Thu Phục Dưới Chân Nữ Nhân

Chương 3: Nô lệ chiến tranh (2)



Cảnh Thư Nhiễm không phản ứng kịp, càng không nghĩ tới sức mạnh của nữ nhân lại lớn đến khủng khiếp. Cô đập người vào thân cây gần đó, khóe miệng trào ra máu tươi, cả cơ thể gầy yếu không nhúc nhích nổi. Lục phủ ngũ tạng giống như muốn nôn ra, đau đớn từ trên người khiến Cảnh Thư Nhiễm cắn môi chịu đựng.

Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, và cả tay.

Hô hấp cô yếu dần, dường như một cước kia khiến miệng vết thương trên người rách toác, mất máu quá nhiều khiến thần trí Cảnh Thư Nhiễm không còn tỉnh táo.

Cô văng cả chục mét, trên mặt trắng như tờ giấy, máu trào ra đến cổ họng.

Mà ánh mắt, từ đầu tới cuối đều không chịu khuất phục.

Nữ nhân xem một màn này do chính mình gây ra, giống như đang chiêm ngưỡng một thứ thú vị, lần nữa dùng chân giẫm lên bàn tay Cảnh Thư Nhiễm.

"Rất đáng yêu. Lần nữa hỏi ngươi, tên gì."

Cảnh Thư Nhiễm cảm nhận gót giày muốn đè nát xương bàn tay, nhẫn nhục khiến vành mắt cô phiếm hồng, khó khăn mở miệng.

"...Cảnh Thư Nhiễm, alpha, mười sáu tuổi."

Lần này rốt cục nữ thiếu tướng rời gót chân, dường như có chút nghiền ngẫm.

"Đế quốc của ngươi đã thua trận, từ giờ, ngươi chính là tù binh chiến tranh."

Khi nàng nói câu này, trong mắt hoàn toàn không có độ ấm.

Tia sáng trong mắt Cảnh Thư Nhiễm dần bị vùi lấp, vành mắt càng đỏ hơn, nhưng cuối cùng chỉ cắn răng không thể nói lời nào.

"Vũ Thiếu tướng... cô ta là một tai ương không thể xem thường, phải tiêu diệt." Vị thiếu tá bên cạnh nghiêm nghị nói, ánh mắt nhìn xuống nữ nhân dưới đất chỉ giống như đang nhìn cọng rơm cọng rác.

Nàng hơi cúi người xuống nắm lấy cằm Cảnh Thư Nhiễm, móng tay đâm vào da thịt, nhẹ nhàng nói, nhưng lời nói ra lại giống như hàng ngàn mũi tên đâm qua người. Máu chảy đầm đìa, nỗi đau giống như bị xé toạc.

"Nhớ lấy, tên ta là Vũ Gia."

"Mạng sống của ngươi, đã không còn là thứ ngươi được quyền quyết định."

Cảnh Thư Nhiễm chỉ kịp nghe đến đó, cuối cùng cũng mệt mỏi ngã xuống, rơi vào hôn mê sâu.

Cường quốc chính thức thua trận, bị thôn tính bởi Đế Quốc Đỏ, hàng ngàn binh lính trở thành tù nhân sau chiến tranh, đối xử giống như nô lệ.

Còn thua cả gia súc.

Khi Cảnh Thư Nhiễm tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà xa hoa tráng lệ cô chưa từng thấy qua. Cả người vừa mới cử động liền truyền đến cảm giác đau đến rơi nước mắt, cô cường ngạnh rít một hơi dài, thần trí nhờ vậy mà tỉnh táo đến bảy tám phần.

Giường êm đệm ấm, đèn chùm hoa lệ, điêu khắc trên tường vô cùng tỉ mỉ.

Cảnh Thư Nhiễm lập tức muốn xuống giường.

Đây không phải nhà của cô.

"Tiểu thư, cô khoan hãy động đậy. Vết thương chỉ vừa mới được băng bó."

Cảnh Thư Nhiễm nhìn về phía phát ra âm thanh, là một người đàn ông trung niên dáng vẻ đạo mạo, mặc bộ suit chỉnh tề, giọng nói vô cùng ôn hòa.

Thế nhưng sở dĩ Cảnh Thư Nhiễm không thể bước xuống giường, chính là vì trên tay đang bị xich cố định ở đầu giường.

Cô nhướn mày, toan muốn hỏi lại thôi, kí ức ùa về vài phút trước cũng đủ khiến cô hiểu được tình trạng hiện tại của mình bây giờ.

"Tôi đang ở đâu đây?" Cảnh Thư Nhiễm vừa dứt lời, chốc lát liền ngẩn người, bị dọa bởi giọng nói khản đặc như bị ai đó bóp chết.

Người đàn ông ôn tồn đáp: "Nơi đây là dinh thự riêng của Vũ thiếu, Vũ Gia."

"Vũ thiếu đang có cuộc họp, cô nên nghỉ ngơi trước, lát nữa ngài ấy sẽ vào nói chuyện với cô sau."

Cảnh Thư Nhiễm gật đầu, đánh giá mọi thứ xung quanh.

Mười sáu năm trong cuộc đời, đây là lần đầu cô thấy một khung cảnh hoa lệ như vậy.