Thủ Phụ Phu Nhân Trốn Chạy

Chương 16: Phó ước



Động tác của Tô Nhược Uyển rất nhanh nhẹn, nói phải đưa đệm cho Tiêu Tuần, ngày thứ hai liền gửi đi ngay. Nhưng Tiêu Tuần thân là nam tử, cái đệm hồng nhạt thực sự không phù hợp với. Mỗi khi có quan viên tìm hắn xử lý công vụ, tất cả đều lộ ra vẻ mặt quái dị, không thể tưởng tượng được đường đường thủ phụ lại có đam mê này.

Mặc dù phần lớn quan viên đều không thể tin được nhưng căn bản không ai dám hỏi nguyên do. Mà Tiêu Tuần không phải không nhận thấy sự khác thường, bất quá hắn không phải người để ý cái nhìn của người khác nên vẫn không cất đệm đi.

Mấy ngày tiếp theo Tô Nhược Uyển cách vài bữa sẽ đem cơm trưa cho Tiêu Tuần, thấy Tiêu Tuần vẫn chưa thu hồi cái đệm, nàng còn mừng thầm hồi lâu.

Ngày ấy Kiều Duẫn Nhi nói muốn mời Tô Nhược Uyển đến phủ uống trà, không quá mấy ngày nàng thật sự đưa thiệp mời tới. Tô Nhược Uyển tương đối lười nhác, ngày thường không thích đi lại. Nhưng Tiêu Tuần làm quan ở trong triều, ngày thường không thể thiếu xã giao.

Mà nàng thân là thủ phụ phu nhân, đương nhiên cũng muốn cùng với phu nhân của các quan viên khác lui tới. Huống hồ ngày ấy nàng cùng Kiều Duẫn Nhi nói chuyện khá hợp, kết giao thêm một bằng hữu cũng không tồi.

Vì thế đến ngày hẹn, sáng sớm Tô Nhược Uyển đã đi Bàng phủ.

Tới ngoài cổng Bàng phủ, chỉ thấy bên ngoài cửa chính có không ít xe ngựa, xem ra Kiều Duẫn Nhi không chỉ mời một mình nàng. Tô Nhược Uyển vừa đến cửa liền có một nha hoàn tiến lên đón.

"Xin hỏi là phu nhân nhà ai?"

"Tiểu thư nhà ta là thủ phụ phu nhân".

Hoàn Nhi vừa nói xong, tiểu nha hoàn kia lập tức trở nên ân cần hơn, "Thì ra là thủ phụ phu nhân, mời phu nhân đi theo nô tỳ".

Tiểu nha hoàn dẫn theo Tô Nhược Uyển xuyên qua hành lang, trực tiếp đi vào trong hoa viên. Phu quân Bàng Đàm của Kiều Duẫn Nhi là Nội Các đại học sĩ*, chức quan không tính là cao cho nên phủ đệ cũng không quá lớn, chẳng mấy chốc Tô Nhược Uyển đã đến nơi.

*Đại học sĩ (大学士    ): cử nhân

Còn chưa đến gần hoa viên, xa xa đã truyền đến âm thanh cười nói xôn xao. Thấy đã không cần dẫn dường, Tô Nhược Uyển liền cho tiểu nha hoàn dẫn đường lui.

Theo sau Tô Nhược Uyển đi lên phía trước hai bước, từ xa lại đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc, giọng nói kia cực kỳ giống Tô Cẩm Ca. Tô Nhược Uyển không khỏi thả chậm bước chân, cẩn thận phân biệt nơi phát ra âm thanh.

"Ngươi cứ yên tâm đi. Tam muội muội kia của ta chính là một quả hồng mềm, ngươi chỉ cần hù doạ nàng một chút nàng sẽ bị ngươi nắm thóp".

"Lần này cảm ơn Cẩm Ca đã cho ta chủ ý, nếu không phải thứ muội kia của ngươi không từ thủ đoạn bò lên giường của thủ phụ, vị trí thủ phụ phu nhân chính là của ngươi, ta cũng không cần phải đi cầu một thứ nữ. Nếu lần này phu quân của ta có thể nhận chức quan kia, ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi thật tốt".

"Nói gì vậy? Giữa hai chúng ta không cần phải khách khí như thế".

Nghe đến đó, Tô Nhược Uyển liền xác định người nói chuyện chính là Tô Cẩm Ca. Tiếng trò chuyện cười đùa vẫn tiếp tục bên tai, nghe như vậy một đám người cùng Tô Cẩm Ca đều có quan hệ không tồi. Như thế xem ra, hôm nay Kiều Duẫn Nhi mời nàng tới trong phủ sợ là sớm có âm mưu.

"Tiểu thư, chúng ta vẫn là trở về đi, các nàng rõ ràng là muốn gây sự vói người, chúng ta không thể đến cho người ta khi dễ được".

Hoàn Nhi biết Tô Cẩm Ca thích tranh giành với Tô Nhược Uyển, trước kia có Tô thượng thư ở trong phủ, Tô Cẩm Ca không dám trắng trợn khi dễ Tô Nhược Uyển. Nhưng hiện giờ các nàng người đông thế mạnh, Hoàn Nhi lo lắng Tô Nhược Uyển sẽ chịu khổ nên muốn thuyết phục nàng trở về.

"Nếu đã cố ý dẫn ta tới đây, nếu ta cứ như vậy rời đi, các nàng nhất định sẽ không bỏ qua. Trước tiên cứ đi xem rốt cuộc các nàng có mục đích gì".

Trước kia ở phủ thượng thư, nàng không muốn cùng Tô Cẩm Ca dây dưa, càng không muốn so đo nên trong mắt người khác nàng luôn bị Tô Cẩm Ca chèn ép.

Nhưng nàng cũng không phải là quả hồng mềm dễ bị bắt nạt. Khi còn nhỏ Tô Cẩm Ca phá huỷ chiếc vòng tay nương để lại cho nàng, còn cười nhạo nàng là đứa trẻ hoang dã không có mẹ. Nàng liền trực tiếp đẩy Tô Cẩm Ca vào trong hồ nước, thẳng đến khi Tô Cẩm Ca nhận sai mới kéo nàng ta ra.

Lần đó Tô Cẩm Ca bị doạ đến mức sinh bệnh, mặc dù Tô phu nhân ép hỏi, Tô Cẩm Ca cũng không dám nói là Tô Nhược Uyển làm. Kể từ đó Tô Cẩm Ca đối với nàng có điều kiêng kị, không dám quang minh chính đại khi dễ nàng, chỉ dám ngẫu nhiên chèn ép nàng vài câu, hoặc là giở một ít thủ đoạn sau lưng.

Chờ đến khi mấy người ngừng thảo luận về nàng Tô Nhược Uyển mới đi ra ngoài. Lúc này đám người Kiều Duẫn Nhi đang ở trong đình hóng gió, Tô Nhược Uyển vừa mới đi ra khỏi hòn non bộ, Tô Cẩm Ca đã sắc bén phát hiện ra nàng. Chỉ thấy Tô Cẩm Ca nháy mắt với Kiều Duẫn Nhi, Kiều Duẫn Nhi lập tức đứng dậy cười đón.

"Muội muội rốt cuộc cũng đến rồi, ta đặc biệt mời các tỷ muội khác cùng nhau tới bồi ngươi, chỉ sợ ngươi không đến đấy".

Kiều Duẫn Nhi vẫn nhiệt tình như cũ dẫn Tô Nhược Uyển đến đình hóng gió, thậm chí còn để Tô Nhược Uyển ngồi vị trí chủ toạ.

Mới vừa rồi không phải Tô Nhược Uyển không nghe ra trong giọng nói của Kiều Duẫn Nhi ẩn chứa sự khinh thường, nhưng bộ dáng ân cần hiện giờ của nàng thật ra lại làm Tô Nhược Uyển tò mò nàng có mục đích gì. Thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, Tô Nhược Uyển liền khách sáo đáp lại một câu.

"Trên đường bị chậm trễ một lúc, xin chư vị thứ lỗi".

"Này cũng không thể trách Tam muội muội của ta được, dù sao trước kia nàng thân là thứ nữ, không thường ra cửa, không biết những quy củ này về tình thật ra có thể tha thứ".

Tô Cẩm Ca vừa nói xong, tất cả nữ tử xung quanh đều che mặt cười, Kiều Duẫn Nhi càng cười không khép miệng được. Mãi đến khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Tô Nhược Uyển, nàng mới xấu hổ thu lại ý cười.

"Không lâu trước đây phu quân của ta có được một ít Long Tỉnh ngon, ngày thường hắn đều luyến tiếc không nỡ uống, hôm nay hiếm khi mời được thủ phụ phu nhân, hiện tại ta liền sai người mang tới cho các tỷ muội nếm thử".

Kiều Duẫn Nhi tuy đáy lòng chướng mắt Tô Nhược Uyển, nhưng hiện giờ nàng có việc cần nhờ, chung quy không dám quá làm càn, đành phải mở miệng hoà giải.

"Xem ra lần này chúng ta vẫn là được hưởng ké phúc của thủ phụ phu nhân, nếu không ngươi cũng không nguyện ý đem trà ngon ra".

Lúc này một nử tử ngồi bên cạnh mở miệng trêu ghẹo, lời này khiến không khí xung quanh sôi nổi trở lại, mọi người lại tiếp tục cười nói vui vẻ.

Một lúc sau hạ nhân liền đem lá trà tới, mà Tô Cẩm Ca từ trước đến nay thích khoe khoang tài nghệ trước mặt người khác, cho nên việc pha trà tự nhiên dừng trên người nàng. Đến khi nàng pha trà xong, mọi người quả nhiên là hết lời khen ngợi nàng.

"Nếu luận về tay nghề pha trà nhất định là phải nhắc đến Cẩm Ca, ngày thường ta cũng chưa từng pha được trà thơm đến như vậy".

"Ta chỉ là ngẫu nhiên không có việc gì làm thì pha thôi, bất quá nếu nói đến phẩm trà vẫn là Tam muội muội của ta tốt hơn. Ngày thường nàng ở trong nhà luôn thích ăn, chắc là phẩm trà đối với nàng mà nói cũng không thành vấn đề".

Tô Cẩm Ca hiếm khi khen ngợi Tô Nhược Uyển, lần này thái độ khác thường, không chỉ không sợ Tô Nhược Uyển đoạt mất nổi bật của mình mà còn chủ động từ bỏ cơ hội toả sáng. Mà lời này vừa nói xong, Kiều Duẫn Nhi liền dẫn đầu đem một ly trà đưa tới trước mặt Tô Nhược Uyển.

"Chúng ta phàm nhân không hiểu được việc cao cấp như phẩm trà, vẫn là mời thủ phụ phu nhân thay chúng ta nếm thử đi".

Tô Nhược Uyển hiểu rõ dụng ý của Tô Cẩm Ca, đơn giản là muốn nhìn nàng xấu mặt thôi. Bất quá lần này tính toán của Tô Cẩm Ca xem như vô ích, đối với phẩm trà nàng quả thật có biết một chút.

"Nếu đã như vậy, ta cung kính không bằng tuân mệnh".

Tô Nhược Uyển nhận lấy chén trà nhưng còn chưa uống, nàng không khỏi nhíu mày. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nàng chậm rãi buông chén trà xuống. Khi ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiều Duẫn Nhi, chỉ thấy trong mắt nàng ta hiện lên một tia chột dạ.

"Không biết tỷ tỷ lấy lá trà này từ đâu?"

"Này... này ta cũng không rõ lắm, là phu quân của ta mang về. Muội muội còn chưa uống ngụm nào đâu, không bằng nếm thử trước đã?"

Hiện giờ Kiều Duẫn Nhi nhìn có chút hoảng loạn, mà Tô Nhược Uyển dưới cái nhìn chăm chú của nàng ta lại nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

"Tỷ tỷ sợ là bị người ta lừa rồi, đây căn bản không phải là Long Tỉnh. Long Tỉnh có hương thơm thoang thoảng, dư vị ngọt ngào, mà lá trà này của tỷ tỷ không có mùi vị, uống vào lại có vị đắng, sợ là trà cũ từ mấy năm trước".

Lời này làm Kiều Duẫn Nhi hoảng sợ, nàng vốn là khinh thường Tô Nhược Uyển, đương nhiên luyến tiếc lấy là trà tốt nhất cho Tô Nhược Uyển uống. Mà nàng đoán Tô Nhược Uyển chỉ là thứ nữ nhất định là không phân biệt được lá trà ngon hay không.

Mặt khác những người bạn có quan hệ tốt với nàng, nàng càng hiểu tận gốc rễ, biết các nàng đều không biết nhìn hàng. Vậy nên nàng liền lấy trà cũ đem tới, muốn lừa gạt cho qua.

Ai ngờ Tô Nhược Uyển lại nhìn ra đây không phải là Long Tỉnh, thậm chí còn nói thẳng đây là trà cũ. Mắt thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, Kiều Duẫn Nhi cảm thấy da đầu tê dại, cuối cùng đành phải làm bộ tức giận nhìn một tiểu nha hoàn.

"Chuyện này là sao?"

"Không phải người... Phu nhân thứ tội, là nô tỳ vô ý lấy sai lá trà, xin phu nhân trách phạt".

Tiểu nha hoàn kia vừa nói một nửa liền bị ánh mắt hung ác của Kiều Duẫn Nhi doạ sợ, chỉ có thể nhận lấy trách nhiệm.

"Còn không mau đi lấy lá trà đem lại đây, đúng là đồ vô dụng!"

"Khiến các vị tỷ muội chê cười rồi. Nha hoàn này của ta thật là vụng về, thế nhưng lại có thể lấy sai lá trà. Sau này ta nhất định sẽ xử phạt nàng cẩn thận".

"Tiểu nha đầu không có kiến thức, phạm sai lầm là chuyện bình thường. Hôm nay khó có được tụ tập cùng nhau, đừng để việc này làm hỏng tâm trạng".

Lúc này Tô Cẩm Ca cho Kiều Duẫn Nhi một bậc thang đi xuống, thấy Kiều Duẫn Nhi đối với mình đầy vẻ biết ơn, trong lòng Tô Cẩm Ca không khỏi cười nhạo nàng ngu ngốc.

Sau khi bị xấu mặt một lần, Kiều Duẫn Nhĩ cũng không dám lừa gạt nữa, thành thật mang Long Tỉnh đến. Bất quá lần này nàng mời Tô Nhược Uyển tới cũng không phải là uống trà đơn giản như vậy. Sau khi đưa Long Tỉnh đã pha xong cho Tô Nhược Uyển, nàng lại nhân cơ hội này mở miệng.

"Muội muội có biết sắp tới sẽ thay đổi quan viên Nội Các không?"

"Từ trước đến nay việc triều đình không phải là mối quan tâm của nữ tử chúng ta".

Tô Nhược Uyển một câu đã chặn cho Kiều Duẫn Nhi không biết phải nói tiếp thế nào, bất quá nghĩ đến trước đó cùng Tô Nhược Uyển nói chuyện, Kiều Duẫn Nhi lại da mặt dày nói tiếp.

"Muội muội cũng biết phu quân của ngươi đảm nhiệm chức vụ thủ phụ không lâu, nếu không bồi dưỡng chút thân tín, sau này sợ là căn cơ không vững. Mà phu quân của ta làm ở Nội Các nhiều năm, có không ít quan hệ, là trợ thủ đắc lực nhất của thủ phụ. Không bằng muội tiến cử phu quân của ta cho thủ phụ một phen?"

Cho đến bây giờ Kiều Duẫn Nhi cuối cùng cũng nói ra mục đích mời Tô Nhược Uyển đến. Tuy nói là muốn nhờ vả, nhưng ngôn ngữ của nàng không có một chút thái độ nhờ người nào, thậm chí còn có vài phần cao cao tại thượng.

"Việc điều chuyển chức vị trong Nội Các như thế nào trong lòng phu quân của ta đều có định đoạt, không phải là chuyện mà ta có thể can thiệp. Bất quá nếu phu quân của tỷ tỷ lợi hại như thế, nhất định là có thể một bước lên mây. Vẫn mong tỷ tỷ không cần nóng vội".

Lời này làm ý cười của Kiều Duẫn Nhi cứng đờ, trong lòng càng thêm sốt ruột. Nếu phu quân nàng thật sự có năng lực, sao có thể bao nhiêu năm vẫn không thay đổi chức quan? Ngay cả chức quan đại học sĩ của Nội Các cũng là cha nàng hao hết tâm tư đề bạt.

Theo lý thuyết bên trong Nội Các đều là cận thần bên người hoàng đế, thăng chức quan là việc dễ như trở bàn tay. Ai ngờ phu quân vô dụng kia của nàng ở Nội Các ba năm cũng không có thành tựu nào. Hiện giờ Kiều Duẫn Nhi vô cùng hối hận năm đó nhìn nhầm, đi theo một tên vô năng như vậy.