Thủ Phụ Phu Nhân Trốn Chạy

Chương 13: Lại mặt



Không khí nóng bỏng bên trong bình phong giống như một lớp sa tanh mỏng, che bóng dáng Tô Nhược Uyển như ẩn như hiện, nhưng sự che đậy này càng khiến nàng thêm rung động lòng người.

Khi tiến vào Tiêu Tuần đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng hiện giờ chỉ vừa nhìn Tô Nhược Uyển một cái tim hắn liền đột nhiên ngừng đập. Một ngày này liên tục bị kích thích khiến Tiêu Tuần khí huyết cuồn cuộn, đáy mắt cũng dần nhuốm màu u tối.

Tô Nhược Uyển thế nào cũng không nghĩ tới người đi vào lại là Tiêu Tuần, mặc dù bồn tắm có một lớp cánh hoa nổi lên, xung quanh sương mù lượn lờ, nhưng nàng vẫn có vài phần không được tự nhiên.

Đặc biệt là khi lần nữa nhìn về phía Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển chỉ cảm thấy ánh mắt Tiêu Tuần càng lúc càng không thích hợp, thấy vậy nàng lại chìm thân mình xuống.

"Phu quân, chàng để y phục ở đó là được rồi".

"Tiết trời lạnh đừng ngâm mình quá lâu, cẩn thận cảm lạnh".

Dứt lời Tiêu Tuần liền đặt y phục xuống, xoay người đi ra khỏi bình phong. Dáng vẻ dứt khoát lưu loát làm trong mắt Tô Nhược Uyển hiện lên một tia kinh ngạc, nàng càng thêm tin tưởng vào suy đoán lúc sáng.

Nghĩ đến đây, đáy lòng Tô Nhược Uyển đột nhiên cảm thấy có chút may mắn. Có lẽ đây chính là nguyên nhân Tiêu Tuần nhiều năm qua vẫn chưa cưới vợ, nếu không sao có thể đến phiên nàng nhặt được tiện nghi gả cho Tiêu Tuần?

Nếu là nữ tử bình thường, biết được phu quân nhà mình không được, sợ là cảm thấy trời sắp sập xuống. Nhưng Tô Nhược Uyển lại hoàn toàn ngược lại, không những không thương tâm mà còn cao hứng suýt cười ra tiếng.

Chỉ riêng điều này, Tiêu Tuần sẽ thuộc về một mình nàng.

Tô Nhược Uyển tâm tình có vẻ không tồi, ra khỏi bình phong còn ngâm nga một giai điệu không tên. Âm thanh khe khẽ không ngừng đánh vào trái tim Tiêu Tuần, khơi dậy từng trận sóng, chọc cho Tiêu Tuần phải uống mấy ngụm trà mới đem được sự khô nóng áp xuống.

Bên này Tô Nhược Uyển ngồi trước bàn trang điểm, thông qua gương đồng nhìn rõ ràng động tác của Tiêu Tuần. Bất quá nàng vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Tiêu Tuần mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Tuần trong gương, trong lòng giống như bôi mật.

Sau đó nàng tựa hồ như nghĩ đến cái gì, khi quay đầu nhìn về phía Tiêu Tuần trong mắt tràn đầy ánh sáng.

"Phu quân, chàng giúp ta chải tóc được không?"

Thanh âm mềm mại truyền đến bên tai làm Tiêu Tuần theo bản năng đứng dậy đi về phía Tô Nhược Uyển. Trong chốc lát, hình ảnh phản chiếu trong gương đồng liền biến thành hai người. Động tác mới lạ của Tiêu Tuần mang theo vài phần cẩn thận, từ trong gương đồng nhìn ra, hai người vô cùng giống một đôi phu thê ân ái.

Tiêu Tuần liếc mắt nhìn gương đồng, chỉ thấy trong gương Tô Nhược Uyển mặt mày như hoạ, nụ cười nơi khoé miệng càng vô cùng đẹp mắt. Ngay cả Tiêu Tuần cũng không khỏi lộ ra ý cười.

"Có chuyện gì cao hứng thế?"

"Đại khái là trong lòng vui vẻ cho nên mới cao hứng đi".

Khi nói chuyện Tô Nhược Uyển lại lặng lẽ nhích lại gần Tiêu Tuần, lúc này ngoài cửa sổ tuyết bay lơ lửng, có mấy bông tuyết theo cửa sổ bay vào, nhưng lập tức bị nhiệt độ trong phòng làm cho tan chảy. Suy nghĩ xoay chuyển, Tô Nhược Uyển lại nghĩ tới mèo con nàng gặp được hôm nay.

"Ngày thường ta ở phủ thượng thư có thể gặp được mấy con mèo hoang, hôm nay đi một vòng quanh phủ lại không thấy con nào. Phu quân, ngày thường chàng có từng thấy qua không?"

"Chưa từng nhìn thấy qua, nàng muốn nuôi?"

Tiêu Tuần biết Tô Nhược Uyển thích mèo, trước kia ở phủ thượng thư hắn không chỉ một lần thấy Tô Nhược Uyển cho mèo hoang ăn. Nhưng từ nhỏ hắn không được chạm vào mèo, nếu dính lông mèo sẽ bị nổi mẩn ngứa.

Hắn ở trong quan trường từ trước đến nay ngươi lừa ta gạt, loại chuyện nguy hiểm đến tính mạng này đương nhiên không thể để người ngoài biết được. Hạ nhân trong phủ chỉ nghĩ hắn không thích mèo nên không dám lén nuôi nấng, cho nên trong phủ mới không thấy mèo hoang.

Bất quá nếu là Tô Nhược Uyển muốn nuôi, hắn có thể sai người tìm một con tới để Tô Nhược Uyển tiêu khiển.

"Không có, ta chỉ là tò mò nên tuỳ tiện hỏi một chút.

Tô Nhược Uyển cho rằng Tiêu Tuần hỏi như vậy để thử nàng, nàng liền vội vàng lắc đầu, sợ bị nhìn ra sự khác thường. Nhưng ánh mắt né tránh của Tô Nhược Uyển lại phản chiếu rõ ràng trong gương đồng, đồng thời cũng rơi vào trong mắt Tiêu Tuần.

Tiêu Tuần còn đang muốn hỏi, hạ nhân đã mang cơm chiều đến, hắn đành thôi, ngược lại động tác chải tóc cho Tô Nhược Uyển trở nên nhanh hơn.

......

Ngày Tô Nhược Uyển lại mặt đúng lúc quan viên trong triều được nghỉ. Sáng sớm Tiêu Tuần đã dẫn theo Tô Nhược Uyển đi phủ thượng thư, hai người vừa đến ngoài cửa, người hầu liền nhanh chóng đưa các nàng người đến tiền sảnh.

Tô thượng thư và Tô phu nhân đã đợi sẵn ở tiền sảnh, sau khi vào tiền sảnh, Tiêu Tuần trước tiên tiến lên hành lễ với Tô thượng thư cùng Tô phu nhân.

"Gặp qua nhạc phụ nhạc mẫu".

"Người một nhà không cần khách khí, mau ngồi xuống đi".

Tô thượng thư trên mặt khó nén vui mừng, sau khi để Tiêu Tuần cùng Tô Nhược Uyển ngồi xuống, Tô phu nhân cũng cười mở miệng: "Lão gia sáng sớm hôm nay đã chờ các con tới, miễn bàn có bao nhiêu nóng vội".

Hôm nay Tô phu nhân trên mặt tràn đầy ý cười, nhìn giống như nữ nhi thân sinh trở về, nhiệt tình như vậy đúng là hiếm thấy, làm Tô Nhược Uyển có chút không thích ứng được. Bất quá lời này lại khiến Tô thượng thư vui vẻ, ý cười trên mặt càng sâu thêm.

"Đừng nghe nương con, chỉ là hôm nay nghỉ ngơi nhàn rỗi không có việc gì làm nên chờ các con đến. Đúng rồi Uyển Nhi, hôm qua nhị ca của con gửi thư về, nói ít ngày nữa nó sẽ khởi hành về kinh, đây là thư nó gửi cho con".

Tô thượng thư chỉ có một nhi tử là Tô Dực, tuy là con vợ lẽ nhưng sau đó đã chuyển đến dưới danh nghĩa Tô phu nhân. Nhưng Tô Dực lại không chịu thua kém, tuổi còn trẻ đã trở thành tướng quân. Lần này lại đánh lui Hung nô lập công lớn, có thể nói là mang lại thể diện cho Tô gia.

"Nhị ca trở về rồi! Khi nào có thể đến kinh thành?"

Mẫu thân sinh ra Tô Nhược Uyển bị khó sinh mà qua đời, là mẫu thân Chu di nương của Tô Dực nuôi nàng lớn, cho nên hai người từ nhỏ đã rất thân thiết.

Sau đó Chu di nương lại bị bệnh qua đời, Tô Dực bị đưa đến dưới danh nghĩa Tô phu nhân trở thành con vợ cả nhưng không giống Tô cẩm Ca trong mắt không chưa được nửa hạt cát. Hắn vẫn như cũ bảo vệ nàng, không để nàng phải chịu bất cứ uỷ khuất gì.

Hiện giờ nghe nói Tô Dực muốn trở về, Tô Nhược Uyển kích động đứng lên, vô cùng trân quý nhận lấy lá thư từ trong tay Tô thượng thư, ánh mắt cũng không khỏi sáng lên.

"Nếu mấy ngày nữa khởi hành, chỉ cần nửa tháng liền có thể trở về, không cần nóng vội, khi nào nhị ca của con về cha nhất định sẽ nói cho con biết đầu tiên".

Tô thượng thư biết hai anh em nàng tình cảm rất tốt, hiện giờ thấy bộ dáng vui sướng của Tô Nhược Uyển khiến ông cũng không khỏi ngóng trông Tô Dực sớm trở về.

Tiếp đó Tô thượng thư lại cùng Tô Nhược Uyển hàn huyên chút việc nhà, sau đó liền dẫn Tiêu Tuần đến thư phòng bàn chuyện công vụ. Hai người vừa đi, tiền sảnh cũng chỉ còn lại Tô Nhược Uyển cùng Tô phu nhân. Ngay lúc Tô Nhược Uyển đang muốn tìm cớ rời đi, Tô phu nhân lại thân thiết ngồi bên cạnh nàng.

"Uyển Nhi, thân thể con gần đây thế nào?"

"Đa tạ mẫu thân quan tâm, con không sao rồi".

Tuy bệnh phong hàn của Tô Nhược Uyển đã khỏi hẳn, nhưng hiện giờ vẫn phải uống thuốc bồi dưỡng thân thể. Bất quá nàng không biết trong hồ lô của Tô phu nhân bán thuốc gì nên đành phải khách sáo ứng phó một câu.

"Vậy thì tốt, lần trước là nương không tốt, khiến con bị thương. Bất quá con phải sớm tính toán, Tiêu Tuần vốn chính là bất đắc dĩ mới phải cưới con, nếu sau này con không thể sinh hài tử, hắn nhất định là sẽ ghét bỏ con. Ta nghĩ nha đầu Xảo Nhi này cũng khá lanh lợi, không bằng con để Tiêu Tuần thu nàng làm thiếp thất, ngày sau cũng có thể giúp đỡ con một phen".

Tô phu nhân nói xong liền liếc nhìn Xảo Nhi ở bên cạnh, chỉ thấy Xảo Nhi vừa mừng vừa lo. Tựa hồ không nghĩ tới lại có miếng bánh nhân thịt khổng lồ rơi xuống đầu nàng.

Tô Nhược Uyển còn chưa mở miệng nhưng nàng đã hơi thẳng sống lưng, phảng phất như đã xoay người trở thành chủ tử.

Lời nói của Tô phu nhân khiến trong lòng Tô Nhược Uyển căng thẳng, theo bản năng muốn cự tuyệt việc này.

Trước khi xuất giá nàng cảm thấy có thể gả cho Tiêu Tuần đã là may mắn, nếu như Tiêu Tuần muốn nạp thiếp nàng cũng sẽ không từ chối. Nhưng hiện giờ sau khi chân chính gả cho Tiêu Tuần nàng lại phát hiện mình càng không thể thoả mãn, thậm chí sinh ra tâm tư muốn độc chiếm Tiêu Tuần.

Ý nghĩ này khiến Tô Nhược Uyển giật mình, nhưng rất nhanh trong lòng nàng đã tìm được cho mình cái cớ.

Việc Tiêu Tuần không được chỉ một mình nàng biết, không cho Tiêu Tuần nạp thiếp sẽ không ai biết được chuyện này, cũng coi như là giữ mặt mũi cho Tiêu Tuần.

Tô Nhược Uyển buông chén trà trong tay xuống, va chạm với mặt bàn phát ra âm thanh thanh thuý. Thanh âm này không lớn không nhỏ, vừa vặn rành mạch truyền vào tai Tô phu nhân cùng Xảo Nhi, khiến cả người Xảo Nhi run lên.

"Việc này sợ là không thích hợp, nữ nhi vừa mới gả qua đã nạp thiếp cho phu quân, truyền ra ngoài sợ là sẽ bị người khác chê cười".

Tô phu nhân không ngờ Tô Nhược Uyển lại bướng bỉnh như vậy, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, đồng thời lại không nhịn được nhìn chằm chằm Tô Nhược Uyển. Bất quá làn này bà cũng không làm khó Tô Nhược Uyển, nhấp một ngụm trà rồi cười nói:

"Nương chỉ cho con chủ ý, nếu con cảm thấy không ổn thì thôi bỏ đi".

Chỉ là lời này vừa nói xong bà liền như có như không liếc Xảo Nhi một cái, thấy đáy mắt Xảo Nhi loé lên một tia hận ý mới vừa lòng cong cong khoé môi.

Tô Nhược Uyển không phải là nữ nhi thân sinh của Tô phu nhân, hai người ngồi một chỗ đương nhiên là không có lời nào để nói. Trùng hợp Tô Nhược Uyển nhớ tới ghi chép của nàng vẫn còn để trong phủ không mang đi phủ thủ phụ nên nàng liền trở về chỗ ở của mình.

Mặc dù Tô Nhược Uyển đã xuất giá nhưng Tô thượng thư vẫn như cũ giữ lại sân của nàng, đồ vật trang trí bên trong cũng vẫn giống như ngày nàng rời đi. Vào phòng, Tô Nhược Uyển liền lập tức đến trước kệ sách, từ trong ngăn ẩn lấy ra một quyển sách bìa đen.

Mở quyển sách ra chỉ thấy bên trong là những hàng chữ trâm hoa tiểu khải*, nhưng xem xét kỹ nội dung, tất cả đều liên quan đến Tiêu Tuần.

*Trâm hoa tiểu khải (簪花小楷) : bộ bút pháp viết chữ khải nét nhỏ, do Vệ phu nhân - thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra, chuyên dùng cho nữ, nét chữ thanh mảnh, mỹ lệ.

Khi đó Tiêu Tuần còn chưa làm quan, thường xuyên đến phủ theo học Tô thượng thư. Tô Nhược Uyển mỗi ngày đều nghĩ cách để lén đi nhìn Tiêu Tuần, cũng đem những gì nhìn thấy ghi chú lại, trong đó còn xen lẫn rất nhiều nhận xét lớn mật.

Hiện giờ Tô Nhược Uyển chỉ tuỳ ý lật vài trang liền không khỏi cảm thấy xấu hổ. Vì vậy những thứ đáng xấu hổ này tất nhiên không thể để lại trong phủ, vẫn là đặt bên cạnh nàng thì thích hợp hơn.

Nhưng mà Tô Nhược Uyển vừa định cất cuốn nhật ký đi, cửa phòng liền bị mở ra, nàng ngẩng đầu lên nhìn một cái lại phát hiện người tới chính là Tiêu Tuần. Tô Nhược Uyển giấu nhật ký ra phía sau, ánh mắt nhìn Tiêu Tuần cũng có chút chột dạ.

"Phu quân, chàng...sao chàng lại tới đây?"

"Ta nghe nói nàng còn có chút đồ vật quên đem theo, có cần ta giúp không?"

Tiêu Tuần thu hết sự hoảng loạn của Tô Nhược Uyển vào trong mắt, thậm chí còn liếc thấy cuốn sách giấu trong tay nàng, bất quá hắn cũng không có đam mê tìm hiểu chuyện riêng của người khác, vì vậy hắn làm như không thấy động tác nhỏ của Tô Nhược Uyển.

"Chỉ là quên mang mấy cuốn sách thôi, nếu phu quân muốn hỗ trợ đợi lát nữa giúp ta cầm đi".

Sau khi lặng lẽ nhét nhật ký vào ống tay áo, Tô Nhược Uyển mới nhẹ nhàng thở ra, giả vờ thoải mái xoay người đi đến phía sau kệ lấy sách. Tô Nhược Uyển tuy cũng đọc qua một số kiệt tác của các tác giả nổi tiếng, nhưng ngày thường nàng thích xem nhất vẫn là một ít thoại bản thu thập được trong tiệm sách.

Dần dà, kệ sách này của nàng chất đầy các loại thoại bản. Trong đó có mấy quyển nàng còn chưa xem qua, hiện tại đúng lúc nhân tiện lấy về.

"Thế này thôi, đa tạ phu quân".

Sau khi đưa sách cho Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển còn không quên nói một câu khách khí, nhưng khi nàng đang định vòng qua Tiêu Tuần, Tiêu Tuần lại hơi nghiêng người chặn đường nàng.

"Phu nhân định cảm ơn như thế nào?"

Từ khi thành thân đến nay đã qua nhiều ngày, Tô Nhược Uyển luôn mở miệng gọi Tiêu Tuần là phu quân, hiện giờ đây là lần đầu tiên Tiêu Tuần gọi nàng là phu nhân. Mà hai chữ "phu nhân" từ trong miệng Tiêu Tuần phát ra, Tô Nhược Uyển chỉ cảm thấy phá lệ dễ nghe.

Nàng cũng không phải là người nhỏ mọn, huống hồ tiếng "phu nhân" kia gọi rất hợp ý nàng, cho nên cảm tạ một chút cũng hợp tình hợp lý. Chỉ là tặng cái gì lại làm nàng khó xử, sau khi suy tư một lúc, nàng đành để Tiêu Tuần tự nói.

"Phu quân tự nói đi".

"Thật sự nghe ta nói?"

Thanh âm Tiêu Tuần trầm thấp, ánh mắt cũng có chút âm trầm, nhưng Tô Nhược Uyển lại hồn nhiên không nhận ra, chỉ thấy nàng gật đầu với Tiêu Tuần, trong mắt tràn đầy trong veo.

Nhưng nàng đợi hồi lâu cũng không thấy Tiêu Tuần mở miệng, ngược lại không biết từ khi nào Tiêu Tuần đã đi đến trước mặt nàng, cúi người ghé sát vào người nàng. Mắt thấy khoảng cách hai người càng ngày càng gần, trái tim Tô Nhược Uyển cũng theo đó căng chặt lên.

"Tiểu thư, lão gia kêu người cùng cô gia đến tiền sảnh dùng bữa".

Tuy nhiên lúc này đột nhiên truyền đến vài tiếng gõ cửa, ngay sau đó giọng nói của Hoàn Nhi liền truyền tới. Tô Nhược Uyển sợ tới mức lập tức lùi về phía sau hai bước, như vừa làm chuyện gì trái với lương tâm, vội vàng vòng qua án thư* trước mặt đi ra cửa.

*Án thư: kiểu bàn dùng để viết, xếp sách vở, bút nghiên.

Nhìn bộ dạng hoảng loạn của Tô Nhược Uyển, trong mắt Tiêu Tuần hiện lên vài phần mất mát, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ đi theo Tô Nhược Uyển đến tiền sảnh.