Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 198: Sản nghiệp của Đại Đông



Đọc nội dung trên thư, tâm trạng Giang Siêu lên xuống phập phồng. Hẳn vỗ nhẹ vài giọt nước mắt in trên thư, tâm trạng nặng nề.

Phần sau bức thư đã giúp Giang Siêu hiểu rõ các mối nghỉ ngờ.

Tô Nguyệt Nhi vốn là thánh nữ Bạch Liên Giáo, hoa khôi Minh Nguyệt Lâu chỉ là một vỏ bọc để che giấu thân phận.

Ngày Giang Siêu tới châu phủ, bọn Lục Minh đã nói những chuyện xảy ra tại châu phủ cho Hoàng Bá Long biết.

Hoàng Bá Long là người đầu tiên nghi ngờ Giang Siêu chính là Giang Siêu huyện An Ninh.

Từ khi Giang Siêu tiêu diệt hai thế lực cướp, rồi nổi danh huyện An Ninh, Nguyên Vương đã coi trọng năng lực của Giang Siêu, muốn mời chào Giang Siêu.

Có điều, Giang Siêu đã đi tộc Dạ Lang, lại thêm Trịnh An muốn giết Giang Siêu, khiến Nguyên Vương không tìm thấy cơ hội để mượn sức Giang Siêu.

Khi có nghỉ ngờ Giang Siêu xuất hiện tại châu phủ, Hoàng Bá Long đã bày bấy tại Minh Nguyệt Lâu, để làm Tô Nguyệt Nhỉ đi thử Giang Siêu.

Tục ngữ nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, để Tô Nguyệt Nhi ra mặt thử thân phận của Giang Siêu, chắc là không khó lắm.

Bọn họ thậm chí còn có ý định sai Tô Nguyệt Nhi dùng mỹ nhân để mượn sức Giang Siêu.

Bạch Liên Giáo và Nguyên Vương là cùng một đám, cũng có ý định mượn sức Giang Siêu.

Thật ra, lần đầu nhìn thấy Giang Siêu, Tô Nguyệt Nhi cũng đã vô thức nhận ra Giang Siêu.

Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, cộng thêm vài tháng ầm thầm theo dõi, nàng đã nảy sinh tình yêu với Giang Siêu.

Vậy nên, nàng mới nổi lên lòng riêng, không muốn cho Giang Siêu bị cuốn vào hỗn loạn nơi đây. Trải qua chuyện vẽ tranh bên hồ Huyền Vũ, nàng càng thêm kiên trì với ý nghĩ trong lòng.

Vì để vạch rõ ranh giới với Giang Siêu, không để Giang Siêu bị cuốn vào giữa lốc xoáy, Tô Nguyệt Nhi quyết định ra đi.



Nàng để lại thư cho Giang Siêu, ngoài cho hẳn biết thân phận của mình, còn khuyên Giang Siêu cẩn thận Hoàng Thành và Nguyên Vương.

Giang Siêu siết chặt bức thư, trong nhất thời tâm trạng trở nên phức tạp.

Tuy rằng Giang Siêu đã sớm đoán được những chuyện kia, kể cả chuyện có thể là Tô Nguyệt Nhi có nhiệm vụ mượn sức hẳn.

Cuối cùng Tô Nguyệt Nhi lựa chọn bỏ đi. Ngoài không muốn phụ sư phụ, nàng còn không muốn phụ Giang Siêu.

Giang Siêu có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm giữa những dòng chữ của nàng.

Tuy rằng bọn họ không còn gặp mặt nhau nữa, nhưng mà hắn vẫn mong nàng có thể bình an.

Ra khỏi Minh Nguyệt Lâu, Giang Siêu gọi một chiếc xe ngựa chạy về phía phủ tri châu.

Vừa đến trước cửa phủ tri châu, hắn liền thấy vài người đang đứng. Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đang mỉm cười với một cô gái dáng người thướt tha đứng đối diện.

Nghe tiếng xe ngựa, cô gái quay đầu lại. Khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, trong mắt Giang Siêu lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Hẳn dường như không thể ngờ rằng có thể gặp được Diệp Thanh Ảnh ngay tại đây.

Có điều, hản lại nghĩ ngay đến việc dù cửa hàng chính của Đại Đông không ở phủ Ninh Châu, thì phủ Ninh Châu cũng có khá nhiều sản nghiệp của Đại Đông.

Sản nghiệp của Đại Đông ở phủ Ninh Châu bao gồm nhiều ngành nghề.

Một năm thu nhập từ thuế của toàn bộ phủ Ninh Châu chưa chắc bằng một phần mười doanh thu của cửa hàng Đại Đông.

Vậy nên có thể thấy được sự giàu có của Đại Đông, dùng giàu nhất cả nước để hình dung cũng không quá.

“Giang Siêu, rốt cuộc cũng nhìn thấy ngươi rồi, muốn gặp. ngươi khó quá đi...” Diệp Thanh Ảnh cười khẽ nhìn Giang Siêu, trong mắt ánh lên điều gì đó.

Nàng và Giang Siêu chỉ mới gặp nhau có hai lần. Lần thứ nhất là ở buổi thương hội do Tống Ninh Tuyết tổ chức. Lần thứ hai là trong một lần giao nhận hàng hóa.

Nhưng dù là lần nào thì Giang Siêu cũng để lại ấn tượng sâu đậm với nàng, sâu đậm đến mức nàng có muốn quên cũng không quên được.