Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 435: Tát Một Cái Thật Đau Vào Mặt



Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ, muốn mở miệng ra lệnh cho nàng gỡ những vết sẹo xuống.

Nhưng ai ngờ hắn chưa kịp nói gì cả thì xe ngựa đã dừng lại, tiếng nói của Hạ Hỉ vang lên bên ngoài xe.

"Nô tài nhận lệnh đến nghênh đóng vương gia."

Trước đó Bạch Diệu đã phái người đi thông báo cho Hạ quản gia về việc chất độc trong cơ thể của vương gia lại tái phát, phân phó ông ta phải chuẩn bị đầy đủ những dược liệu bên trong phủ.

Hạ Hỉ nhận được tin tức thì rất sự lo lắng, vì vậy ông ta lập tức cho thủ hạ đi lo liệu mọi chuyện.

Nhưng Hạ Hỉ vừa dứt lời thì đã nghe thấy một âm thanh êm tai tựa như tiếng chuông bạc vang lên.

"Tử Yên xin bái kiến Ly thân vương gia."

Vân Thiên Vũ ngạc nhiên vén rèm nhìn ra ngoài, đúng lúc bắt gặp một cỗ xe ngựa đẹp lộng lẫy đang dừng ở phía đối diện. Cỗ xe ngựa này không có buồng mà chỉ có duy nhất một bức màn treo màu tím được làm từ vải sa mỏng, bên trong cũng có một nữ tử cũng đang nhìn về phía bọn họ.

Một cách hoa đào được chấm nhẹ ở khóe mi càng làm tôn lên nét thần tiên của nữ nhân này, trên đầu nàng ta không đội nhiều trang sức mà chỉ dùng một tấm mạn che mặt màu tím khói phủ lên, màu tím này phản chiếu nước da mịn màng trắng sáng cùng chân mày tinh tế xinh đẹp, nàng ta mặc một chiếc váy dài màu tím, toàn thân lộ ra khí chất tiên tử bất phàm.

Vân Thiên Vũ liếc mắt đánh giá nữ nhân ngồi trong xe ngựa trước mặt, nàng ta cũng hệt như vậy mà đánh giá nàng.

Khi Tử Yên nhìn thấy những vết sẹo trên gương mặt Vân Thiên Vũ thì ánh mắt nàng ta lóe lên sự đắc ý, nụ cười trên môi càng thêm phần tự mãn, nét mặt cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Nàng ta rõ ràng đã nghe qua danh tính của Vân Thiên Vũ.

Khuôn mặt đầy sẹo đã trở thành biểu tượng đặc trưng của Vân Vũ Phi, bất kỳ ai nhìn thấy nó cũng đều sẽ nghĩ ngay đến nàng.

Tử Yên vừa liếc mắt đã đoán ra được, nhưng nàng ta rất ngạc nhiên với việc Vân Thiên Vũ có thể ngồi trên xe ngựa của Tiêu Cửu Uyên.

Nhưng đó chẳng qua chỉ là một sự ngạc nhiên.

Nàng ta nhanh chóng bỏ qua Vân Thiên Vũ, chờ mong nhìn người ngồi đằng sau nàng mà ngọt ngào cất tiếng: "Tử Yên bái kiến Ly thân vương gia."

Tử Yên rõ ràng có chút kích động khi nói đến điều này, trong ánh mắt lóe lên một tia nhìn khác lạ.

Vân Vũ Thiên sau khi nhìn nàng ta thì nhẹ cau mày nhìn sang Tiêu Cửu Uyên đang ngồi sau mình.

Tiêu Cửu Uyên được nàng chăm sóc cẩn thận suốt đường đi nên vẫn giữ được sự minh mẫn tỉnh táo, đôi mày ngài của hắn khẽ nhướn lên, gương mặt ngập tràn sự thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng lên tiếng: "Kẻ nào?"

Lời này cho thấy hắn không quen biết nữ nhân kia.

Vân Vũ Thiên cũng cảm thấy kỳ lạ, nàng ta là ai mà có vẻ rất ái mộ hắn vậy.

Bên ngoài xe ngựa, tổng quản gia của Ly thân vương phủ Hạ Hỉ cung kính đáp lời: "Bẩm vương gia, đây là đại tiểu thư của Lăng Vân tông Diệp Tử Yên, gọi là Lăng Vân tiên tử, trước đây vương gia có căn dặn hạ nhân sang Lăng Vân tông mời đại phu, tông chủ đã phái đại tiểu thư đến đến đây ạ. "

Hạ Hỉ vừa dứt lời, nữ nhân trên xe ngựa đối diện liền buông một tia nhìn thách thức, đôi mắt lạnh lùng của nàng ta lướt qua gương mặt Vân Thiên Vũ, tỏ rõ hàm ý khinh bỉ.

Khuôn mặt của Vân Thiên Vũ trở nên trắng bệch, thâm tâm bất giác lạnh đi vài phần, tay nàng nắm chặt rèm xe.

Đây là Tiêu Cửu Uyên cố tình tát một cái thật đau vào mặt nàng.

Hắn thực sự không tin nàng, thậm chí còn cố tình cho mời người của Lăng Vân tông đến kiểm tra tình hình cho hắn.

Vân Thiên Vũ âm thầm nhếch môi, trong phút chốc nàng đã cảm thấy đau lòng, mặc dù mối quan hệ giữa nàng và Tiêu Cửu Uyên chỉ là giao kèo, nàng vẫn nên sớm chấn chỉnh lại tâm trạng của mình.

Nhưng nàng vẫn buồn, như thể đã nỗ lực hết sức để giúp đỡ người khác, nhưng cuối cùng lại bị đối phương tát một cái thật đau.