Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 155: Giang Siêu mơ hồ Hiểu ra



Nghe vậy, Mộ Dung Cung thay đổi ánh mắt, nói với Giang Siêu: “Ta đã biết những chuyện ngươi làm ở huyện An Ninh. Năng lực lãnh đạo quân đội của ngươi mạnh hơn ông nội ngươi nhiều. Ta và ngươi đều biết rõ Trịnh An muốn làm gì.

Dù †a có báo chuyện này với triều đình, nhưng dưới tình huống không có bằng chứng, có lẽ sẽ bị Trịnh An cắn ngược lại một cái.

“Hơn nữa, dù có băng chứng đi nữa, thì có thể gửi tin tới tay hoàng thượng hay không cũng là cả một vấn đề. Lại nói, với tính tình bạc bẽo của hoàng thượng, ta thật sự không dám mạo hiểm gửi gắm tánh mạng của cả nhà vào tay hoàng thượng.”

“Bây giờ, chuyện duy nhất ta có thể làm là tự bảo vệ mình, và cũng chỉ có hiền chất mới có thể đối đầu với tình thế nguy hiểm trước mắt. Chỉ cần hiền chất băng lòng giúp ta, thì ta sẽ dùng hết sức lực phối hợp với hiền chất.”

Nghe vậy, Giang Siêu mơ hồ hiểu ra nguyên nhân.

Mộ Dung Cung biết chuyện của Trịnh An, nhưng vì không có chứng cứ nên không thể làm gì Trịnh An.

Có điều, dù có chứng cứ thì với tình cảnh hiện nay Trấn Quốc công đang được lòng hoàng thượng, Mộ Dung Cung chỉ sơ sẩy một chút là sẽ rước lấy họa cho mình, khiến mình cửa nát nhà tan.

Rốt cuộc tên hoàng thượng hiện giờ có chút ngu ngốc. Ông nội Giang Siêu chính là chứng cứ rõ ràng cho sự ngu ngốc của hoàng thượng. V

ậy nên Mộ Dung Cung không muốn lấy tánh mạng của cả nhà đi đánh cuộc.

Bởi vậy, dù ông ta biết là Trịnh An đang định tạo phản thì cũng chỉ có thể lựa chọn giả vờ không biết.

Có điều, hiện giờ ông ta gặp phải cảnh tượng châu phủ nơi mình làm tri châu sẽ là nơi Trịnh An tấn công đầu tiên sau khi tạo phản.

Nếu Trịnh An đánh được châu phủ thì một nhà Mộ Dung Cung sẽ gặp phiền phức, có khi còn cửa nát nhà tan.

Hiện giờ ông ta chỉ có thể tìm đủ mọi cách giữ được châu phủ. Để khi Trịnh An tạo phản, ông ta có thể bảo vệ sự bình an cho cả nhà.

Mà hành động và năng lực đánh thắng hai thế lực cướp của Giang Siêu dẫn tới sự chú ý của ông ta.

Ông ta muốn nhờ Giang Siêu giúp đỡ bảo vệ châu phủ khi có tạo phản.

Rốt cuộc thì hiện giờ có rất ít tướng lĩnh giỏi. Ông ta không dám gửi hi vọng vào những tướng lĩnh tầm thường.

Có điều, suy nghĩ của ông ta thì hay rồi, nhưng lại rất khó để làm được.

Bởi vì ông ta chỉ là người đứng đầu châu phủ, chứ không phải người nằm giữ hết toàn bộ binh quyền.

Một nửa binh quyền năm trên tay trấn phủ sử Hoàng Thành.

Lúc này, Giang Siêu đã hiểu vì sao Hoàng Thành lại đi hãm hại Mộ Dung Cung.

Đối phương muốn kéo Mộ Dung Cung xuống nước, nhân cơ hội khống chế toàn bộ quân đội châu phủ.

Còn về quan ấn thì chắc là để chuẩn bị sẵn cho bất cứ tình huống nào.

“Bá phụ, Hoàng Thành có phải là người của Trịnh An hay không?” Giang Siêu hỏi Mộ Dung Cung. Hắn lại có chút nghỉ ngờ về bối cảnh của Hoàng Thành.