Thú Quyền

Chương 1: Bát Cực quyền - Bức vẽ dã thú



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Mùa đông, Tân thành, phương Bắc.

Hơn sáu giờ sáng, sắc trời vẫn phủ một màu xám đặc, trong rừng cây tùng bách của công viên Bắc Hải bỗng vang lên một loạt âm thanh. Một thanh niên ước chừng khoảng hai mươi tuổi đang khoan thai di chuyển trên nền cỏ úa vàng, quyền cước tung bay, rõ là đang luyện một bộ võ nào đó!

Cậu thanh niên này không cao lắm, dáng người dong dỏng, gương mặt cũng không đẹp trai gì, nhưng hai mắt lại sáng ngời hữu thần. Cậu mặc một bộ đồ thể thao màu trắng của NIKE, chân cũng mang một đôi giày thể thao, vừa nhìn đã biết là học sinh. Ngực áo trái của cậu có thêu phù hiệu trường với dòng chữ màu đỏ, trên đó viết ba chữ “Đại học Y”nho nhỏ.

Đại học Y là một ngôi trường đại học bình thường nằm ngay cạnh công viên Bắc Hải. Cậu thanh niên này chính là Lưu Uy, một sinh viên đại học Y, chuyên ngành y học tổng hợp Đông Tây.

Bộ quyền Lưu Uy đang đánh vừa ổn định, đơn giản, nhanh mạnh mà lại ẩn chứa kình lực kéo dài.

Nếu có một người yêu thích võ thuật ở đây thì nhất định sẽ nhận ra bộ quyền pháp này là Bát Cực quyền – niềm hy vọng trong số các môn ngoại gia quyền của quốc thuật Trung Quốc.

Văn có Thái Cực an thiên hạ, võ có Bát Cực định càn khôn!

Bộ quyền này của Lưu Uy chính là hình thức luyện đơn của Bát Cực quyền. Cả bộ có bốn hồi, bốn mươi hai thức, nhưng đó chỉ là phần khung của bộ quyền chứ không phải cách chiến đấu để đánh thắng kẻ địch. Nhưng khi Lưu Uy tung ra những đường quyền này, khí thế vẫn cực lớn, phát lực mạnh mẽ giống như có thể khai sơn liệt thạch vậy!

Lưu Uy học được cả bộ quyền ấy trong buổi giao lưu hội võ thuật khi mới vào trường, hiện giờ cũng sắp kết thúc học kỳ một, ước chừng cũng được khoảng hơn một năm rồi.

Lúc Lưu Uy mới học bộ quyền pháp này, phần cơ bản học rất chính xác, hơn nữa lĩnh ngộ của cậu cũng không tồi. Luyện hơn một năm, tuy chưa luyện thành một thân tuyệt thế thần công, nhưng thân thể của Lưu Uy cũng khỏe mạnh hơn nhiều. Các loại bệnh vặt như cảm, sốt cũng theo đó mà biến mất. Cả nước hiện giờ đang có dịch H1N1, ai cũng lo lắng sợ hãi, nhiều người ra đường đều đeo khẩu trang, nhưng cậu lại không hề sợ chút nào.

Đánh xong bộ quyền, Lưu Uy dừng lại, thở hắt ra mấy hơi thật dài.

“Quốc thuật Trung Hoa quả là bác đại tinh thâm. Chỉ có mỗi bộ khung sườn của bộ Bát Cực quyền thôi, mình luyện hơn một năm nay nhưng vẫn còn nhiều chỗ không hiểu hết. Tiếc là mình không có sư phụ nên chỉ có thể tự lĩnh ngộ từ từ, quyền pháp cũng không thể tiến bộ nhanh được!”

Lưu Uy hồi tưởng lại lúc luyện quyền vừa nãy, có vài chỗ cậu luyện mãi mà không thuận lắm, nhưng cậu không có sư phụ chỉ bảo nên chỉ có thể tự mò mẫm luyện tập một mình. Nghĩ đến đây, cậu không khỏi thở dài một tiếng.

Bái sư luyện võ, chỉ có bền chí với duyên phận thì vẫn chưa đủ, vẫn phải có tiền mới được. Xã hội hiện đại, muốn mời một người thầy dạy Bát Cực quyền, một tháng không cỡ một trăm nghìn thì không thể mời nổi. Thầy dạy võ cũng phải ăn cơm, không thân không thích, ai lại đi dạy không cho anh!?

Mà Lưu Uy từ nhỏ đã là cô nhi, lớn lên trong cô nhi viện. Hiện tại cậu đã lên đại học, nhưng vẫn phải nhờ khoản trợ cấp và học bổng ít ỏi để duy trì cuộc sống. Tuy cậu có đi làm thêm để kiếm tiền, nhưng chút tiền ấy cũng chẳng đủ đểmời thầy dạy võ.

“Thôi vậy, không nghĩ đến những việc đó. Bây giờ đi dạo quanh công viên để thả lỏng cơ bắp cái đã, chút nữa phải về trường để chuẩn bị cho kỳ thi vào ngày mốt nữa.”

Cậu tự cười chính mình rồi lắc lắc đầu để xua hết những ý nghĩ vẩn vơ vừa rồi đi. Cậu luyện Bát Cực quyền cũng chỉ vì sở thích thôi chứ không có ý định sẽ trở thành cao thủ võ lâm, nên đối với cậu, việc có sư phụ hay không cũng chẳng quan trọng lắm.

Lúc này sắc trời đã dần dần hửng sáng, người đi tập thể dục buổi sáng trong công viên cũng đông dần.

Công viên Bắc Hải là công viên có phong cảnh đẹp nhất ở Tân Thành, nơi đây cách trung tâm thành phố khá xa, giá nhà quanh đây cũng rẻ hơn, chính vì vậy cũng trở thành nơi dưỡng lão tốt nhất cho người cao tuổi. Dân cư xung quanh hầu hết đều là người cao tuổi ở thành phố đã nghỉ hưu. sáng sớm thường có thói quen tới công viên để tập thể dục buổi sáng.

Lưu Uy dạo quanh công viên, thi thoảng lại gặp phải vài cụ thân quen, hai bên đều chào hỏi lẫn nhau.

“Hôm nay là thứ bảy, tuần tới thi xong thì được nghỉ đông. Kỳ nghỉ này phải tranh thủ làm thêm kiếm tiền để trả lại một phần khoản vay học phí, sau này sẽ thoải mái hơn!” Lưu Uy vừa đi vừa tính toán.

Bên lề đường trong công viên đã có vài người bán hàng rong bày biện ra đấthàng ra, chủ yếu bán mấy món đồ linh tinh. Bởi xung quanh đây có nhiều người già, mà người già lại thích sưu tập đồ linh tinh. Mấy quán hàng rong cũng vì thế mà bày bán nhiều đồ cũ, chẳng hạn như tiền xu hoặc mấy lọ thuốc hít cũ...

Đương nhiên đống bày bán ở chỗ này toàn là đồ “cũ” thôi, chứ cũng chẳng phải đồ cổ gì.

Brừm!

Tiếng xe mô tô vọng tới, một người đàn ông thấp bé, mép để ria, cưỡi con xe Jialing lao qua, để lại một làn khói đen phía sau. Người đàn ông đến gần Lưu Uy thì dừng lại bên đường, ông ta xoay người bước xuống, tháo một bọc gì đó từ sau xe xuống. Trong bọc kêu leng keng, chắc hẳn trong đó có không ít đồ.

“Triệu Tam Nhi, nghe nói hôm qua cậu đến Vương gia trang ở ngoại ô rồi à? chắc cũng kiếm được kha khá đúng không?”

Thấy người đàn ông gầy gò xuống xe, một người đàn ông da ngăm đen, có hình xăm Thanh Long trên cánh tay ở quầy hàng rong bên cạnh xáp lại hỏi.

“Đừng nhắc nữa! Chỉ là một đống đồ vứt đi thôi!”

Người đàn ông gầy gò tên Triệu Tam Nhi nhăn nhó lắc đầu, moi ra một đống đồ từ trong bọc, to có, nhỏ có, có khóa đồng, có khay đồng, lại còn có cả một cái túi bị thủng. Triệu Tam Nhi chìa tay ra: “Thấy chưa, chỗ đồ này thôi đã tốn hết hơn ba trăm đồng của tôi, thế mà mấy lão già đó lại nằng nặc không chịu bán…”

“Ơ? Còn một quyển sách cũ này. Nghe nói trước kia Vương gia trang có nhiều người luyện võ lắm, không phải là bí tịch võ công gì đấy chứ?.”

Người đàn ông da đen nhìn thấy trong đống đồ Triệu Tam Nhi đổ ra có một quyển sách bìa xanh, giấy bên trong còn có vài trang đã bị ố vàng thì hai mắt sáng rực lên. Ông ta vội vơ lấy quyển sách, hấp tấp lật ra vài trang xem thử.

“Bí tịch võ công à?”

Lưu Uy đi dạo gần ngay đó, nghe đến bốn chữ kia thì không cầm lòng được mà đi qua đó. Là một người yêu thích võ thuật, cậu tương đối mẫn cảm với mấy thể loại bí tịch, quyền pháp các kiểu. Tuy Lưu Uy biết dù có mua được một quyển bí tịch thật thì mình cũng không thể nào trở thành cao thủ được, nhưng cậu vẫn rất hứng thú với thứ đó.

Luyện tập quốc thuật có rất nhiều nguy cơ, nếu không có sư phụ chỉ bảo, dù có tuyệt thế quyền pháp để trước mặt thì cậu cũng không dám luyện tập bừa bãi. Nếu không võ công thì chẳng luyện thành mà còn làm hại bản thân!

Nên nghe thấy bốn chữ “bí tịch võ công”, Lưu Uy cũng chỉ vì tò mò nên ngó qua vậy thôi!

“Mẹ nó, bí tịch cái con khỉ, chỉ vẽ vài trang hổ với sư tử linh tinh, đến chữ cũng chả có!” Lưu Uy vừa đi đến đó thì nghe thấy tiếng người đàn ông da đen chửi thề, ông ta tiện tay ném luôn quyển sách trong tay, rơi ngay dưới chân của Lưu Uy.

Roẹt!

Quyển sách đã cũ không chịu nổi lực ném của người đàn ông nên sợi chỉ khâu gáy sách đứt, trang sách cũng bung ra. Trên sách đúng là chỉ có những hình vẽ dã thú như hổ, báo… các loại Mỗi bức vẽ lại có một hình thái khác nhau, sống động như thật, ẩn ẩn lộ ra khí thế không tầm thường.

Soạt!

Lưu Uy cúi người, dùng tay giữ vài trang giấy lại để nó khỏi bị gió thổi bay đi. Nhưng đúng lúc chạm tay vào trang giấy thì trái tim cậu lại giật một cái.

“Những trang sách này... rõ ràng đã ố từ lâu, ít nhất cũng phải được hơn hai chục năm rồi. Trang sách có tuổi đời hơn hai mươi năm, lẽ ra rất dễ mục nát mới đúng. Nó bị mình chạm vào, dù không nát thì cũng phải bị bị hư hại gì chứ. Nhưng những trang sách này lại có vẻ mềm mại, không hề có dấu hiệu bị hư hại gì, giống như được làm bằng vải vậy!”

Lưu Uy lập tức đoán ra những trang sách cũ này nhất định không phải làm bằng giấy bình thường.

Một ý nghĩ lóe qua, Lưu Uy bất giác sắp xếp lại những trang sách đã bị xổ ra, cầm trong tay lật ra xem thử.

Trang đầu tiên vẽ một con Bạch hổ nằm im.

Con Bạch hổ này nằm ườn trên mặt cỏ, móng vuốt đã thu lại, hàm răng sắc bén đã giấu kín. Con Bạch hổ có ánh mắt lười nhác, dường như còn đang ngái ngủ. Trong bức vẽ còn có vài con vật nữa, chúng cách Bạch hổ không xa lắm, nhưng dường như nó không thèm để ý đến bọn chúng.

Giấy vàng, mực đen, nét bút đơn giản đã vẽ ra một con Bạch hổ không hề có ý tranh đấu.

Xem xong bức vẽ vẽ con hổ, Lưu Uy thoáng nhăn mày. Con Bạch hổ này giống hệt như những con hổ được nuôi trong sở thú từ nhỏ vậy, không có một chút khí thế nào cả. Lưu Uy không xăm soi bức vẽ hổ nằm này nữa, cậu lật nó qua một bên, tiếp tục xem đến trang thứ hai.

Bức vẽ thứ hai là một con mãnh hổ đang xuống núi.

Mãnh hổ xuống núi, khí thế cương mãnh, khí phách ngời ngời. Lưu Uy chỉ mới nhìn lướt qua bức vẽ thì toàn thân đã run lên, da gà nổi lên khắp người. Như thể thứ cậu nhìn thấy không phải là một bức vẽ hổ trên giấy, mà là cậu thật sự nhìn thấy một con mãnh hổ xuống núi, một con mãnh thú chuẩn bị đi săn thật sự!

“Khí thế mạnh thật đấy! Khí thế thẳng tiến không lùi, mạnh mẽ cứng cáp, y hệt như quyền ý của Bát Cực quyền. Nếu mình có thể đánh ra một quyền có khí thế cỡ này, e là quyền còn chưa chạm đến thân thể thì tinh thần của đối thủ đã bị chấn động. Đến lúc đó, dù đường quyền của mình có thua sút một chút thì vẫn có thể thắng được kẻ địch!”

Nhìn thấy bức vẽ vẽ mãnh hổ xuống núi, Lưu Uy lập tức liên tưởng đến Bát Cực quyền của mình.

Bức vẽ thứ ba lại là bức vẽ vẽ mãnh hổ lên núi.

Lưu Uy không để ý kỹ đến những chi tiết quyền pháp tinh tế trong đó, tay lật thật nhanh, xem hết mấy bức vẽ một lượt. Tổng cộng có mười ba bức, xem hết một lượt, Lưu Uy lại có cảm giác như mình vừa được chứng kiến một vị tông sư quốc thuật di chuyển, quyền chưởng đánh ra ẩn chứa từng khí thế khác nhau. Lúc thì cương mãnh, lúc thì nhanh nhẹn, lúc lại thu liễm trầm ổn… Dường như tất cả tinh hoa của quốc thuật Trung Hoa đều được thể hiện rõ ràng trong mười ba bức vẽ này!

Sáu bức vẽ hổ, ba bức vẽ báo, hai bức vẽ voi, hai bức vẽ sói.

“Thú hình, thú hình… Hình Ý quyền, Võ Đang Tượng hình quyền, Thiếu Lâm Tượng hình quyền, tất cả đều bắt nguồn từ những đòn tấn công của dã thú. Ngay cả bộ quyền pháp ‘Ngũ Cầm Hí’ được coi là tổ sư của quyền pháp cũng không tách rời khỏi mấy chữ ‘hình tượng dã thú’. Những bức vẽ này như đang bao hàm tất cả những ý vị của dã thú, cũng có thể nói, nó bao hàm cả quyền ý của quyền pháp bên trong đó!”

Chỉ trong chớp mắt, Lưu Uy đoán được mười ba bức vẽ mãnh thú với hình thái khác nhau này nhất định không phải những bức vẽ bình thường. mà là một bộ bí điển quyền pháp!