Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 131



Vào phòng, thấy là nàng tới Lục Quân Tắc tiện tay đem thư đặt lên bàn: “Thế nào đi ra?”

“Mẹ nói có thể ra cửa, ở trong phòng nghẹn lâu như vậy ra ngoài hóng mát một chút.” Ánh mắt rơi vào trong thư: “Là thư của anh trai sao?”

Đóa thủy tiên Doãn Thiên Lăng này cũng bị đuổi về Sở Châu tiếp tục làm Thế tử.

Lục Quân Tắc lắc đầu một cái, đem thư cho nàng... Thật ra thì không phải thư, mà chính là một công văn.

Xem xong, trái tim Doãn Thiên Lương cảm thấy như thắt lại.

“Làm sao nói không có liền không có? Đứa bé kia hình như mới có mấy tuổi.” Doãn Thiên Lương nói.

“Từ khi ra đời thân thể Thái tử đã yếu đuổi nhiều bệnh, hoàng thượng nhiều lần tìm kiếm danh y cũng không thấy khởi sắc, bây giờ...” Lục Quân Tắc rút công văn từ trong tay nàng để xuống rồi dắt tay nàng ra thư phòng.

Hai người chậm rãi đi ở hành lang, tháng năm rất trời xanh, hết thảy đều mang theo sức sống, thật có chút không kịp một sinh mệnh lại mạnh mẽ tan mất, không thể làm cho người không đau lòng.

“Hai năm trước gặp, thái tử còn gọi tôi là tỷ tỷ đấy.” Doãn Thiên Lương nói, đứa trẻ dễ thương như vậy cố tình lại không còn.

Mình đã làm mẹ mới biết đưa trẻ là tất cả của mình, sợ rằng hoàng hậu sẽ đau đến không muốn sống đi. Lại chợt nhớ tới một chuyện: “Vị quý nhân kia có thể có con?”

Nếu người nọ là em họ Mai gia đoán chừng rắp tâm cũng không được, không chừng chính là vì đại vị con trai mình mà giết chết thái tử.

Lục Quân Tắc lắc đầu một cái.

Vậy thực sự bệnh chết?

Hai vợ chồng trở về phòng, Lục Điêu Thuyền tỉnh, nghẹo đầu nhỏ nhìn tú cầu màu đỏ Doãn Thiên Lương tiện tay treo bên cạnh nôi, vẻ mặt bình tĩnh như một người đang lâm vào trầm tư. Trong long Doãn Thiên Lương thở dài, gì cũng không nói, đứa trẻ chính là giống cha.

Như cha đứa trẻ nói, bé nhỏ như vậy quá xa hay quá gần cũng nhìn không rõ lắm, cho nên Doãn Thiên Lương đưa tay ở trong phạm vi “có thể” quơ quơ goi một tiếng: “Bảo bảo.”

Đầu nhỏ của Lục Điêu Thuyền quay trở lại nhìn tay nàng, lại nháy nháy mắt, vẫn một vẻ suy nghĩ sâu xa. Cũng không giống như trẻ con trên tivi khoan khoái khoa tay múa chân như vậy, chẳng qua là chỉ nhìn tay Doãn Thiên Lương.

“Con gái chúng ta không có hoạt bát.” Doãn Thiên Lương nói.

“Yên tĩnh tốt hơn.” Lục Quân Tắc nói.

“Hoạt bát tốt hơn.” Doãn Thiên Lương nói, đụng đụng khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của bé: “Cười cái cho mẹ xem.”

Không để ý tới.

“Vậy, khóc cái cho mẹ xem.”

Tiếp tục không để ý tới.

“Tùy tiện bày cái tư thế cho mẹ xem.”

Bé con nghiêng đầu nhìn sang một bên – Doãn Thiên Lương chán nản.

Đêm khuya, Lục Điêu Thuyền được Doãn Thiên Lương lắc lư ngủ thiếp đi. Nàng ngáp một cái, nuôi trẻ con so với nuôi chó Bắc Kinh khó hơn nhiều, gần đây thiếu ngươiủ nghiêm trọng. Quay đầu lại, Lục Quân Tắc như đang ngẩn người, mục tiêu...

Cúi đầu nhìn một chút, cũng không có gì đặc biệt. Chợt ý thức được mình bây giờ “hình bí đao”, thật muốn vóc hình “dây mướp” năm đó của mình.

Bò lên giường không tự chủ lại ngáp một cái, Lục Quân Tắc chợt cười, đưa tay vòng ở eo của người: “Oha, cực khổ.”

Cực khổ cũng là tự tìm, ai bảo nàng không thể tin để người khác mang thai, cũng may nửa đêm Lục Điêu Thuyền có đói bụng mới kêu hai tiếng.

Cha đứa trẻ cũng coi như biết chăm sóc, trừ không thể giúp nàng cho con ăn sữa còn lại cũng có thể giúp một tay, hơn nữa còn rất biết chăm sóc sản phụ, không có gì lại xoa bóp cho nàng, không, lại bắt đầu, chẳng qua là ngày thường lực không nặng không nhẹ, hôm nay có nặng.

“A...” Doãn Thiên Lương nhăn mày: “Nhẹ chút, đau.”

Lực nhẹ thay đổi, từ bả vai đi xuống đến eo, tại sao lại đến chân?

Mở to mắt chống lại một đôi mắt, một đôi mắt đã thay đổi màu. Đôi tay kia lại lộn trở lại, theo vạt áo thăm dò vào trong. Doãn Thiên Lương không được tự nhiên giãy dụa.

“Thật là nhiều thịt.” Doãn Thiên Lương nói.

“Cảm giác cũng không tệ lắm.” Lục Quân Tắc nói, vẻ tự nhiên.

Bề ngoài nha... cảm giác gì chứ?

Nhưng, tay người này còn có thể biểu đạt kỳ lạ như vậy, dáng người thằng nhãi này hình như tốt hơn, bụng chặt căng, vừa nhìn chính là kết quả thường tập luyện, sờ sờ, tính chất vẫn cứng rắn.

“Rốt cục trưởng thành...” Người nào đó nói.

Doãn Thiên Lương đỏ mặt đấm nhẹ lồng ngực của anh ta: “Đây không phải là anh làm cho lớn lên...” Là người nào đó vẫn dài hơn lớn hơn.