Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 5: Lục chấp trong mắt giản úc



Editor: Cà chua ngào đường 🍅

Không nghĩ tới là, Lục Chấp nhìn cậu, bình tĩnh mà mở miệng: " Cậu muốn đi không?"

Giản Úc càng ngốc: " Có thể chứ?"

Lục Chấp trả lời: " Có thể."

Hắn rất nhanh sẽ cùng Giản Úc kết hôn, mang theo Giản Úc thường đi tập đoàn cũng tốt, đây cũng là để cho Lục gia bên kia có điểm kiêng kỵ.

Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Cậu có thể đoán được Lục Chấp dẫn cậu đi tập đoàn khẳng định còn có lý do khác, ít nhất không phải là đi kiểm tra công tác hay gì. chẳng qua cậu cũng không suy nghĩ quá nhiều, cũng lười suy nghĩ, cứ phối hợp với Lục Chấp là được.

Lâm Bác Vũ thấy sự việc đã thành, vẻ mặt vui mừng, tự mình tiễn Lục Chấp cùng Giản Úc ra khỏi bệnh viện.

-

Nửa giờ sau, tập đoàn Lục thị.

Tập đoàn Lục thị nằm ở trung tâm thành phố, là một tòa nhà thương mại có hơn chục tầng lầu cao chót vót.

Giản Úc xuống xe, đi theo Lục Chấp vào tập đoàn.

Lúc này, Trần Hoài đã đứng ở cửa nghênh đón, thấy bọn họ đến gần, cung kính nói: " Lục tổng, Giản tiên sinh."

Những nhân viên công tác ở lầu một vốn còn đang bận rộn, thấy Lục tổng bọn họ còn mang theo một nam sinh tới, một đám đều có chút kinh sợ.

Phải biết rằng, ngày thường Lục Chấp chính là một bá tổng trầm mặc ít nói, khí tràng quanh thân cường đại đến đáng sợ, căn bản không ai có thể đem hắn liên hệ đến việc sẽ có quan hệ yêu đương với ai đó.

Trước kia ở trong tập đoàn còn có tin đồn rằng Lục Chấp muốn kết hôn, mọi người đều có vẻ không tin, không nghĩ tới hôm nay thật sự gặp được.

Chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc, cũng không dám trắng trợn táo bạo mà vây xem, chỉ dám âm thầm vừa làm việc vừa đánh giá.

Lục Chấp tất nhiên là nhận ra những tầm mắt đó, từ trước đến nay hắn luôn là tiêu điểm, đối với việc này đã sớm thành thói quen.

Hắn nhìn về phía Giản Úc bên cạnh, cho rằng ít nhiều gì cậu sẽ không được tự nhiên.

Không nghĩ tới cả người Giản Úc đều rất thả lỏng, một chút cũng không khẩn trương vì bị người khác nhìn.

Lục Chấp thấy thế, thu hồi tầm mắt.

Hai người cùng nhau đi vào thang máy chuyên dụng cho tổng tài.

Cùng lúc đó.

Trong Group chat chỉ có nhân viên của tập đoàn, đang bàn nhau rất sôi nổi về vấn đề này.

[ Cấp báo! Lục tổng mang theo vị hôn phu đến tập đoàn!]

[ Lục tổng thật sự sẽ kết hôn sao? Tam quan của tôi tan vỡ!]

[ Vị hôn phu trông như thế nào? Đẹp hay không? Đẹp hay không?]

[ Tôi vừa mới liều chết chụp được một tấm hình, chờ tôi gửi vào đây.]

[ Hình]

[ Má ơi! Nam sinh này cũng quá là đẹp trai rồi! Đôi mắt này, cái mũi này, miệng này, mọi thứ lớn lên đều hợp với gu của tôi!]

[ a a a a a! Tôi rất thích nam sinh khí chất sạch sẽ, diện mạo lại đáng yêu như vậy, giờ khắc này tôi muốn trở thành Lục tổng quá đi!]

[ Được rồi, đừng nói nữa, hôm nay công việc không hoàn thành, liền chờ bị mắng đi.]

[ Đột nhiên không cười được nữa.]

[ Không cười +1.]

[.......]

Giản Úc đi theo Lục Chấp đến tầng cao nhất.

Tầng cao nhất là văn phòng tổng tài, dù là ánh sáng hay là trang trí, đều rất là sáng tạo.

Lúc này, có mấy thư ký đã đứng đợi sẵn. Lục Chấp quay đầu đối với Giản Úc nói: " Hiện tại tôi muốn đi họp, cậu đến văn phòng chờ tôi."

" Vâng." Giản Úc nghe lời gật đầu.

Mấy vị thư ký trao đổi ánh mắt với nhau, đều thấy được trong ánh mắt đối phương có nồng đậm sự tò mò, nhưng ngại Lục Chấp đang ở đây, mọi người đều không dám nói gì.

Chờ Lục Chấp mang theo người đi vào phòng họp, một mình Giản Úc đi tới văn phòng của Lục Chấp.

Văn phòng Lục Chấp gần một trăm mét vuông, vừa rộng vừa sáng ngời, đối diện là một cái cửa sổ sát đất rất lớn, có thể quan sát toàn cảnh thành thị.

Bố trí trong văn phòng thật ra cũng đơn giản, có một bàn làm việc, một kệ sách lớn, còn có khu vực tiếp khách, bên cạnh còn có một gian phòng nhỏ đang đóng cửa, có lẽ là nơi ngày thường Lục Chấp hay nghỉ ngơi.

Giản Úc nhìn một lượt xung quanh, sau đó đi đến sô pha bên khu tiếp khách ngồi xuống.

Không nghĩ tới cậu vừa ngồi xuống, cửa phòng liền mở ra.

Giản Úc quay lại nhìn.

Chỉ thấy một người con trai đầu chải tóc vuốt ngược ra sau, ăn mặc một thân tây trang màu hồng, hấp tấp xông vào.

Vừa bước vào phòng, người con trai đi thẳng đến chỗ sô pha mà Giản Úc đang ngồi, la la hét hét nói: " Cậu chính là Giản Úc?"

Giản Úc có chút không hiểu ra sao, chỉ gật đầu một cái: " Đúng vậy."

Người con trai kích động vỗ tay một cái: " Lâm Bác Vũ quả nhiên không gạt tôi, tôi còn tưởng lần này lại đi một chuyến tay không nữa chứ!!"

Nói xong liền đặt mông ngồi lên ghế sô pha đối diện Giản Úc, nhiệt tình tự giới thiệu: " Chào anh dâu, em là Tần Diễn, là anh em với anh Lục."

Giản Úc hơi hơi mở to mắt.

Anh, anh dâu?

Cậu theo bản năng muốn sửa đúng lại cách gọi cho Tần Diễn, nhưng lại nghĩ rằng bản thân đích xác là muốn cùng Lục Chấp kết hôn, nên chỉ có thể từ bỏ.

Cậu có hơi không được tự nhiên nói: " Chào cậu."

Tần Diễn giống như một con Husky tinh lực tràn đầy, hưng phấn nói: " Anh dâu, trước đó em đã nghe nói về anh rồi, em còn tưởng người ta bịa đặt đó, không nghĩ tới anh và anh Lục thật sự muốn kết hôn?"

Ban đầu Giản Úc hơi không được tự nhiên một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cười nói: " Đúng vậy."

Cậu và Lục Chấp đã ký hiệp nghị rồi, như vậy trong thời gian hiệp nghị có hiệu lực, tất nhiên là phải phối hợp với đối phương, sắm vai một đối tượng kết hôn thật tốt.

Giản Úc vốn dĩ cho rằng kế tiếp Tần Diễn sẽ hỏi một số vấn đề giống như tra hộ khẩu vậy, ai biết rằng giây tiếp theo người này liền ghé lại gần, thần thần bí bí nói: " Anh dâu, anh có thấy ở chung với anh Lục rất khó không?"

Giản Úc chớp chớp mắt: " A?"

Sao người này lại không đi theo kịch bản gì hết vậy?

Tần Diễn làm một bộ rất là hiểu biết nói: "Anh Lục của em có tiếng là khó ở chung, cả người đều như làm bằng băng vậy, ai chạm vào đều sẽ bị đông lạnh."

Trong lòng Giản Úc yên lặng like một cái, chẳng qua tất nhiên là cậu sẽ không cùng Tần Diễn nói xấu Lục Chấp được, mà là nói: " Sẽ không đâu, Lục tiên sinh là một người khá tốt."

Không chỉ cung cấp cho cậu chỗ ăn uống chơi bời, một năm sau còn sẽ cho cậu một số tiền năm ngàn vạn nữa, làm gì có ai tốt hơn như vậy nữa?

Tần Diễn sợ ngây người, trên mặt tràn đầy không dám tin: " Anh dâu, anh làm sao có thể nói được ra lời như vậy? Chẳng lẽ đây là tình nhân trong mắt hóa tây thi sao?

Giản Úc cười đến mi mắt cong cong: " Không phải, Lục tiên sinh thật sự rất tốt."

" Sao có thể......." Tần Diễn còn muốn nói thêm.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh băng: "Tần Diễn, cút ra khỏi văn phòng."

Tần Diễn vừa nghe đến thanh âm này, lập tức liền ngoan ngoãn mà im miệng, ngồi còn đoan chính hơn cả học sinh tiểu học.

Giản Úc có chút buồn cười, ngược lại nhìn về phía Lục Chấp: " Lục tiên sinh, ngài họp xong rồi sao?"

" Ừm." Lục Chấp để văn kiện trong tay lên bàn làm việc, sau đó nặng nề liếc Giản Úc một cái.

Giản Úc vậy mà đánh giá hắn là một người tốt?

Cũng không biết chỗ nào trên người hắn sinh ra loại ảo giác này cho cậu.

Lục Chấp không có nghĩ sâu hơn, ngược lại đối với Giản Úc nói: " Đầu óc Tần Diễn có vấn đề, cậu ít cùng hắn nói chuyện chút."

Giản Úc cười cười, cũng không phản bác.

Lục tiên sinh bình thường ít khi nói cười, nhưng lại kết giao với hai người bạn rất thú vị.

Một người là Lâm Bác Vũ, một người là Tần Diễn.

Bên này, Tần Diễn dậm chân: " Anh Lục, sao anh lại nói em như vậy? Hôm nay em đến dây chính là cố ý gặp anh dâu đó!"

Lục Chấp biểu tình đạm mạc: " Hiện tại đã gặp được, có thể đi rồi."

Tần Diễn: "......"

Khí thế Tần Diễn lập tức yếu đi, mềm mềm nói: " Giờ cũng trưa rồi, các anh không chuẩn bị ăn cơm thuận tiện mời luôn cả em sao? Gần đây tiền tiêu vặt của em bị tịch thu rồi, đã lâu không được ăn no."

Tần Diễn là tam thiếu gia của Tần gia, trên còn có hai người anh, năng lực của cả hai đều rất mạnh.

Tần Diễn không cần phải quan tâm đến sinh ý trong nhà, tự nhiên liền dưỡng ra được tính cách ăn chơi trác táng, mỗi ngày đều chìm trong vàng son. Chẳng qua cái này cũng có chỗ không tốt, mỗi lần hắn phạm sai lầm, đều sẽ bị hai anh trai cắt tiền tiêu vặt.

Lục Chấp lạnh lùng trả lời lại: " Không mời."

Tần Diễn: "....."

Nói thì nói như thế, cuối cùng Lục Chấp vẫn là mang Tần Diễn cùng đi ăn cơm.

Ba người rời khỏi tập đoàn.

Trên đường, Lục Chấp hỏi Giản Úc: " Muốn ăn cái gì?"

Buổi sáng Giản Úc phải truyền dịch, xem như là một bệnh nhân, tự nhiên phải xem ý kiến của cậu làm chủ.

Giản Úc nao nao, ở đây có ba người, cậu không nghĩ tới Lục Chấp sẽ hỏi ý kiến của mình.

Cậu có chút kinh ngạc nhìn về phía Lục Chấp.

Lục Chấp nhìn đến tầm mắt của Giản Úc, hỏi: " Làm sao vậy?"

" Không có gì." Giản Úc lắc đầu một cái, ngay sau đó nói: " Ăn đồ Trung nhé?"

Cậu có chút muốn uống canh ấm.

Lục Chấp trả lời: " Có thể."

Lúc này, Tần Diễn bên cạnh truyền đến thanh âm mỏng manh: "Cái kia, em có thể gọi món được không?"

Lục Chấp liếc nhìn hắn một cái: " Không được."

Tần Diễn: ".....À."

Tâm tình của hắn khá tốt, tìm đúng vị trí định vị: " Một cái bóng đèn thì không nên đưa ra yêu cầu gì, có thể ăn ké em đã thấy đủ lắm rồi."

Kế tiếp suốt trên đường đi, Tần Diễn ngồi bên cạnh Giản Úc, ríu rít nói chuyện.

Đa số đều là chuyện trong giới hào môn, gì mà hai vợ chồng đều đội nón xanh cho nhau, gì mà nhà ai có con riêng, ầy, vô cùng máu chó.

Vốn dĩ Giản Úc cũng không có hứng thú với những việc này, nhưng mà Tần Diễn miêu tả vô cùng sinh động, làm người ta tưởng rằng bản thân đang ở trong hoàn cảnh đó, cậu không khỏi cũng tham gia nói mấy câu.

Lúc này, Lục Chấp vẫn luôn trầm mặc gọi Giản Úc một tiếng: " Ít nghe mấy chuyện này chút."

Giản Úc mờ mịt mà chớp chớp mắt: " Hả?"

Đôi mắt của cậu rất sáng, trông giống như nai con, lúc nghiêm túc nhìn người khác, rất dễ dàng khiến đối phương sinh ra hảo cảm.

Lục Chấp dừng một chút, nói: " Nghe nhiều dễ trở nên ngốc."

Giản Úc còn chưa nói gì, Tần Diễn liền dậm chân nói: " Anh Lục, ý của anh là em rất ngốc hả?"

Lục Chấp nhàn nhạt liếc hắn một cái: " Cậu cảm thấy sao?"

Tần Diễn: "......"

Giản Úc thấy Lục Chấp như vậy khá là mới lạ.

Cậu phát hiện, trước mặt bạn bè, Lục Chấp rõ ràng thả lỏng hơn so với ngày thường một ít.

Như vậy thật tốt, lúc nào cũng căng thẳng như dây đàn thật sự rất mệt.

Rất nhanh, bọn họ đã đến một nhà hàng Trung Quốc.

Nhà hàng này cấp bậc rất cao, mỗi ngày chỉ tiếp đãi cố định mười bàn, còn cần phải hẹn trước.

Đương nhiên, có Lục Chấp ở đây, bọn họ không cần hẹn trước, giám đốc tự mình chạy ra nghênh đón bọn họ, một đường cung kính cùng Lục Chấp nói chuyện.

Giản Úc không cần phải ứng phó người khác, liền đem lực chú ý đặt ở bối cảnh xung quanh.

Nhà hàng Trung Quốc này trang hoàng khá đặc biệt, theo phong cách điền viên non nước, có núi giả, có suối trúc, sương mù lượn lờ, giống như tiên cảnh.

Giám đốc đưa bọn họ đến một phòng riêng, khom người đưa thực đơn tới: " Mời mọi người gọi món."

Chọn đồ ăn xong, giám đốc liền cầm thực đơn đi ra ngoài.

Tần Diễn tức khắc kích động nói: " Lần trước em muốn đến đây, đáng tiếc là lịch hẹn đã kín, không đặt được."

Nói, hắn nghĩ tới cái gì, mắt trông mong nhìn về phía Giản Úc: " Anh dâu, về sau em có thể thường xuyên cùng anh ăn cơm với nhau không? Như vậy anh Lục sẽ mang em đi ăn chung."

Giản Úc cười cười, cũng không nghĩ đáp ứng.

Hôm nay, Lục Chấp hỏi ý kiến của mình, cũng do đây là tình huống đặc thù nhỉ? Về sau thì chưa chắc, nên cậu cũng không thể cho Tần Diễn bảo đảm được.

Nói nữa, sau khi kết thúc hiệp nghị một năm, cậu sẽ rời đi.

Thật mau, mấy người phục vụ bưng đồ ăn tiến vào.

Bọn họ chọn tổng cộng bảy món ăn, mọi thứ đều đầy đủ sắc, hương, vị cả.

Giản Úc đặc biệt thích ăn món cá chua cay trong đó.

Thịt cá tươi mới ngon miệng, vị chua cùng cay đều gãi đúng chỗ ngứa, không hỗ là nhà hàng chỉ tiếp đón mười bàn một ngày.

Tướng ăn của Giản Úc rất đẹp, dáng ngồi ngoan ngoãn, dù cậu rất thích mỹ thực, nhưng vẫn luôn nhai kỹ ăn chậm, hơn nữa thân thể cũng không tốt, sức ăn cũng không lớn.

Nhưng mà, sau khi ăn trúng một khối thịt cá, Giản Úc không cẩn thận ăn nhầm một ít ớt cay.

Cậu theo bản năng mà hít vào, không nghĩ tới như vậy càng cay thêm.

" Khụ khụ khụ......."

Giản Úc không nhịn được nghiêng đầu, che miệng ho lên.

Cậu vốn có bệnh suyễn, ho như vậy, ngược lại làm tình huống càng thêm nghiêm trọng, ho đến không thể dừng lại được.

Lục Chấp thấy cậu ho không ngừng, ho đến hốc mắt đều ướt, lập tức đỡ lấy Giản Úc, để cậu ngồi thẳng lại một chút, sau đó thanh âm vững vàng trấn an nói: " Giản Úc, đừng ho nữa, càng ho sẽ càng thêm nghiêm trọng hơn."

Người bị bệnh suyễn chính là vậy, ho kịch liệt có xác suất sẽ ho ra bệnh suyễn.

Giản Úc dựa vào khuỷu tay của Lục Chấp, hô hấp dồn dập, lông mi ướt một mảnh, thoạt nhìn khó chịu cực kỳ.

Cậu nghe Lục Chấp nói xong, liều mạng ức chế cảm giác muốn ho, nhưng mà hốc mắt lại càng thêm ướt át.

Cậu theo bản năng mà nắm chặt lấy góc áo của Lục Chấp.

Lục Chấp nhìn thoáng qua tay của cậu, ngay sao đó ngước mắt lên, bưng lấy một ly trà đưa đến miệng cậu: " Uống một chút."

Giản Úc cúi đầu, nhấp một ngụm, lúc ngẩng đầu lên, trên môi còn dính chút nước, làm môi có vẻ không còn trắng bệch như hồi nãy.

Tần Diễn ngồi ở đối diện thiếu chút nữa đã nhảy hẳn lên, vậy mà hắn còn chưa hiểu lắm, chỉ có thể vò đầu bứt tai, vẻ mặt lo lắng nhìn Giản Úc: " Anh dâu, anh cảm thấy tốt hơn chút nào không?"

" Tốt hơn rồi."

Vài phút sau, Giản Úc rốt cuộc không còn ho nữa,

Cậu ngồi thẳng dậy, buông lỏng tay đang nắm chặt góc áo.

Lúc này cậu mới phát hiện bản thân nắm nhăn cả áo của Lục Chấp, đủ để thấy được hồi nãy cậu dùng sức bao nhiêu.

Giản Úc lập tức có chút ngượng ngùng, dùng thanh âm khàn khàn nói: " Lục tiên sinh, góc áo của anh....."

Lục Chấp tất nhiên là không để ý chuyện nhỏ này, nhàn nhạt nói: " Không có việc gì."

Nói xong, hắn nhớ tới lời Lâm Bác Vũ, thuận tiện hỏi Giản Úc: " Thân thể của cậu không tốt, có muốn đi làm kiểm tra toàn diện hay không?"

Giản Úc nhấp miệng, lắc đầu: " Không cần đâu."

Cậu là một người xuyên sách, đối với thân thể này hiểu rõ rồi, ngày thường có chút ốm yếu, có bệnh hen suyễn, hơn nữa 2 năm sau sẽ phát bệnh nan y.

Căn bản không cần phải đi bệnh viện làm kiểm tra.

Thấy Giản Úc không muốn, Lục Chấp cũng không có nhiều lời, rốt cuộc quan hệ của hai người cũng không có thân mật đến mức có thể mạnh mẽ ép đối phương đi bệnh viện được.

Đúng lúc này, di động của Lục Chấp vang lên.

Hắn lấy ra nhìn, thấy rõ là người nào gọi đến, nhíu mày một chút, cầm đi dộng đi ra ngoài.

Chờ hắn đi rồi, Tần Diễn ngồi xuống bên cạnh Giản Úc, nghĩ lại mà sợ nói: " Anh dâu, tình huống vừa rồi của anh thật nguy hiểm, còn may là có anh Lục ở đây, nếu không, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."

Giản Úc gật gật đầu: " Đúng vậy, cũng may có anh ấy."

Nghĩ lại một chút, Lục Chấp đã giúp cậu rất nhiều lần.

Chủ yếu là tính cách Lục Chấp khá vững vàng bình tĩnh, gặp chuyện khẩn cấp sẽ tìm biện pháp giải quyết trước.

Giản Úc nghĩ đến đây, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa kính.

Lúc này, Lục Chấp đang nghe điện thoại, sắc mặt nghiêm túc vô cùng, cậu chưa thấy hắn lạnh lùng như thế bao giờ.

Cách cửa kính, cũng không thể nghe rõ được bên ngoài đang nói gì.

Giản Úc thuận miệng liền hỏi: " Lục tiên sinh nhận được điện thoại của ai nhỉ?"

Tần Diễn cũng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, theo sau bĩu môi: " Còn có thể là ai được? Khẳng định là trong nhà của anh ấy gọi đến."

Giản Úc nhớ tới, Trần Hoài có nói qua, quan hệ trong nhà của Lục Chấp không tốt lắm.

Bản thân Tần Diễn có tính cách yêu ghét rõ ràng, huống chi Lục Chấp là người mà hắn rất tôn kính, hắn nhất thời giống như cây đậu, bùm bùm mà nói liên tiếp: " Quan hệ nhà anh Lục có chút phức tạp, trước kia dì Lục đã từng kết hôn, còn sinh ra một đứa con trai, sau đó không biết như thế nào lại kết hôn cùng chú Lục, sinh ra anh Lục. Sau đó, dì Lục làm mẹ lại vô cùng bất công, rõ ràng đều là con trai của dì ấy, mà cố tình dì ấy đối với con trai nhỏ lại mặc kệ không quan tâm, mọi việc đều chỉ lo cho con trai lớn."

Tần Diễn tức giận nói: " Nhất thời em cũng không nói rõ được, em ví dụ cho anh hiểu. Mười mấy năm trước, có một lần, dì Lục mang hai đứa con trai ra ngoài, bên đường có người đang bán kẹo hồ lô, lúc ấy trời đã khuya, kẹo hồ lô cũng chỉ còn một cây. Rõ ràng anh Lục muốn ăn kẹo hồ lô, dì Lục lại đưa cây kẹo đó cho con trai lớn......."

Nghe đến đó, thần sắc của Giản Úc khẽ thay đổi, lần nữa nhìn về phía cửa sổ.

Lục Chấp đứng bên cạnh một mảnh thủy trúc, thần sắc lạnh lùng, thân ảnh cô đơn.

Không biết bên kia nói cái gì làm hắn không vui, hắn trầm mặc, cuối cùng nói ngắn gọn một câu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Giản Úc hơi giật mình.

Cậu phảng phất như xuyên qua hình ảnh lúc này mà thấy được một thiếu niên muốn ăn kẹo hồ lô. Có lẽ bị mẹ của mình đối đãi khác biệt, trong lòng thật khó chịu, nhưng thiếu niên Lục Chấp biểu hiện ra ngoài, cũng giống như khuôn mặt cường ngạnh lạnh nhạt bây giờ.

Đối phương không cho, hắn cũng sẽ không hèn mọn mà đi cầu xin.

Tuy rằng hai người còn chưa ở chung bao lâu, nhưng mà trong mắt Giản Úc, Lục Chấp chính là như thế.