Hai người không khỏi âm thầm sốt ruột, lại không dám không nghe theo sự phân phó của Cẩn ca nhi, tiến lên vặn vặn cánh tay của Trường An, thấp giọng nói: “Ngươi cứ nhận sai là được rồi! Lục thiếu gia không phải người không hiểu đạo lý!”

Vẻ mặt của Trường An bắt đầu có chút lo lắng bất an, Trường Thuận thấy vậy ôm eo ca ca bật khóc, vừa khóc, vừa đá Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Vũ: “Không cho phép bắt nạt ca ca ta, không cho phép bắt nạt ca ca ta!”

Cũng may bình thường Trường Thuận bị Tân Cúcnuôi chìu từ bé,sức lực cũng không lớn, nếu không thì Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Vũ không có trói thành công, mình bị đánh một trận trước rồi.

Trường An vội quát đệ đệ: “Không được phép đánh người! Nếu không thì… không bao giờ dẫn đệ đi ra ngoài chơi nữa!”

Trường Thuận liền lớn tiếng bật khóc.

Cẩn ca nhi nhìn Trường An ngoan ngoãn bị Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Vũ vặn tay, lại nhìn Trường Thuận đang khóc rống không ngừng một chút, lộ ra chút do dự: “Ngươi, ngươi đáp ứng chơi với ta, ta sẽ không bảo bọn hắn cầm gậy đánh ngươi nữa!” Giọng nói có chút chột dạ.

Trường An mặc dù là con trai của kẻ hầu. Nhưng Vĩnh Bình Hầu phủ tiếng tăm lừng lẫy, Vạn Đại Hiển là quản sự có thể diện ở trong phủ, mẫu thân Tân Cúc là người hầu hạ Thập Nhất Nương, Nhị thúc Bảo Định làm quản sự ở điền trang của Từ gia, cưới cháu gái ngoại của Triệu quản sự, Cô cô lại là đại nha hoàn ở trong phòng của Từ Tự Giới, hơn nữa Vạn gia vẫn luôn làm việc khiêm tốn nhẫn nhịn, rất được mọi người ưa thích. Hắn so với những đứa trẻ ở gia đình bình thường còn có thể diện hơn. Chưa từng bị người đối xử như thế bao giờ! Trong lòng cũng có chút ít sợ hãi.

“Ta…tổ phụ ta không cho ta chơi với thiếu gia!” Hắn lẩm bẩm, “Nói trên dưới có tôn ti, không thể phá hỏng quy củ… Đã không có quy củ, không thể thành quy cách…” Lặp lại lời của tổ phụ Vạn Nghĩa Tông, tâm trí của hắn dần dần trở nên kiên định, “Ta giúp thiếu gia nhặt cầu là được rồi!”